Tặng chàng một đời vẻ vang
Chương 156 : cất nhắc tạ thiều
Edited by Bà Còm in Wattpad
Tiễn đi các nữ quyến Tạ gia xong, Tạ Hộ trước tiên vào nhìn Khang Ninh, thấy hắn vừa bú xong đang ngủ ngon lành, nàng liền trở lại phòng ngủ đến nội gian thay y phục.
Đang thay xiêm y thì Thẩm Hấp đã trở lại, không một tiếng động đi đến ôm choàng Tạ Hộ từ phía sau lưng, đem gương mặt chôn vào hõm cổ thơm mát của nàng. Tạ Hộ chỉ cảm thấy từng luồng hơi nóng phun bên cổ nhột nhạt tê dại cực kỳ làm nàng nhịn không được phì cười, nhúc nhích thân mình muốn tránh thoát cái ôm của Thẩm Hấp, lại bị phu quân xoay người nàng lại ôm nàng úp mặt vào lòng.
"Ai nha, cẩn thận bên ngoài có người."
Hai người đang ở chỗ thay y phục của nội gian, chỉ có một tấm bình phong ngăn cách với gian ngoài, bên trong có động tĩnh gì thì bên ngoài nghe được rõ ràng. Tuy nói lúc này gian ngoài không có ai, chỉ là nàng cũng chưa phân phó cho đám Hoa Ý Trúc Tình không được quấy rầy, đâu ai biết các nha hoàn có thể đột nhiên xông vào đưa đồ gì đó hay không?
Thẩm Hấp lại không để bụng, vẫn cứ ôm nàng nói: "Ta cũng không làm cái gì, có người thì đâu sao chứ?"
Tuy là nói như vậy nhưng tay chân của Thẩm Hấp lại không ngoan ngoãn chút nào, một chốc thì vuốt ve gương mặt Tạ Hộ, lát nữa thì lại giật giật thùy tai của nàng, chốc lát lại xoa bóp chỗ nhột nhạt ở eo nàng, chọc đến nỗi Tạ Hộ mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay hư đốn của người nào đó.
Sau khi đùa giỡn một trận, Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải để Thẩm Hấp hướng nàng vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại xong xuôi nàng mới cảm thấy không còn thẹn thùng, ngồi ở mép giường một bộ mặc kệ chàng muốn làm gì thì làm.
Bất quá hiện tại Thẩm Hấp thật ra không tính làm gì, rốt cuộc miệng vết thương trên người còn chưa hoàn toàn khép lại, tay nâng lên lâu một chút vẫn còn bị đau, cho đến khi Thẩm Hấp nhíu mày vài lần Tạ Hộ mới đè tay Thẩm Hấp lại ngồi nghiêm chỉnh muốn phu quân không cần sờ soạng lung tung. Lúc này Thẩm Hấp mới chịu ngừng động tác, tựa vào gối dựa ung dung nhìn nàng.
"A Đồng, nàng cảm thấy để đại cữu ca thăng lên Hộ Bộ Thị Lang thế nào?" Thẩm Hấp đột nhiên hỏi Tạ Hộ một câu như vậy.
Tạ Hộ đang sửa sang lại vạt áo, sửng sốt nghe phu quân nói lời này, đứng dậy ấp úng hỏi lại: "Để ca ca thăng lên . . . Hộ Bộ Thị Lang?"
Tạ Hộ cảm thấy trong nháy mắt dường như mình đang về lại đời trước, vẻ mặt hiện giờ và sự tự tin của Thẩm Hấp thật giống bộ dáng quả cảm và quyết đoán của Thiên Duyên Đế làm Tạ Hộ lập tức cảm thấy hoảng hốt, ngây ngẩn thật lâu sau cũng không có phản ứng gì.
"Nói chuyện đi chứ! Đừng thất thần."
Thẩm Hấp ngồi dậy, kéo Tạ Hộ cùng ngồi xuống trên mép giường thì Tạ Hộ mới hồi phục tinh thần: "Tại sao đột nhiên phu quân lại đề nghị như vậy? Nếu chỉ là vì nhân tình thì thật sự ngàn vạn lần không cần thiết, ca ca cũng sẽ không phải vì thân phận của phu quân có biến hóa mà đưa ra bất kỳ yêu cầu không an phận nào."
