[Tàng Anh Tập Hệ Liệt]– Bộ Thứ 4 - Điểu Ngữ Hoa Hương Hôn Giới Sở
Chương 10 : Con trâu lớn tuổi x cậu công tử bột
Tương Vân Chu không nghĩ người tìm tới cửa anh lại là Quan An Viễn.
Nghiêm Tích đã một tuần rồi không gọi điện thoại cho anh, con người Nghiêm Tích không có tính nhẫn nại, rất ít khi kề cận người khác, lần này Tương Vân Chu trốn tránh hắn, đoán chừng hắn đã sớm thẹn quá hoá giận, cũng từ bỏ không gọi điện nữa.
Như vậy cũng tốt, hắn bực một hồi sẽ cảm thấy không có Tương Vân Chu cũng chẳng sao, sau đó có thể lạnh nhạt dần.
Tương Vân Chu cảm thấy như vậy là tốt nhất, cứ tách ra một cách tự nhiên, so với vĩnh viễn chán ghét cùng khắc khẩu vẫn tốt hơn.
Nhưng trong lòng khó tránh khỏi không cam, lúc anh trốn tránh Nghiêm Tích, chính bản thân cũng không chịu nổi, song con người Tương Vân Chu là vậy, một khi đã nhận định rồi sẽ không quay đầu lại được nữa.
Anh thậm chí còn cảm thấy Nghiêm Tích có lẽ đã sắp bỏ cuộc, anh có thể về nước rồi, ngay tại thời điểm anh cảm thấy thời cơ đã đến, thì Quan An Viễn lại tới tìm anh.
Tương Vân Chu có chút bất ngờ, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng biết được ý đồ đến đây của anh ta.
Quan An Viễn coi như là bà mối của Tương Vân Chu và Nghiêm Tích, nhưng anh ta luôn luôn nghiêm túc, không quá giống một người đến làm thuyết khách.
Vì thế hai người ngồi với nhau, ngay cả Tương Vân Chu cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó nói chuyện.
Muốn người như bọn họ miệng lưỡi lưu loát, có lẽ chỉ khi bàn công việc, nhưng một người làm IT cùng một người làm truyền thông, tuy không nói đến mức không bao giờ cùng xuất hiện, nhưng bình thường dạng người ít nói như họ muốn trò chuyện cũng có chút khó khăn.
Hai người đồng thời bưng tách cà phê lên, chuẩn bị uống.
Động tác của cả hai quá mức đồng điệu, quả thực hệt như soi gương.
Tương Vân Chu cảm thấy hơi không tốt, liền dừng lại một chút, chờ Quan An Viễn uống trước một ngụm, anh mới đưa tách cà phê đến bên miệng.
Đợi anh cũng uống xong, Quan An Viễn mới lên tiếng.
“Anh Tương chuẩn bị khi nào thì về nước?” Quan An Viễn vừa bắt đầu đã đề cập đến vấn đề này.
Tương Vân Chu không đoán được mục đích của Quan An Viễn, mơ hồ đáp: “Đợi mọi chuyện xong xuôi rồi về.”
Quan An Viễn gật đầu, nói: “Quả vậy, việc công quan trọng hơn. Anh thì tốt rồi, không như tôi, ra ngoài còn phải lo lắng có người ở nhà chờ.”
“…..” Lần này thì Tương Vân Chu hoàn toàn xác định Quan An Viễn đến để làm gì rồi.
Quan An Viễn lại còn hơn anh hai tuổi, hơn nữa nói đến chuyện Nghiêm Tích, anh cũng không phản bác được, chỉ lắng nghe, bên ngoài thì phụ họa: “Anh Quan thật có phúc.”
Quan An Viễn cư nhiên không khách khí gật đầu một cái, nói: “Tôi chỉ là quý trọng hiện tại hơn thôi.”
“……” Tương Vân Chu không rõ vì cái gì mà anh phải ngồi đây nghe người khác nói bóng nói gió châm chọc mình.
“Ban đầu Thủ Trữ muốn xin nghỉ để cùng tôi đến Mĩ chơi.” Quan An Viễn nói, “Đáng tiếc em ấy phải chiếu cố Nghiêm Tích không thoát thân được.”
Tương Vân Chu vốn đang xem khi nào thì Quan An Viễn đi vào chủ đề chính là Nghiêm Tích, nhưng đợi đến khi anh ta thật sự nói ra cái tên “Nghiêm Tích”, lại khiến cho Tương Vân Chu sửng sốt một chút.
Chiếu cố là có ý gì?
Nghiêm Tích nhiều ngày rồi chưa gọi điện cho anh, không lẽ có chuyện gì?
“Nghiêm Tích làm sao vậy?” Tương Vân Chu vội vàng hỏi.
Ai ngờ Quan An Viễn còn diện vô biểu tình nhìn anh một cái, nói: “Nghiêm Tích làm sao anh không biết à? Cậu ta là bị thất tình.”
Tương Vân Chu lại một lần nữa không biết nói sao, thì ra lần này Quan An Viễn đến, là để đùa giỡn anh.
Quan An Viễn bê tách lên, tiếp tục uống cà phê, sau đó nói: “Cậu ta bây giờ nổi tiếng rồi, nói ra rất buồn cười, cậu ta bởi vì chạy tới sân bay gây rối, nên được lên báo mục xã hội. Nghiệp báo hẳn là anh phải quen thuộc lắm, anh cư nhiên không biết à?”
Tương Vân Chu lại ngây ngẩn cả người, anh lập tức nắm được yêu cầu, trực tiếp hỏi: “Nghiêm Tích rốt cuộc bị sao? Anh Quan anh không cần châm chọc tôi nữa, xin hãy nói rõ mọi chuyện đi.”
Quan An Viễn thấy trong mắt anh hiện lên lo lắng, lúc này mới nói ra: “Nghiêm Tích muốn sang Mĩ, nhưng ở sân bay vì không khống chế được đánh người ta bị thương……” Anh ta tạm dừng một chút, suy nghĩ nên nói thế nào, “Sau đó bởi vì cảm xúc thật sự không ổn định lại được, hiện tại đang ở trong bệnh viện, bọn Thủ Trữ đều đang chiếu cố cậu ta.”
Tương Vân Chu sau khi nghe xong, đầu óc trống rỗng.
Anh biết Nghiêm Tích có tâm bệnh, cho nên anh mới lợi dụng tâm bệnh của Nghiêm Tích mà chạy sang Mĩ, chính là cho rằng Nghiêm Tích không thể đến Mĩ. Nhưng anh chỉ hy vọng Nghiêm Tích biết khó mà lui, không đến được thì biết đường trở về là được.
Anh chưa từng nghĩ Nghiêm Tích cư nhiên lại tự làm tổn thương chính mình.
