Tặng chàng một đời vẻ vang
Chương 145 : giao phó cho hoàng thượng
Edited by Bà Còm in Wattpad
Người trong Đức Dương điện lập tức thối lui ra ngoại thất, Tạ Hộ một mình canh giữ trước giường Thẩm Hấp, giống như đời trước nàng đã canh giữ bên người chủ tử vô số lần bất kể ngày đêm.
Cung tì mang nước ấm tiến vào để lau miệng vết thương cho Tạ Hộ. Tạ Hộ tiếp nhận khăn, đầu tiên là lau mặt cho Thẩm Hấp, sau đó liền có một cung tì tiến lên xưng danh: "Phu nhân, nô tỳ gọi là Cẩm Phân, những việc này xin giao cho bọn nô tỳ tới làm."
Tạ Hộ quay đầu lại liếc nhìn Cẩm Phân một cái, thấy nàng ta mặc y phục lục phẩm Tư tẩm, dung sắc tầm thường nhưng lộ ra vẻ ổn thỏa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Tạ Hộ lẳng lặng chờ nàng trả lời.
Từ thuở nào đó nàng cũng đã từng mặc bộ y phục này, kiểu dáng hình như có chút thay đổi nhưng đại khái nàng sẽ không nhận nhầm. Tư tẩm là nữ quan Ngự tiền chuyên môn hầu hạ Hoàng Thượng ngủ nghỉ, Thiên Hòa Đế để Tư tẩm của ngài lại đây hầu hạ, xác thật càng khiến người cảm thấy khó bề suy đoán.
Tạ Hộ chỉ lắc đầu với nữ quan Cẩm Phân không nói gì, ngồi ở đầu giường Thẩm Hấp lau gương mặt mướt mồ hôi của phu quân, bởi vì Thẩm Hấp đến bây giờ vẫn còn nắm một bàn tay Tạ Hộ thật chặt. Tuy rằng trong lòng Cẩm Phân cũng cảm thấy thắc mắc, bất quá lúc nãy Cẩm Phân canh giữ ở ngoại thất, đương nhiên cũng nghe được lời nói của Hoàng Thượng. Vốn dĩ khi Hoàng Thượng đột nhiên nâng một nam tử xa lạ vào tẩm cung thì Cẩm Phân đã cảm thấy kỳ quái, chớ nói chi đến lúc Hoàng Thượng buột miệng thốt ra câu nói kia -- nếu là thật sự, vậy thì trong Đức Dương điện hiện giờ còn có ai dám chậm trễ hai vị này.
Bởi vậy, Hoàng Thượng vừa mở miệng là Cẩm Phân liền dẫn đầu nữ quan Tư tẩm của Đức Dương điện tiếp nhận nhiệm vụ này, hơn nữa còn phân phó xuống, mấy ngày nay nhất định phải tập trung tinh thần hầu hạ thật tốt.
Tạ Hộ bận rộn một lúc rồi nói với Cẩm Phân: "Làm phiền các nữ quan, nơi này đều đã thỏa đáng, các vị xin hãy chờ ở ngoại thất. Nếu có việc gì ta sẽ tự thỉnh các vị đi vào." Nếu Thánh Thượng đã phân phó các nữ quan tới hầu hạ, vậy Tạ Hộ không thể kêu các nàng lui ra, bất quá lại cũng không muốn để các nàng canh giữ trong nội thất. Tẩm cung của Hoàng Thượng chia thành chín điện mười hai cung, Nguyên Dương điện và Đức Dương điện gần nhau nhất, cũng là nơi được phòng giữ nghiêm ngặt nhất. Nguyên Dương điện là cung điện dùng để xử lý chính sự, Đức Dương điện sau lưng Nguyên Dương điện, là tẩm điện của Hoàng Thượng. Ngoại thất của Đức Dương điện gồm ba gian có cửa phủ rèm, mỗi một gian bên trong ngoại thất đều có chín Ngự tiền cung nữ làm việc. Tạ Hộ chỉ kêu Cẩm Phân và các nữ quan ra gian ngoài, do đó cũng không tính là cho các nàng lui ra.
Cẩm Phân lập tức khom mình hành lễ: "Phu nhân nói quá lời. Bọn nô tỳ hầu hạ bên ngoài, có bất luận chuyện gì thỉnh phu nhân cứ phân phó là được."
Cẩm Phân mang theo mấy nữ quan hầu hạ rời khỏi nội thất, màn che thật dầy được thả xuống cách trở với bóng người bên ngoài để cho Tạ Hộ và Thẩm Hấp một không gian riêng.