Tạ Hộ thầm nghĩ chắc hẳn Thẩm Hấp nghe được ai nói gì đó nên mới đưa ra một quyết định không thể hiểu được như vậy. Thẩm Hấp lại không để bụng cười: "Nghĩ cái gì vậy? Ta đang nói chuyện đứng đắn với nàng đấy. Đại cữu ca ở Hộ Bộ hô mưa gọi gió, Hộ Bộ Thượng Thư sớm đã có ý đề bạt huynh ấy, bất quá chỉ là đang đợi một cơ hội, mà cơ hội này vừa lúc ta có thể giúp được. Thật ra ta đã làm xong rồi, chẳng qua muốn trở về khoe với nàng một chút, không ngờ nàng lại suy nghĩ vớ vẩn như vậy."
". . ."
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, muốn tìm hiểu có phải vì phu quân muốn làm cho nàng dễ chịu một chút mới cố ý nói như vậy hay không, nhìn nửa ngày mới mở miệng: "Nếu phu quân đã làm thì cần gì phải hỏi ý kiến thiếp! Thiếp lại không hiểu gì về quan trường, nếu phu quân cảm thấy ca ca có thể hữu dụng thì cứ việc dùng, ca ca có thể giúp phu quân là vận mệnh của huynh ấy, nếu không giúp được phu quân thì thiếp sẽ không cầu phu quân ban ân điển cho ca ca, đến lúc đó ngược lại làm việc bị bó tay bó chân, không tốt."
Thẩm Hấp nghiêng đầu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gò má của Tạ Hộ khi nàng nói chuyện, cảm thấy đường cong nhu mỹ cứ như một bức họa sơn thủy của danh gia, tinh xảo như vùng sông nước Giang Nam, toàn thân đều lộ ra vẻ thuần mỹ không giống như bất kỳ người nào. Thẩm Hấp không nhịn được nắm chặt bàn tay của nàng đặt lên vài nụ hôn, sau đó mới nói: "A Đồng còn nói không hiểu, lời nói gọn gàng rõ ràng như vậy. Vì sao nàng luôn tin tưởng ta như thế, cảm thấy đại cữu ca làm việc cho ta là vận mệnh?"
Tạ Hộ quay đầu lại nhìn Thẩm Hấp, nghiêm trang khẳng định: "Thiếp biết rõ ràng, trên đời này phu quân là người có bản lĩnh nhất."
". . ."
Đối với một Tạ Hộ mù quáng sùng bái hắn như vậy, Thẩm Hấp chỉ muốn kéo nàng vào trong lòng yêu thương một phen. Nghĩ sao liền làm vậy, trong tay Thẩm Hấp hơi dùng một chút lực, thân mình Tạ Hộ liền đổ ào vào ngực hắn. Vì tránh không đụng vào vết thương, Thẩm Hấp quyết định dùng sức của hai chân đem người lật lại, sau đó liền không khách khí ăn ngấu ăn nghiến.
Tạ Hộ muốn giãy giụa nhưng lại sợ động vào vết thương, hơn nữa lại thấy rõ tình dục mãnh liệt trong mắt Thẩm Hấp, biết mấy ngày nay phu quân xác thật đã bị nghẹn đến mức quá sức. Tạ Hộ bèn không ngượng ngùng nữa, thả lỏng thân mình ôn nhu tiếp nhận.
Trên người Thẩm Hấp tuy có thương tích nhưng không một chút nào ảnh hưởng đến sức chiến đấu, từ buổi sáng "cưỡi ngựa rong ruổi sa trường" tới tận buổi chiều. Tạ Hộ thật sự đói không chịu được Thẩm Hấp mới bằng lòng buông nàng ra.
Hai chân Tạ Hộ mềm nhũn, mặc xong y phục bèn bất đắc dĩ hô Hoa Ý Trúc Tình tiến vào thu thập tàn cục. Hai nha đầu chưa lập gia đình mặt đỏ tai hồng, đôi mắt nhìn thẳng không dám xem những gì không nên xem, nhanh nhẹn thu thập gọn gàng đồ đạc bừa bộn. Hoa Ý ôm đồ dơ ra ngoài bỏ giặt, Trúc Tình dừng lại ở cạnh cửa, quan tâm hỏi Tạ Hộ có muốn dọn cơm hay không? Tạ Hộ đỏ mặt đáp ứng, lúc này Trúc Tình mới lui xuống.