–
Trên thực tế Nghiêm Tích sau đó đã đến một viện điều dưỡng cao cấp ngoài ngoại ô, có tiền mà, đương nhiên sẽ ở nơi tốt.
Lúc đầu hắn bị đè vào một bệnh viện, chích mấy mũi, sau đó mới dần an tĩnh lại, bác sĩ nói đến nói đi nội dung cũng đơn giản chỉ là, di truyền này, kích động này, chú ý ăn uống này, mấy năm trước hắn đã thuộc làu làu rồi, có điều là bản tiếng Anh.
Sau đó hắn liền đến viện điều dưỡng.
Núi sông tươi đẹp, vừa khéo tu thân dưỡng tính, chẳng qua là bị người ta trông nom, uống thuốc mỗi ngày, tiến hành trị liệu tâm lý, sợ hắn lại xù lông.
Tình hình này, Tương Vân Chu tiễn bước Quan An Viễn xong, lập tức chuẩn bị về nước, điều tra mới biết được.
Sau khi anh về nước, trước tiên là chạy tới viện điều dưỡng, đăng ký thân phận xong xuôi, hỏi Nghiêm Tích ở nơi nào, mới vội vã đi tới.
Anh đã đến hơn một tháng không gặp Nghiêm Tích, kỳ thật nghe ra thì thời gian cũng không phải là quá dài, nhưng anh cảm thấy lâu như đã cách ba thu rồi vậy.
Tương Vân Chu đứng trước cửa phòng, cư nhiên không biết đi vào như thế nào.
Anh nghĩ nghĩ, trấn tĩnh tâm tình một chút, mới gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nói từ trong phòng truyền ra.
Tương Vân Chu nghe ra được, quả thật là Nghiêm Tích.
Anh vậy mà lại có chút kích động.
Mỗi khi anh nảy sinh ra tâm tình giống thiếu niên, đều là vì Nghiêm Tích.
Anh đấy cửa phòng đi vào.
Sau đó liền ngẩn ngơ.
Phòng của Nghiêm Tích thật ra rất rộng rãi sáng sủa, tuyệt không áp bức, chỉ là trong phòng có một thanh sắt chắc là được dùng để treo rèm, Nghiêm Tích cư nhiên treo người lên trên đó, là treo thật.
Hắn treo ngược người, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì, cũng không nhúc nhích.
“Em đang làm gì vậy?” Tương Vân Chu khiếp sợ hỏi.
Nghiêm Tích nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Tương Vân Chu, trên mặt cũng không kinh ngạc lắm: “Ồ, là anh à, em đang bình tâm tĩnh khí.”
Hắn treo ngược trên thanh sắt, còn ôm ngực, thật sự là rất buồn cười.
“Nghe nói làm cho máu chảy ngược có tác dụng thư hoãn cảm xúc.”
Tương Vân Chu cứ vậy đứng ở cửa, chỉ trừng hắn, đây là cái thứ phương pháp vớ vẩn gì vậy.
Nghiêm Tích từ bên trên hạ người xuống, vỗ vỗ thân thể, cư nhiên không hề có biểu hiện váng đầu hoa mắt gì, hắn nhìn Tương Vân Chu, nói: “Ngồi đi.”
Tương Vân Chu căn bản không có tâm ngồi, tiến lên giữ chặt hắn, nhìn nhìn, nhịn không được hỏi: “Em không sao chứ?”
Nghiêm Tích ngược lại vỗ vai anh, nói: “Không sao, bệnh cũ, giống như bị nhiễm lạnh, sức đề kháng giảm xuống sẽ bị cảm vậy thôi, thỉnh thoảng động kinh, bình tĩnh lại là tốt rồi.”
Chỉ khổ mấy tên bảo an sân bay bị hắn đánh thành đầu heo.
Nghiêm Tích thẳng thắn vô tư như vậy, Tương Vân Chu ngược lại nhất thời không biết nói gì, anh chỉ giữ Nghiêm Tích, ánh mắt nặng nề nhìn hắn.
Nghiêm Tích thuận theo nhìn anh, đột nhiên nói: “Anh tới đúng lúc lắm, giúp em chọn luôn đi.”
Hắn đưa Tương Vân Chu đến bên giường, chỉ chỉ mấy bộ tóc giả trên giường, nói: “Bọn Vương Cẩm Trình mỗi người tặng em một bộ, anh xem cái nào thì tốt.”
Nói xong, hắn đi đến chiếc giường, cầm lên một bộ tóc giả, đưa đến trước mặt cho Tương Vân Chu xem: “Bọn họ không nên tặng em, chất lượng thì rất tốt, có điều không phải là tóc thật, thực khó thích ứng.”
Tương Vân Chu buông mắt, thấy trên giường là một đống mấy thứ linh tinh này nọ, trông vừa khủng bố lại vừa buồn cười, nhưng anh cười không nổi.
Nghiêm Tích thấy Tương Vân Chu không lấy, liền bĩu môi, lấy bộ tóc giả mang lên đầu, nói: “Thật ra em thích bộ này nhất, là Thủ Trữ tặng, rất giống kiểu tóc của em trước kia.”
Hắn cẩn thận đội tóc giả xong, quay qua đây, hắn mặc ao thun và quần thể dục, đội tóc giả, mặc dù mặt mũi tinh xảo, nhưng nhìn thế nào cũng rất kỳ quái, có điều bộ tóc giả này đúng là giống mái tóc quăn ban đầu của hắn thật.
Hắn hướng về phía Tương Vân Chu cười, nói: “Vẫn rất kỳ quái ha.” Hắn vừa nói, vừa muốn gỡ tóc giả xuống.
Nhưng Tương Vân Chu rốt cục nhịn không được nữa, ôm lấy hắn.
Trước đây bọn họ ở bên nhau, Nghiêm Tích muốn thế nào thì thế ấy, bất kể nơi chốn tình huống, hễ muốn là nhào vào lòng Tương Vân Chu liền, nhưng về sau giày vò nhau như vậy, ôm ấp thế nhưng lại trở nên xa xỉ.
Cảm giác này cư nhiên khiến Nghiêm Tích cảm thấy lòng chua xót, liền rúc sâu vào trong lòng Tương Vân Chu.
Hắn cũng ôm Tương Vân Chu, do dự một chút, nói: “Thật ra, em nghĩ mình thế này, anh nhất định phải trở về, nhưng em sẽ không ép buộc anh, anh nếu chịu cho em một cơ hội nữa thì tốt, nếu muốn chúng ta làm bạn bè, vậy thì làm.”
Tương Vân Chu luồn ngón tay mình xuyên qua lớp tóc giả, vuốt ve đầu hắn, hỏi: “Thật sự muốn làm bạn sao?”
“……Em thì đương nhiên là không muốn rồi, nhưng nếu anh muốn vậy, thì đành miễn cưỡng mà làm thôi.”