Tạ Hộ cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, chưa có lúc nào cảm thấy tay phu quân lại tái nhợt như vậy, khớp xương rõ ràng; Thẩm Hấp tuy đã xỉu đi nhưng dường như thần chí lại không có chút nào thả lỏng. Tâm tình Tạ Hộ thật sự phức tạp, lúc trước nàng đã đoán rằng nếu phu quân muốn đạt được sự tín nhiệm của Thiên Hòa Đế thì nhất định sẽ làm ra một ít chuyện gì, chỉ là nàng không ngờ Thẩm Hấp lại lựa chọn con đường như vậy -- đây thật là con đường nhanh nhất nhưng cũng chính là con đường nguy hiểm nhất.
Chẳng lẽ Khang Ninh ra đời đã làm Thẩm Hấp không thể không bí quá hoá liều? Nhớ tới mấy ngày trước Thẩm Hấp đã nói không muốn làm Khang Ninh cũng có một cuộc sống "ăn nhờ ở đậu" giống mình . . . vì thế mới bắt buộc dùng phương thức này hay sao . . .
Ngẫm nghĩ một chút là nước mắt Tạ Hộ không nhịn được lại trào ra. Tạ Hộ trán kề trán với phu quân rầu rĩ nói một câu: "Đồ ngốc! Nếu chàng có chuyện gì thì thiếp sẽ đi theo chàng."
Thẩm Hấp làm như vậy thật đúng là đã thúc đẩy sự vận hành theo quỹ đạo của đời trước xảy ra sớm hơn nhiều năm, chỉ là đời này Thẩm Hấp có thể qua khỏi cửa ải này hay không vẫn chưa thể biết được.
Nếu phu quân có bất trắc gì, Tạ Hộ nhất định sẽ không sống một mình.
*Đăng tại Wattpad*
Đến nửa đêm, Thẩm Hấp theo như lời Thái y tiên đoán đã bắt đầu sốt cao, cả người cũng phát sinh hiện tượng run rẩy.
Đêm nay Thiên Hòa Đế nghỉ ngơi ở Tô Dương điện cách vách, nghe được bên Đức Dương điện hỗn loạn liền khoác ngoại bào chạy qua, thấy thần sắc thống khổ của Thẩm Hấp thì tim Thiên Hòa Đế như bị dao cắt, không đành lòng đứng nhìn bèn lui ra thất hồn lạc phách ngồi trên giường ấm ở gian ngoài, lo lắng sốt ruột nhìn chằm chằm vào một điểm vô hình thất thần.
Ai cũng không biết rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì?
Tạ Hộ không ngủ không nghỉ hầu hạ ở trước giường Thẩm Hấp ba ngày ba đêm nhưng Thẩm Hấp vẫn không tỉnh lại. Ngay cả Thái y cũng nói nếu qua mấy ngày nữa mà Thẩm công tử vẫn chưa tỉnh thì chỉ sợ rốt cuộc sẽ không bao giờ tỉnh nữa.
Mấy ngày nay Tạ Hộ ngoại trừ nói chuyện với Thẩm Hấp, còn bất kỳ người nào hỏi chuyện nàng cũng không đáp. Trừ lúc đút cho Thẩm Hấp, thời gian còn lại nàng cũng không ăn uống gì, dùng hết sinh mệnh chăm sóc.
Ngày thứ tư, Thẩm Hấp vẫn chưa tỉnh lại, chỉ ngẫu nhiên nóng lên rồi run rẩy, sau khi yên lại thì tiếp tục hôn mê.
Tạ Hộ suy nghĩ muôn vàn tình huống xong bèn đi đến Nguyên Dương điện xin cầu kiến Thiên Hòa Đế. Khi Thiên Hòa Đế tiếp kiến nàng, Tạ Hộ đưa ra ý nguyện muốn đem hài tử cùng tiếp vào cung. Thiên Hòa Đế cho rằng nàng muốn dùng hài tử gọi hồi thần trí của Thẩm Hấp bèn lập tức phê chuẩn, phái ra thân tín thực mau liền ra cung đến Định Quốc Công phủ đem Khang Ninh tiếp vào, nhũ mẫu và Trúc Tình đi theo vào cung.
Trúc Tình thấy Tạ Hộ hình dung tiều tụy liền nhào tới quỳ gối ôm chân Tạ Hộ. Tạ Hộ nâng dậy để Trúc Tình trang điểm cho mình xong liền tiếp nhận Khang Ninh trong tay nhũ mẫu. Khang Ninh đã vài ngày không gặp được mẫu thân, hiện giờ thấy nàng dĩ nhiên vui mừng, liền ăn vạ ôm chặt tay nàng không chịu để người khác ôm ấp.