Vì không để cho mình quá lúng túng, Tạ Hộ đi đến chỗ nhũ mẫu ôm Khang Ninh đang ngồi ở giường đệm bế vào phòng chơi. Lúc này Thẩm Hấp mới giống như có chút mệt, dựa vào giường La Hán lười biếng lật lật quyển sách lơ đãng đọc lướt qua. Thấy Tạ Hộ bế Khang Ninh tới bèn vươn tay muốn đón Khang Ninh, để Tạ Hộ đem hắn đặt trên người mình.
Khang Ninh ngồi trên ngực Thẩm Hấp, mở to đôi mắt lúng liếng cùng Thẩm Hấp mắt to trừng mắt nhỏ. Chỉ qua mấy ngày mà Khang Ninh đã ngồi vững hơn trước rất nhiều, cẳng chân múp míp lộ ra bên ngoài, hai vòng vàng lục lạc đeo ở hai cổ chân phát ra tiếng vang thanh thúy, vì ngứa răng nên tay vừa chộp được gì thì cho vào miệng cắn ngay. Thẩm Hấp đưa sách trong tay cho hắn, tiểu gia hỏa không biết là thứ gì chộp trong tay lật qua vài trang, sau đó liền quyết định bỏ vào trong miệng làm sách dính một mảnh nước miếng.
Đồ ăn dọn lên xong thì Tạ Hộ ôm Khang Ninh cho ngồi trong lòng. Phòng bếp biết Khang Ninh đang ở chỗ nàng nên khi dọn cơm còn cố ý đưa đến một chén cháo cho Khang Ninh. Nhũ mẫu nuôi hài tử có kinh nghiệm, nói hài tử khi năm sáu tháng đã có thể ăn một ít cháo hay bột quấy đặc. Vài ngày trước đó ở trong cung, Ngự trù vậy mà cũng có một tay kinh nghiệm làm thức ăn cho hài nhi, khi đó Khang Ninh ăn được rất nhiều. Sau khi trở về, mấy ngày nay vẫn không hề ngưng cho hắn ăn thêm món dặm, đến bây giờ mỗi ngày đều phải ăn một chút cháo hoặc là cơm nhão, hắn thật ra cái gì cũng ăn được.
Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ ôm Khang Ninh trong lòng đút hắn ăn cháo, nhớ tới lúc nãy Tạ Hộ than phiền quá đói bụng bèn tính kêu nhũ mẫu tiến vào đút cho Khang Ninh. Tạ Hộ lại lắc đầu, kiên trì tự mình cho ăn.
Nói đùa à, nếu là lúc này kêu nhũ mẫu tiến vào đút, vậy toàn bộ Thương Lan Uyển còn có ai không biết từ sáng đến giờ bọn họ vừa làm chuyện hoang đường gì! Nghĩ đến đây Tạ Hộ liền đỏ mặt, càng thêm kiên định với quyết định này của mình, từng chút từng chút đút cho Khang Ninh ăn no rồi mới giao hắn cho Thẩm Hấp, lúc này mới ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thẩm Hấp lại cùng Khang Ninh nằm ở giường La Hán chơi với nhau trong chốc lát. Từ trước Thẩm Hấp đã kêu thợ thủ công làm cho Khang Ninh đồ chơi có thể di động tạo tiếng vang, lúc này vừa vặn phát ra công dụng.
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp nói cho Tạ Hộ vụ đề bạt Tạ Thiều, Tạ Hộ vốn cho rằng phu quân chỉ nói vậy thôi, không ngờ vài hôm sau liền nhận được bái thiếp Tạ Thiều tới cửa.
Nhìn thấy Tạ Thiều còn để chòm râu dê nhìn có vẻ thành thục không ít, Tạ Hộ có chút kinh ngạc nhưng Tạ Thiều lại cho là bình thường, nói với nàng: "Ta tới tìm muội phu."
Nói xong liền tiếp nhận Khang Ninh trong tay Tạ Hộ, nhấc hắn giơ lên cao đưa lên đưa xuống vài lần. Khang Ninh vung vẩy cặp chân múp míp trong không trung cũng bèn cao hứng lên, chẳng thèm so đo có người không quen biết ôm hắn, trong miệng phát ra tiếng cười khanh khách.