Tương Vân Chu khép mắt, anh sau khi nghe được tin tức của Nghiêm Tích, trong tim giống như bị một con dao khuấy đảo, nếu như vậy mà còn có thể làm bạn thì mới có quỷ.
Anh hiếm khi hối hận, nhưng hiện tại anh hối hận cực kỳ, nếu chia tay phải gây thương tổn cho Nghiêm Tích, vậy thì đừng chia tay nữa.
Mặc dù tách nhau ra là do anh nói, nhưng anh hiện tại thật sự hối hận, tổn thương Nghiêm Tích chính là tổn thương mình, bọn họ lưỡng bại câu thương, để làm gì đây?
Nghiêm Tích đã cảm nhận được tâm tư của anh, lúc này mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, thần kinh thả lỏng, tay chân liền mềm nhũn, ở trong lòng Tương Vân Chu ngã xuống.
Tương Vân Chu vội vàng đỡ lấy hắn, dìu hắn ngồi xuống giường, Nghiêm Tích làm sao chịu rời khỏi anh, vẫn ôm lấy anh, dùng sức nặng cơ thể mình, kéo anh cùng nhau ngã xuống giường.
“Chúng ta làm lại từ đầu đi.” Nghiêm Tích kiên định nói.
Tương Vân Chu nhìn hắn, chậm rãi nói: “Không cần lại từ đầu, tiếp tục tiến tới là được rồi.”
Anh lúc trước sang Mĩ, trốn tránh Nghiêm Tích, chính bởi biết rõ nếu anh gặp lại Nghiêm Tích, nhất định sẽ mềm lòng, thế nên hiện tại mới thế này, đau lòng còn không kịp, chuyện khác nói sau đi.
Hai người ôm nhau, nhưng không có nói chuyện.
Nói muốn lập tức hòa hảo ngay thì cũng được thôi, nhưng trong lòng hai người đều có nhiều suy nghĩ, mỗi người mỗi ý tưởng riêng, song cũng có nhiều bất an lo sợ, không khí cũng trở nên quyến luyến hẳn.
Nhưng bất luận thế nào, Nghiêm Tích vẫn ôm Tương Vân Chu, thầm nghĩ sẽ không bao giờ buông tay ra, sẽ không để anh đi nữa.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Nghiêm Tích đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Nhẫn đâu?”
Tương Vân Chu ngồi dậy, từ trong túi áo lấy ra chiếc nhẫn mà Nghiêm Tích tìm thế nào cũng không ra cho hắn xem.
Nghiêm Tích cũng lấy chiếc được bỏ lại ở nhà ra, lúc này rốt cuộc mới hợp thành một đôi.
“Tại sao chỉ lấy một chiếc đi? Còn là chiếc của em nữa?” Nghiêm Tích hỏi.
Tương Vân Chu cư nhiên có chút không được tự nhiên, nói: “Là muốn lấy một chiếc làm kỷ niệm.”
Nghiêm Tích thở dài.
Rõ ràng là luyến tiếc, lại vẫn ra đi, lúc ấy Tương Vân Chu hẳn phải hạ nhiều quyết tâm lắm.
Nghiêm Tích ngẫm lại còn có chút sợ, hắn cầm tay Tương Vân Chu lên, lấy chiếc nhẫn ở chỗ mình lồng vào tay anh, sau đó vừa lòng nói: “Cuối cùng vẫn phải đeo vào.”
Tương Vân Chu cười cười, cũng cầm tay hắn lên, đeo cho hắn.
Nghiêm Tích nắm chặt tay Tương Vân Chu, thở hắt ra, nói: “Như vậy chúng ta xem như đính hôn rồi.” Hắn vỗ vỗ Tương Vân Chu, “Yên tâm đi, gả cho em có thịt ăn.”
“……” Tương Vân Chu cảm thấy cái quan điểm gả hay lấy thật sự là không có gì ý nghĩa.
“A, còn một việc nữa, chúng ta đi gặp bố mẹ anh.” Nghiêm Tích nói, “Giải quyết hết mấy chuyện hôm đó luôn đi.”
Tương Vân Chu ngược lại bình tĩnh nói: “Chuyện đó nói sau, không gấp.”
“Anh không gấp, em gấp a, em không phải sốt ruột muốn lấy anh về sao, không gặp bố mẹ vợ cũng được à?”
“……”
“Đúng rồi, anh không phải còn một người em trai sao?”
Tương Vân Chu có hơi hơi vui mừng: “Em còn nhớ rõ a.”
“Ừ, thời điểm lần đầu tiên gặp nhau anh có nói rồi đấy thôi, nhưng sau này lại không nhắc tới.” Nghiêm Tích nói, “Thật ra em cứ muốn hỏi mãi, anh gọi là Tương Vân Chu, em trai anh có phải gọi là Tương Bích Lãng không a.”
(Vân Chu nghĩa là thuyền mây, Bích Lãng nghĩa là sóng xanh, mình chẳng hiểu tiểu Tích muốn nói cái gì ==)
“…..”
–
Sau đó Nghiêm Tích vẫn ở lại viện điều dưỡng theo dõi trị liệu, kỳ thật hắn từ sau khi Tương Vân Chu trở về, tâm tình mỗi lúc một ổn định, không khác trước kia là bao, bác sĩ cũng nói có thể về nhà vừa uống thuốc vừa an dưỡng, nhưng Nghiêm Tích lại không muốn đi, muốn ở lại viện điều dưỡng thêm chút nữa, bảo là phong cảnh đẹp, không nỡ rời đi.
Tương Vân Chu hiển nhiên nghe theo Nghiêm Tích, mỗi ngày đều sẽ đến viện điều dưỡng bồi Nghiêm Tích. Thoạt nhìn hai người lại quay trở về như lúc trước, nhưng cả hai vẫn cảm thấy có chút bất đồng.
Cái tính bắt chẹt không có chừng mực của Nghiêm Tích, không biết khi nào sẽ lại bật ra, khiến Tương Vân Chu sinh buồn bực.
Hắn nằm trên cỏ bên hồ viện điều dưỡng, mắt nhắm lại, gió thổi qua mặt hồ, làm hắn cảm thấy thực thoải mái.
Vương Cẩm Trình tìm hơn nửa ngày mới tìm được hắn, tức giận đặt mông ngồi xuống bên cạnh.
Nghiêm Tích nhắm mắt, hỏi: “Tan học rồi.”
“Chiều nay không có tiết.” Vương Cẩm Trình phẩy phẩy gió.
“Giảng viên đại học tốt thật, nhiều tự do.”
Vương Cẩm Trình nhìn hắn một cái: “Cũng không tự do bằng làm chủ quán.”
Nghiêm Tích hơi nghẹn lại.