Tạ Hộ ôm Khang Ninh đến Nguyên Dương điện lần nữa, Thiên Hòa Đế biết nàng có chuyện muốn nói liền cho lui tả hữu, lưu lại một mình nàng và hài tử trong điện.
"Ngươi muốn nói gì?" Thiên Hòa Đế hỏi Tạ Hộ nhưng ánh mắt lại ngăn không được dừng trên người Khang Ninh đang nắm sợi tóc của mẫu thân bỏ vào miệng thưởng thức. Ngài có ba nhi tử, lão Đại và lão Nhị đều chỉ có thứ tử, chưa một Hoàng tử nào sinh hạ được đích trưởng tử, hài tử này . . .
Tạ Hộ thấy ánh mắt khát vọng của Thiên Hòa Đế nhìn hài tử trong lòng ngực của mình bèn đứng lên tiến lại gần Hoàng Thượng. Lý Mậu đúng lúc đứng ra ngăn trở nhưng chỉ đi được một bước đã bị Thiên Hòa Đế phất tay ngăn chặn để Tạ Hộ đi tới trước mặt. Tạ Hộ đem Khang Ninh đặt vào trong tay Thiên Hòa Đế, sau đó liền quy quy củ củ lui ra phía sau, quỳ sấp xuống cho Thiên Hòa Đế một tư thế hành lễ cung đình thập phần tiêu chuẩn. Mới đầu Khang Ninh còn có chút lưu luyến cái ôm của mẫu thân, nhưng khi được ôm trong tay Thiên Hòa Đế nhìn mặt của ngài xong lại đột nhiên vui vẻ ra mặt, đôi mắt trong sáng rực rỡ như minh châu khiến tim Thiên Hòa Đế mềm nhũn, không nhịn được duỗi tay vuốt ve má của hắn nhưng không dám dùng sức. Khang Ninh dường như bị nhột, ở trong vòng tay Thiên Hòa Đế phá lên cười khanh khách, bộ dáng cực kỳ đáng yêu làm Thiên Hòa Đế cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng. Sau đó Thiên Hòa Đế ngẩng đầu nhìn Tạ Hộ đang quỳ rạp trên mặt đất với đôi tay giao lại đặt dưới trán, không biết nàng muốn làm gì.
"Đứng lên đáp lời." Thiên Hòa Đế nói như thế.
Tạ Hộ lại không đứng lên mà chỉ duổi thẳng lưng, đôi tay giao điệp đặt trên đầu gối, mũi mắt xem tâm bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, hài tử này gọi là Khang Ninh, còn chưa lấy đại danh, tướng công làm chủ không cho nhập gia phả Thẩm gia. Hôm nay dân phụ xin giao phó hài tử cho Hoàng Thượng. Nếu phu quân của dân phụ không có việc gì thì tạm được, nếu có bất trắc, dân phụ tuyệt đối sẽ không sống một mình trên đời. Thân phận của hài tử thập phần ngượng ngùng, lưu lại Định Quốc Công phủ thì dân phụ thật sự không thể an tâm lên đường, chỉ còn cách giao phó cho Hoàng Thượng, vọng Hoàng Thượng niệm tình phu quân cho hài tử này một chỗ dung thân, không cầu hắn đại phú đại quý hay được hiển hách gì, chỉ nguyện hắn bình an cả đời vậy là đủ rồi."
Lời ngày vừa nói xong thì ngay cả Thiên Hòa Đế cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Ngài nhìn nữ tử đang quỳ trong điện, bất quá chỉ có mấy ngày ngắn ngủn mà dường như đã gầy giơ xương, tuy dung mạo vẫn còn ôn nhu xinh đẹp nhưng thần sắc lại giống một con rối gỗ tinh mỹ đã mất đi linh hồn - đẹp nhưng không có sinh khí - làm người thật sự rất khó tưởng tượng những lời cương liệt vừa nãy lại phát ra từ một thân thể đơn bạc như vậy.