Hai huynh muội còn chưa nói được lời nào thì Thẩm Hấp đã từ bên ngoài đi vào, thấy Tạ Thiều cũng không khỏi kinh ngạc. Nhưng Tạ Thiều vừa thấy Thẩm Hấp thì đôi mắt liền sáng lên, tiến ra đón ôm quyền hành lễ. Thẩm Hấp vội đỡ lấy, đến bên Tạ Hộ nựng nịu Khang Ninh một chút rồi hai người liền đi thư phòng.
Tuy rằng trong lòng kinh nghi, chỉ là lại nghĩ nếu Tạ Thiều thật sự có thể lên vị trí Hộ Bộ Thị Lang thì đó chính là Thẩm Hấp cố ý đề bạt người nhà của nàng -- thứ nhất là có thể cho ca ca một con đường làm quan thực tốt, thứ hai nếu sau này Thẩm Hấp đăng cơ thì nàng có một mẫu gia cường thế hữu lực hậu thuẫn, khả năng có cơ hội đi theo bên người tân Đế liền phải lớn hơn một chút.
Nghĩ đến đây Tạ Hộ không khỏi nghi vấn, lúc trước Thẩm Hấp đề bạt phụ thân có phải đã sớm nghĩ tới điểm này hay không?
Hiện giờ phụ thân nàng đã là Lại Bộ Tư chính, chờ đến khi ông từ Bảo Định trở về phỏng chừng cũng có thể thăng vài cấp. Cho đến lúc này, phụ huynh của nàng đều chân chính là quan viên cấp cao của triều đình, bối cảnh cũng xem như không còn "một nghèo hai trắng", đã có thể nhiều thêm một ít quyền lên tiếng.
Đương nhiên, đây chỉ là tư tâm của chính Tạ Hộ, nếu có thể thành thì nàng dĩ nhiên thích nghe ngóng, nếu không thể thành thì nàng cũng sẽ không miễn cưỡng phu quân nhất định phải cho ca ca mưu cầu một tiền đồ ngon ăn.
Thẩm Hấp và Tạ Thiều ở thư phòng hàn huyên cả ngày, từ buổi sáng cho tới giữa trưa, cơm trưa cũng ăn qua loa trong thư phòng. Sau đó lại tiếp tục bàn luận cho tới buổi chiều thì Thẩm Hấp mới từ thư phòng phái người tới truyền lời cho Tạ Hộ, nói nàng buổi tối chuẩn bị một bàn tiệc rượu để lưu đại cữu ca ở chỗ này dùng bữa tối.
Tạ Hộ thu được mệnh lệnh cũng rất cao hứng, liền tự mình đi trong phòng bếp an bài mọi thứ, hơn nữa còn đích thân thi thố tài năng làm vài món ăn thường ngày trong gia đình. Chờ đến khi Thẩm Hấp mời Tạ Thiều ngồi vào vị trí, Tạ Hộ xắn tay áo tự mình bưng một mâm đi lên. Thẩm Hấp thấy thế vội chạy qua đỡ mâm đồ ăn trong tay cho nàng, giúp nàng cởi áo khoác trước người giao cho Trúc Tình đứng phía sau, sau đó liền nắm tay nàng mời Tạ Thiều vào chỗ.
"Rốt cuộc đã trưởng thành có khác, A Đồng chúng ta thế nhưng cũng biết nấu ăn." Tạ Thiều nhìn những món ăn trên bàn hương sắc đầy đủ, không khỏi phát ra lời tán thưởng tự đáy lòng.
Thẩm Hấp tự mình rót một chén rượu cho Tạ Thiều: "Đại cữu ca không biết, A Đồng làm đồ ăn hương vị đều thực không tệ đâu."
Tạ Thiều giơ hai tay cung kính nhận lấy chén rượu, cảm tạ Thẩm Hấp xong hai người liền chạm chén uống trước một chung, sau đó mới cầm đũa nếm một miếng đồ ăn Tạ Hộ làm, tán thưởng khen: "Không tệ, quả thực không tệ!"
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
41 chương
170 chương
14 chương