Sau khi hắn có chuyện, quán bar bị bỏ lại, nhưng quản lí vẫn là mới tới, không thể một mình gánh hết gánh nặng, cho nên Dương Giản bất đắc dĩ phải tới quán bar giúp đỡ.
Nghiêm Tích biết Vương Cẩm Trình bất mãn hắn khiến cho Dương Giản mệt……
Vương Cẩm Trình thấy hắn giả chết, tiếp tục hỏi: “Anh Tương cũng trở lại rồi, tôi thấy cậu tốt lắm, sao lại không muốn ra ngoài vậy?”
“Tôi còn tâm kết chưa giải.” Nghiêm Tích nói.
Vương Cẩm Trình hừ một tiếng, nói: “Ông đây cũng có khúc mắc nè, lại nói, cậu không phải khi nói chuyện với tôi đều là nói láo sao?”
“……” Nghiêm Tích biết ngay hắn sẽ ghi mặt tính sổ mà.
“Rõ ràng đang trên đường tới sân bay, còn muốn gạt tôi sẽ không đi, kết quả mẹ nó, lúc ông tới sân bay nhận người về, thiếu chút nữa muốn đập cậu ngay tại chỗ.”
“Cậu đánh không lại tôi.” Nghiêm Tích nói.
Vương Cẩm Trình hung dữ liếc Nghiêm Tích, Nghiêm Tích ngậm miệng.
“Chính cậu còn không yêu quý bản thân, muốn tức chết bọn tôi phải không?”
Nghiêm Tích vẫn nhắm mắt, lúc lâu sau mới nói: “Lúc đó tôi không phải không còn cách nào hay sao? Chỉ có tôi tự thân xuất mã mới hữu dụng.”
Hắn mở mắt, ngồi dậy, nhìn Vương Cẩm Trình, cười nói: “Tôi biết tính tình của lão Tương, lúc đó anh ấy nảy sinh ý nghĩ muốn chia tay thật. Nếu tôi không tới sân bay, có lẽ thật sự cứ như vậy là xong luôn rồi.” Hắn hướng tầm mắt về phương xa, sâu kín nói, “Cho nên tôi phải bức bách anh ấy, hiện tại tôi đã buộc được anh ấy trở lại, cậu nói tôi đây là thua, hay là thắng?”
Vương Cẩm Trình không tán thành lắc đầu: “Cho nên cậu liền tự ngược?” Hắn nhíu mày nói, “Đây cũng không phải là trò chơi, không có thắng thua gì hết.”
Nghiêm Tích không trả lời.
Vương Cẩm Trình đột nhiên nói: “Thật ra tôi và anh Tương bằng tuổi.”
Nghiêm Tích mạnh mẽ quay đầu lại, trừng hắn.
Hắn lúc này ngẫm lại, quả thật là như vậy, nháy mắt cảm thấy thế giới quan(*) bị phá vỡ.
(*) Thế giới quan, còn gọi là vũ trụ quan, một trong tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan), là cách nhìn thế giới của mỗi người, vấn đề cơ bản là về mối quan hệ giữa tinh thần và vật chất, chia thành 2 quan điểm là duy tâm và duy vật.
“Mẹ kiếp, đây không phải lỗi của cậu, là do lão Tương già trước tuổi quá thôi.”
“……” Vương Cẩm Trình nói tiếp, “Không riêng gì tôi, Dương Giản so với tôi còn lớn hơn mấy tháng, An Đạt và Tạ Khánh khỏi nói, ngay cả Thủ Trữ cũng đã ba mươi rồi.”
Nghiêm Tích bưng đầu, lẩm bẩm nói: “Đột nhiên cảm thấy thật đáng sợ, năm tháng là nước mắt a.” (đi rồi không trở lại nữa =)))
“Cho nên—” Vương Cẩm Trình bất thình lình tát một cái lên đầu Nghiêm Tích, “Cậu mẹ nó một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đừng có cả ngày khổ sở, giả bộ làm đàn ông lớn tuổi làm gì, hảo hảo sống đi.”
Đầu Nghiêm Tích bị đánh, Vương Cẩm Trình đập một cái, đập lệch luôn cả tóc giả của hắn.
Vương Cẩm Trình: “……”
Nghiêm Tích chỉnh lại tóc giả, nói: “Mẹ kiếp, cậu làm hỏng hết tóc của tôi rồi.”
“Cậu cũng đâu có đội đàng hoàng!”
“Tại tôi thấy nóng thôi.”
Nghiêm Tích lại nằm xuống, nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, tôi hiểu ý cậu, cậu yên tâm đi, ngã một lần biết đau, tôi sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Nhưng cái tính này của tôi chỉ sợ cả đời cũng không đổi được.” Nghiêm Tích nhỏ giọng bổ sung.
Vương Cẩm Trình nói: “Ngu, tính cách không nhất định có liên hệ tới yêu đương, cậu tốt xấu gì cũng coi như có chút đầu óc, chuyện này mà cũng không xử lý được hay sao?”
“Đúng đó, tôi thiên sinh lệ chất(*) mà.” Nghiêm Tích giật mình.
(*) Câu này dịch ra có nghĩa là trời sinh xinh đẹp, thường dùng cho phái nữ, từ đầu truyện tới giờ tiểu Tích dùng câu này rất nhiều, tùy từng trường hợp mà có cách lý giải khác nhau. Ở trường hợp này có thể hiểu là có giá trị lợi dụng, là người hữu dụng.
Trước kia hắn thương tổn Tương Vân Chu là do vô tâm, bây giờ hữu tâm rồi, sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Tốt xấu gì thì hắn cũng là một người trưởng thành có chỉ số thông minh bình thường, miễn là có tâm quan sát, sẽ không lại khiến cho Tương Vân Chu thất vọng.
Tối đó lúc Tương Vân Chu đến viện điều dưỡng, Nghiêm Tích vội vàng kéo anh đi, nói: “Chúng ta đi thôi, em đã nghĩ kĩ rồi.”
“Cái gì?” Tương Vân Chu vẫn chưa phản ứng lại.
“Về nhà a, nơi này chán quá.”
“…….” Mấy ngày trước không biết là ai chết cũng không chịu đi.
Nghiêm Tích kéo Tương Vân Chu ra ngoài, Tương Vân Chu đi theo hắn, nhưng vẫn nói: “Phải làm thủ tục chứ.”
“Còn quan tâm cái này làm gì? Đi ngay và luôn!”
Không ai có thể ngăn được Nghiêm Tích, bên phía viện điều dưỡng đành phải nói thủ tục bổ sung sau, Nghiêm Tích ngồi trong xe Tương Vân Chu, sung sướng không gì bằng, Tương Vân Chu không rõ vì sao hắn lại cao hứng như vậy.