Tuy không muốn nhìn nhận nhưng trong thâm tâm Thiên Hòa Đế cũng cảm thấy tình huống của Thẩm Hấp không được khả quan, liên tiếp bốn ngày cũng không tỉnh lại, quả thật khó trách nàng sẽ nói ra lời như vậy. Hiện giờ nàng đem hài tử trực tiếp phó thác vào tay ngài, vậy chứng tỏ nàng đã biết thân phận thật sự của Thẩm Hấp. Thiên Hòa Đế nhớ tới lúc trước khi ngài nhận xét với Thẩm Hấp về thân phận của nữ tử này không xứng với đích trưởng tử Định Quốc Công phủ, Thẩm Hấp cũng nói ra những lời tương tự như vậy -- Cả đời này chỉ cần một mình nàng. Hiện giờ xem ra, phu thê hai người họ thật là đồng thể đồng tâm, mà hai người họ vừa mới sinh hạ một hài nhi phấn điêu ngọc trác như vậy . . . Nghĩ tới đây lại khiến Thiên Hòa Đế càng hối hận không thôi, nếu không phải bởi vì cứu ngài thì làm sao Thẩm Hấp lại có thể bị thương bất tỉnh đến tận bây giờ?
Sự thâm tình của nữ tử này đối với Thẩm Hấp ngài đã chứng kiến tận mắt, làm sao có thể không hiểu Thẩm Hấp có bao nhiêu ỷ lại và tín nhiệm đối với nàng. Hiện giờ nàng đang đi đến quyết định quyên sinh, liền đem hài tử ruột thịt đưa đến trước mặt ngài, không hề có một chút nào oán giận mà chỉ có một sự tín nhiệm phi thường, đem hài tử giao phó cho ngài.
Thiên Hòa Đế biết, chỉ cần ngài nhận thức hài tử này, cho dù không cho hắn danh phận nhưng cũng có thể bảo hộ hắn nhất sinh nhất thế, nhưng nếu làm như thế thì ngài càng thiếu nợ đôi tiểu phu thê này càng nhiều . . .
Hoàng đế không nói gì chỉ vẫy vẫy tay về phía Tạ Hộ cho nàng lui ra.
Tạ Hộ không nói hai lời, ánh mắt lại nhìn lướt qua Khang Ninh đang múa may cánh tay trong vòng ôm của Thiên Hòa Đế, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi đại điện.
Trong điện, Thiên Hòa Đế cúi đầu nhìn nhìn Khang Ninh, không biết vì sao hài tử này thấy ngài liền cười sáng lạn vô cùng. Đôi mắt giống mẫu thân của hắn nhưng tất cả mặt khác đều là bản sao thu nhỏ của Thẩm Hấp, mà dung mạo Thẩm Hấp thì lại giống như đúc với Lạc thị xinh đẹp ôn nhu đọng lại trong tâm trí của ngài.
Lý Mậu đi tới, khôn khéo như "biến thành tinh" im bặt không nhắc tới chuyện Tạ Hộ phó thác hài tử, mà là nói chuyện rất biết lựa lời: "Hoàng Thượng, hài tử này giống như thật sự có duyên với Hoàng Thượng, thấy Hoàng Thượng liền cười, cũng không biết vì sao."
Thiên Hòa Đế lộ ra nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày qua: "Có lẽ nhận sai trẫm là phụ thân của hắn."
Ngài cùng Thẩm Hấp tuy rằng không giống nhau lắm, bất quá đôi mắt của Thẩm Hấp lại hoàn toàn kế tục Phong gia bọn họ, hài tử này cũng là cốt nhục của Phong gia, hắn thân cận với ngài đủ để chứng minh huyết mạch liên tâm.
Cứ thế chỉ trong nháy mắt, Thiên Hòa Đế đã thầm đưa ra quyết định.
*Đăng tại Wattpad*
Tạ Hộ thất hồn lạc phách về tới Đức Dương điện, nhìn trên long sàng sắc minh hoàng bộ dáng Thẩm Hấp vẫn không nhúc nhích. Tạ Hộ cho lui mọi người hầu hạ trong điện, một mình canh giữ trước giường Thẩm Hấp, chậm rãi ghé sát mặt vào tai phu quân, bộ dáng thoạt nhìn như là bi thương ôm ấp. Chỉ là, ở bên vành tai của phu quân, nàng lại đột nhiên dùng một thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được thì thầm một câu: "Thành bại . . . chính tại hành động này." 😲
Câu này Tạ Hộ vừa nói xong thì bàn tay mà nàng đang bao trùm trong lòng bàn tay của nàng đã bao ngày qua không hề động đậy đột nhiên nhếch về phía trước giật giật. Tạ Hộ siết chặt bàn tay của phu quân trong lòng bàn tay của mình, cả người vẫn trước sau như một phủ phục ghé vào mép giường giống như suốt mấy ngày qua, trạng thái vô cùng bi thương.
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
92 chương
41 chương
170 chương
14 chương