Kỳ thật Nghiêm Tích là một sinh vật thẳng tính, mấu chốt tháo gỡ rồi, nghĩ thông rồi, liền vô ưu vô lo.
Từ viện điều dưỡng về nội thành còn một đoạn đường nữa, Nghiêm Tích cảm thấy nhàm chán, liền duỗi tay đặt lên đùi Tương Vân Chu, sờ sờ, xúc cảm không tồi.
“……Về nhà còn cách nhiều giờ nữa, làm ơn bảo đảm sự an toàn của người lái xe.” Tương Vân Chu nhìn phía trước, nói.
Nghiêm Tích cười cười, thu tay lại.
Sau khi về đến nhà, Nghiêm Tích đứng ở phòng khách, cư nhiên cảm thấy giống như lâu lắm rồi không về.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tương Vân Chu, Tương Vân Chu cũng nhìn hắn.
Nghiêm Tích nghiêm túc nói: “Nghe nói sau khi hòa hảo phải “sàng hí” một hồi, mới tính là happy ending.”
Tương Vân Chu ít khi lúc hắn nói tào lao mà phụ họa: “Tình tiết cũ rích.”
Nghiêm Tích lập tức nhảy lên người anh, ôm lấy cổ anh, nói: “Chúng ta đều là người bình thường, không thể có ngoại lệ.”
Tương Vân Chu ôm hắn, đi đến phòng ngủ, đem hắn đè xuống giường.
Nghiêm Tích mở chân, kẹp chặt thắt lưng Tương Vân Chu, mỉm cười cùng anh hôn môi.
Giữa lúc quấn quít, quần áo của hai người tuột xuống, âu yếm nhau, Nghiêm Tích từ trước đến nay luôn chủ động, hắn sờ sờ cơ ngực Tương Vân Chu, sau đó cắn một miếng.
“Mùi vị còn được lắm.”
“……”
Tương Vân Chu đem thân hắn lật lại, Nghiêm Tích nằm sấp trên gối, oán giận: “Để em cắn thêm một miếng nữa thôi.”
Sau đó mông của hắn đã được cắn.
Nghiêm Tích rên lên một tiếng, Tương Vân Chu giữ chặt vùng xương chậu hắn, đem chính mình đẩy vào.
Nghiêm Tích bị anh húc vào một cái đến mềm nhũn, Tương Vân Chu không để hắn nằm xụi lơ ở đó, hạ người xuống, một tay lồng xuống dưới cánh tay nâng hắn lên, một tay nắm lấy vật phía trước hắn, theo động tác va chạm của mình mà dựng lên.
Nghiêm Tích sao có thể cam tâm bị người khác nắm trong tay, hắn nhếch mông lên, cọ cọ hạ thân Tương Vân Chu, Tương Vân Chu bị hắn làm đến hoảng, dứt khoát dựng thẳng người dậy, đè lưng hắn xuống, khiến hắn không thể động đậy, dùng đùi tách hai chân hắn ra rộng hơn, hướng vào chính giữa mà mãnh liệt ra vào.
Hai người đã lâu không ở bên nhau, làm có chút mạnh, Nghiêm Tích không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết mình đã bắn bao nhiêu lần.
Chờ cho Tương Vân Chu lau chùi sạch sẽ thân thể hai người xong, Nghiêm Tích ngay cả ngón tay cũng lười nâng lên.
Nhưng tay không muốn động, mồm mép vẫn muốn nói.
Nghiêm Tích làm tổ trong lồng ngực Tương Vân Chu, mơ mơ màng màng hỏi: “Em vẫn chưa nói em rất thích anh nhỉ?”
“Nói rồi.” Tương Vân Chu vuốt nhẹ mái tóc hắn.
“Nói rồi à, vậy thì “em yêu anh” vẫn chưa nói đi?” Nghiêm Tích nheo mắt, giống một con mèo, “Anh cũng chưa từng nói qua, lần này em nói trước, em thắng.”
“…….” Tương Vân Chu không biết bản thân nên cảm động hay nên cảm thấy cái gì khác.
Anh thở dài, hôn lên trán Nghiêm Tích, nói: “Đừng lo, tôi sẽ không đi nữa, tôi đã cảm nhận được em yêu tôi rồi.”
Anh kéo tay Nghiêm Tích, cùng anh mười ngón giao nhau, nhẫn trên tay bọn họ đều lóe lên một tia sáng.
“Vậy anh sau này có nghĩ không thông cái gì, nhất định phải nói với em đó.” Nghiêm Tích nói.
Hắn không muốn đến một lúc nào đó lại đánh mất tất cả.
“Ừ.” Tương Vân Chu đáp ứng nói.
Thật ra vào ngày đầu tiên anh về nhà, liền thấy cuốn sổ ghi chép đáng xấu hổ không dám để Nghiêm Tích xem kia đang nằm trên bàn trà. Những thứ trong đó rất tư mật, rất bộc trực, mang tất thảy của anh thành thật bày ra trước mặt Nghiêm Tích.
Nhưng khi anh mở ra, phát hiện có rất nhiều nội dung mới.
Đó là giới tuyến Nghiêm Tích vẽ xuống, giới tuyến nỗ lực duy trì giữa hai người, vì thế tâm hắn yêu thương nhưng lại bị áp lực đau khổ chiếm giữ.
Cần gì phải vậy, đừng tra tấn nhau nữa, thật sự không có khả năng buông tay ra nữa rồi.
Tức giận tiêu tan, chỉ còn lại tình yêu.
Nghiêm Tích siết tay lại, cùng Tương Vân Chu nắm thật chặt, thì thầm nói: “Thế giới cằn cỗi, chúng ta đừng thêm vào rắc rối nữa, hảo hảo ở bên nhau đi.”
–
Sau đó cuộc sống lại đi vào quỹ đạo.
Nghiêm Tích trở lại quán bar, phát hiện có chút không thích hợp.
Lại nói hắn cũng là một người đi qua xã hội, hắn không biết rằng mọi quán bar trên đường đã đem hắn truyền thành một nhân vật huyền thoại. Nghe nói hắn là lão đại của một tập đoàn đa quốc gia nào đó, ẩn tàng trên con đường này, ban ngày kinh doanh quán bar, ban đêm làm một số việc giết người cướp của.
Đương nhiên, kẻ nói mấy cái huyền thoại rồi lại nghe nói này nọ, đều biết những lời này là vô nghĩa.
Thế nhưng hình tượng Nghiêm Tích trong lòng nhân viên, khách hàng, còn có hàng xóm lập tức trở nên vi diệu hẳn.
Mọi người ở phương diện này cảm thấy hắn thực truyền kỳ, ở phương diện khác lại có phần sợ hãi, nếu ngày nào đó Nghiêm Tích nổi giận, xông lên đánh người thì phải làm sao…..
Nghiêm Tích lập tức phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng không sao, Nghiêm Tích là ai a, bản lãnh cò mồi của hắn đã nghĩ được cách lôi kéo khách hàng thế nào rồi.
Buổi tối hắn tự mình ra phố mời chào mấy mối làm ăn, đến trước cửa quán bar, lạnh lùng quét mắt qua đám người đi đường trên phố một cái.
Hắn rất đáng sợ, dọa cho người ta phải vòng qua người hắn mà đi.
Nghiêm Tích vẫy tay, cho người mang bảng tuyên truyền ra, sau đó vỗ tay, giống như đang rao hàng, lớn tiếng nói: “Quán chúng tôi đại hạ giá, từ hôm nay trở đi mỗi tuần sẽ giảm giá hai mươi phần trăm một lần, còn có biểu diễn đặc sắc.” Hắn cười cười, nói, “Nếu thích thì hãy đến, đến đây sẽ được ưu đãi.”
“Vậy không đến thì sao?” Một người qua đường không sợ chết hỏi.
Nghiêm Tích cười lạnh một tiếng, nói: “Không đến ông đây đánh chết ngươi.”
Một tuần sau, mọi người sẽ biết có một chủ quán đốt tiền hễ có chuyện liền giảm giá hai mươi phần trăm đánh người là như thế nào.
Lại nói đánh thì làm sao….
Làm ăn của quán bar chậm rãi sống lại, tình cảm của Nghiêm Tích và Tương Vân Chu đang trong giai đoạn phát triển.
Tương Vân Chu thường đến quán bar, nhân viên cũ thấy tần suất đến quán của Tương Vân Chu trong một năm này có biến hóa là biết tình cảm của hai người họ có tiến triển.
Nghiêm Tích vẫn làm chủ quán của hắn, rảnh rồi liền nói chuyện với Tương Vân Chu, còn pha rượu cho anh uống.
Nhưng pha đến pha đi, vẫn là Long Island Iced Tea.
Ban đầu Tương Vân Chu còn thực không biết nói sao, sau thì bình tĩnh dần.
Cùng một kẻ thẳng ruột ngựa hoàn toàn không biết mình không đúng chỗ nào thì có gì là dễ nói đâu chứ?
Tóm lại, tất cả đều đang vững vàng tiến tới trên quỹ đạo, thẳng đến một ngày, thời điểm Tương Vân Chu dẫn Nghiêm Tích về nhà, Nghiêm Tích đột nhiên bị người ta cướp đi.
Chuyện là như vầy, hai người đang ở ven đường vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên một chiếc xe màu đen chạy tới, dừng cạnh hai người, sau đó có hai kẻ từ trên xe bước xuống.
Nghiêm Tích đối với loại chuyện này phản ứng rất nhanh, tiến lên một bước bảo vệ Tương Vân Chu, hai người kia vung tay trực tiếp đánh về phía Nghiêm Tích, Nghiêm Tích cản lại, sau đó một người trong đó xuất ra thứ gì đó chích vào thắt lưng Nghiêm Tích, Nghiêm Tích liền nhuyễn đi.
Tương Vân Chu hoảng sợ muốn đỡ Nghiêm Tích, lại bị đẩy một phen, sau đó hai người kia liền bắt Nghiêm Tích đi. (anh quá yếu == dấu hiệu tuổi già?)
Tương Vân Chu muốn đuổi theo chiếc xe kia, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.
Nghiêm Tích ở phương diện đánh nhau vẫn là “vô vãng bất lợi” (đánh đâu thắng đó), nhưng hiện tại giữa ban ngày ban mặt, lại bị người cướp đi…..
Dù sao thì Tương Vân Chu cũng vội muốn chết.
Khi Nghiêm Tích tỉnh lại, đảo đôi con ngươi một vòng, trong đầu hắn nháy mắt hiện ra một vạn phỏng đoán về nơi hắn đang ở, chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng không đợi đến lúc hắn chọn ra một đáp án đáng tin cậy, thì hắn đã thấy một người phụ nữ đi tới bên cạnh hắn, cười như có như không nhìn hắn.
Hắn nháy mắt liền ngây dại, mở miệng, lại không phát ra âm thanh, nhưng nhìn khẩu hình của hắn vẫn biểu đạt được lời hắn muốn nói.
“Mẹ.”
Nghiêm phu nhân nâng đứa con bị chính mình dọa choáng váng dậy, nói: “Nhiều năm không gặp, con như thế nào càng to xác càng ngu vậy?”
Nghiêm Tích không thèm để ý lời chế nhạo của mẹ mình, chỉ gắt gao nhìn thẳng vào bà, nhìn thật lâu.
Thân thể hắn còn có chút vô lực, nhưng vẫn từng chút từng chút một lết qua, cuối cùng dựa lên người Nghiêm phu nhân.
Nghiêm phu nhân cười cười, vỗ nhẹ lên lưng hắn.
Hai người không vội nói chuyện, dường như đang cảm nhận lại những năm tháng đã mất đi.
Qua hồi lâu, Nghiêm Tích mới có thể phát ra âm thanh, nói: “Con đã hai mươi sáu rồi.”
Nghiêm phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đã năm năm không gặp nhau.”
“Con rất nhớ mẹ.”
“Mẹ cũng rất nhớ con, thằng con ngốc.” Nghiêm phu nhân thở dài nói.
Sau đó Nghiêm Tích không nói nữa, hai người vốn còn đang đắm chìm trong xúc động mẫu tử tình thâm, thì Nghiêm Tích đột nhiên bật người dậy, sờ sờ trên người mình trước, sau đó hỏi: “Di động con đâu?”
Nghiêm phu nhân nheo mắt lại, nói: “Có người không ngừng gọi vào điện thoại con, mẹ thấy phiền, nên đập rồi.”
“……Vậy dưa di động của mẹ cho con mượn chút.”
Nghiêm phu nhân hừ một tiếng: “Con không phải định mật báo cho họ Tương đấy chứ? Con ngoan ngoãn chút đi, để hắn tự tìm đến.”
Nghiêm Tích liền từ bỏ việc gọi điện cho Tương Vân Chu, mẹ hắn mà sùng lên thì mười con trâu cũng không kéo lại được.
Nghiêm Tích từ trên giường đứng lên, rồi hảo hảo ngồi xuống sô pha.
Hắn duỗi tay đặt lên đầu gối Nghiêm phu nhân, hỏi: “Mẹ, mẹ có khỏe không?”
“Không có gì không khỏe cả, tình hình thì con cũng biết rồi đấy.” Nghiêm phu nhân là một vị nữa sĩ rất mỹ lệ, dù cho người đã tới tuổi trung niên, vẫn được bảo dưỡng rất khá, giống Nghiêm Tích là kiểu rất có tài lừa người — chỉ cần không nói gì, người khác sẽ cảm thấy bọn họ rất đẹp.
Nhưng một khi đã mở miệng nói chuyện, người khác sẽ cảm thấy rất thống khổ.
Nghiêm Tích khó chịu rút tay về, nói: “Nhưng không được nhìn thấy người thật thì chẳng có gì là tốt cả.”
Định kỳ hằng năm sẽ có người gửi cho hắn một phong thư, bên trong là tình hình gần đây bên Mĩ, nhưng chỉ vài chữ đánh máy đơn bạc, sao có thể thỏa mãn được nhớ nhung dài lâu.
Nghiêm phu nhân cười cười, trên mặt lan ra ôn nhu, nói: “Mẹ cũng lo lắng cho con thôi, lại nói tiếp…..” Tươi cười trên mặt bà lập tức bị thu lại, hiện ra một tia lãnh khốc, “Gây sự ở sân bay? Mẹ còn tưởng con ở bên này tốt lắm, không ngờ rằng con càng ngày càng có bản lĩnh.”
Nghiêm Tích sửng sốt, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại trở về?”
Nghiêm phu nhân cười lạnh một tiếng, cực kỳ uy nghiêm: “Để con ở nơi mẹ không thấy làm loạn, không bằng cột con vào bên người, con hiện tại lập tức theo mẹ quay về Mĩ.”
Nghiêm Tích hoảng sợ, thấp giọng hô: “Mẹ!”
“Con không cần lo không lên máy bay được, tiêm một mũi an thần là ổn.” Nghiêm phu nhân cười nhạt, vẻ mặt tàn nhẫn.
Nghiêm Tích nắm chặt tay bà: “Mẹ, con có thể quay lại đó với mẹ, nhưng mẹ cho con thời gian để sắp xếp đã, hơn nữa cho dù con đi với mẹ, cũng sẽ muốn trở về thôi.”
Nghiêm phu nhân ngoan lệ nói: “Con xác định kháng cự mẹ con như vậy sao!”
Cả người Nghiêm Tích đều cứng ngắc, sau đó, hắn cúi đầu, chỉ chua xót nói: “Con không kháng cự, con chỉ là luyến tiếc nơi này.”
Sau đó đầu hắn lập tức bị đánh một cú.
“Lão nương nuôi ngươi nhiều năm như vậy đều thua kém năm năm ngươi ở đây à? Nói ra chính là luyến tiếc tên họ Tương kia đi, có vợ quên mẹ, hơn nữa trên đầu ngươi đang mang cái gì vậy a, vỗ một cái thì đàn hồi lại, xúc cảm cũng không tệ lắm.”
Nghiêm Tích nhất thời hắc tuyến đầy đầu.
Mẹ kiếp, như thế nào gần đây ai cũng thích đánh đầu hắn, còn lấy chuyện tóc giả của hắn ra nói nữa.
Hắn ngẩng đầu, thấy Nghiêm phu nhân đã thay đổi thái độ, đáng thương hề hề, một bên nước mũi một bên nước mắt: “Mẹ cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể quang minh chính đại đến gặp con, con còn như vậy, hu hu hu hu, thật sự là sinh con không bằng sinh ra một trái dưa hấu.”
Cái quái gì đây, Nghiêm Tích thiếu chút nữa đã quên mất lão mẹ này thích nhất là hù người khác, vừa rồi còn bị bà hù.
Hắn giang tay ôm lấy mẹ mình.
Đây là mẹ hắn a, chịu đựng đau khổ mất chồng, thay con đứng vững trên áp lực gia tộc. Để bảo vệ hắn, năm năm rồi bọn họ không hề gặp nhau a.
Nghiêm Tích ôm mẹ, trong lòng nhịn không được vui vẻ hẳn lên: “Mẹ có thể quay về Trung Quốc, có phải nói rằng bên Mĩ và thành B đã hoàn toàn thu phục rồi không?”
Nghiêm phu nhân lúc này mới thu hồi biểu cảm giả vờ này, nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu.
Nghiêm Tích cảm thấy mừng rỡ như điên, nói: “Vậy mẹ chuyển đến đây sống cùng con đi!”
Thân thể Nghiêm phu nhân cứng đờ, tức giận nói: “Mẹ quả thật muốn đến xem là cái loại thành phố gì, có thể cho con vui quên đường về(*) như vậy.”
(*) Nguyên văn là “nhạc bất tư thục” [乐不思蜀] có nghĩa là vui đến nỗi quên mất nước Thục, xuất phát từ một điển cố: Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành LạcDương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa.
“Con cảm thấy mẹ dùng thành ngữ này không đúng lắm, nhưng con cực kỳ cao hứng.” Nghiêm Tích nói, “Có điều mẹ có thể cho con mượn di động trước đã hay không?”
“……”
–
Thời điểm Tương Vân Chu đang gấp đến độ xoay vòng vòng, thì không nghĩ tới mẹ vợ đại nhân trong truyền thuyết lại như thiên thần lâm trần…..
Mặc dù Tương Vân Chu vẫn luôn bình tĩnh cũng không chịu nổi giày vò như vậy.
Có người mẹ nào lại dùng thuốc mê chích con mình một phát cho phê rồi trói lại mang đi không a……
Kế tiếp chính là thời gian giành cho mẹ vợ và con dâu, mặc dù Tương Vân Chu cảm thấy thái độ của Nghiêm phu nhân đối với mình, càng giống bà nội đối với cháu dâu hơn.
Sau khi Nghiêm phu nhân tra tấn Tương Vân Chu vài ngày, thì trở về Mĩ, nói là đợi sau khi thu xếp thanh trừ hoàn toàn, trước cuối năm sẽ về nước định cư.
Nghiêm Tích cao hứng vô cùng, Tương Vân Chu…… cũng bởi vì Nghiêm Tích cao hứng mà cao hứng.
Nhưng tại những ngày cuối năm tự do cuối cùng trong cuộc sống, Nghiêm Tích cũng không để cho Tương Vân Chu được nhàn rỗi.
Ngày đó, hắn đột nhiên từ trong phòng ngủ chạy ra, đưa cho Tương Vân Chu một cái usb.
“Trong đây có tiểu thuyết mà em viết, anh giúp em xuất bản đi.”
Lúc đó Tương Vân Chu liền chấn kinh.
Nghiêm Tích thấy vẻ mặt của anh thì giận tái mặt: “Anh không nhớ sao, lý tưởng hồi nhỏ của em chính là làm một nhà văn.”
Tương Vân Chu ra vẻ bình tĩnh nói: “Tôi đương nhiên nhớ rõ.” Vì việc này, mà lần đầu tiên gặp mặt Nghiêm Tích đã quay qua mắng Tương Vân Chu một trận.
“Hơn nữa trước kia anh không phải luôn nói em làm một ông chủ chỉ tay năm ngón còn không bằng làm chuyện khác hay sao, bây giờ em đã viết ra một bộ tiểu thuyết rồi đó.” Vẻ mặt Nghiêm Tích đắc ý dào dạt.
Tương Vân Chu nhận lấy cái usb kia.
“Xuất bản nha, là trực tiếp xuất bản nha.” Nghiêm Tích hướng anh cười.
“……” Tương Vân Chu nhất thời cảm thấy cái usb trong tay như nặng nghìn cân, “Viết về chủ đề gì vậy?”
“Là tiểu thuyết phiêu lưu, chuyện về một nữ sát thủ trải qua nhiều nguy hiểm.”
Nghe ra cũng có vẻ thú vị, đợi một chút, là chuyện về một cô gái làm sát thủ phải không?
Sau đó Tương Vân Chu liền phải đọc qua đại tác phẩm của Nghiêm Tích.
“Tại sao tất cả phụ nữ có quan hệ với nam chính cuối cùng đều chết hết vậy?” Tương Vân Chu cau mày, hỏi Nghiêm Tích.
“Bởi vì nhân vật chính là nữ sát thủ a, gặp một người giết một người, liền trở thành nữ sát thủ.” Nghiêm Tích phấn khởi nói.
“…..”
Trong bộ tiểu thuyết này của Nghiêm Tích, nhân vật chính trên đường đi gặp mặt nhiều dạng phụ nữ, sau đó bọn họ đều bỏ mình, cuối cùng nhân vật chính cùng bạn thân lưu lạc thiên nhai.
Tương Vân Chu mặt không chút thay đổi nhấp lên dấu x màu đỏ trên khung cửa sổ.
Trước bỏ qua nội dung….. Hành văn kiểu này……
Chắc cỡ trình độ của học sinh tiểu học chưa tốt nghiệp đi? Cũng chỉ có mình Tương Vân Chu anh lý giải được nhân tài Nghiêm Tích là có thể đọc hiểu thôi.
Đương nhiên Tương Vân Chu không dám chất vấn thẳng mặt Nghiêm Tích, Nghiêm Tích lại còn mỗi ngày hỏi: “Thấy thế nào a? Khi nào thì xuất bản a? A, em còn chưa nghĩ ra bút danh nữa. Gọi là gì thì tốt đây?”
…….. Mặc dù dưới tay Tương Vân Chu có nhà xuất bản, nhưng mà, thứ Nghiêm Tích viết, đi cửa sau cũng không thể không biết xấu hổ a.
Nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Nghiêm Tích, Tương Vân Chu lặng lẽ nói: “Đừng nóng vội, còn phải hiệu chỉnh nữa.”
Sau đó anh muốn đem bản thảo giao cho biên tập sửa chữa, nhưng ngẫm lại cảm thấy có chút dọa người, hơn nữa lối suy nghĩ kỳ dị của Nghiêm Tích, đạt được thể hiện hoàn mỹ trong tiểu thuyết của hắn, sợ ngoại trừ anh ra chắc không còn ai có thể hiểu.
Vì thế Tương Vân Chu đành phải “muốn ăn thì lăn vào bếp”.
Chờ sau khi anh gần như đem toàn bộ tiểu thuyết của Nghiêm Tích viết lại một lượt, anh phát hiện cách cuối năm mà Nghiêm phu nhân nói cũng sắp đến rồi.
Mà đối với Nghiêm Tích mà nói, những ngày này là một trong những quãng thời gian tốt đẹp nhất của hắn.
Tiểu thuyết xuất bản, mẹ đã trở lại, đám hồ bằng cẩu hữu vẫn tụ họp mỗi thứ sáu, cũng đã đi gặp người nhà Tương Vân Chu, tóc đang ngày càng dài, tất thảy đều rất tốt.
Cuộc sống cùng Tương Vân Chu càng ngày càng bước vào hình thức lão phu lão thê, lão phu lão thê nha, Nghiêm Tích chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có liên quan đến từ này.
Nhưng hắn cảm thấy cùng Tương Vân Chu tâm ý tương thông.
Ví dụ như hắn có thể nhìn ra “manshow” của Tương Vân Chu, vài lần khi hắn đưa Long Island Iced Tea cho anh, Tương Vân Chu mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua thứ gì đó, Nghiêm Tích nhìn vài lần liền hiểu, vì thế Long Island Iced Tea đi chết đi.
Hơn nữa khi anh nhận lấy usb của mình, cái dạng bất đắc dĩ cùng chiều chuộng đó, khiến người ta nhịn không được muốn ăn hiếp anh.
Trời ạ, mình thật sự là quá xấu rồi, nhưng Nghiêm Tích cảm thấy hạnh phúc chính là như vậy a.
Thì ra không cần phải nhìn người khác, chính mình cũng có thể chân chính nắm hạnh phúc trong tay.
Tuy nói là nói vậy, nhưng sự nghiệp mai mối của Nghiêm Tích không hề đi xuống một chút nào.
Hắn thậm chí còn đem tất cả danh thiếp trong quán bar, toàn bộ ghi lại vào hồ sơ, từng giờ từng phút thiếp tâm phục vụ, tùy thời điều động. Hắn nghiễm nhiên trở thành một bà mai danh tiếng trên phố bar…..
Có người nghi ngờ hắn, gay còn cần xem mắt sao? Hắn trở mình xem thường, vợ của ông chính là nhờ xem mắt mà có đấy, thế nào!
Lại đến thứ sáu, Nghiêm Tích cùng đám bạn tụ hội trong quán bar, Tương Vân Chu ở bên cạnh.
Mọi người gần đây cũng không tồi, vài người còn mập lên.
Nghiêm Tích nhịn không được khinh bỉ bọn họ: “Các cậu thu liễm lại chút a, cẩn thận trung niên phát tướng đó.”
Vương Cẩm Trình không thèm để ý tới hắn, nói: “Trong nhà bọn tôi đều có người nấu cơm cho, bộ dạng tốt chút cũng không lạ.”
Những lời này nháy mắt kích động Nghiêm Tích.
Hắn cấp tốc nhìn về phía Tương Vân Chu.
Tương Vân Chu chuyển tầm mắt.
Cái khác không sao…. nấu cơm hắn thực không làm được.
Nghiêm Tích hừ một tiếng, nói: “Không phải chỉ là nấu cơm thôi sao, ông đây cũng làm được!”
Tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình “Cậu nổ vừa thôi”.
Nghiêm Tích giận muốn chết, nói với Tương Vân Chu: “Anh đợi đó, tối về em sẽ nấu cho anh ăn.”
Tương Vân Chu: “…….” Tôi có thể đi mua thuốc tiêu hóa trước được không?
“A, lại nói tiếp.” Tạ Khánh sáp lại gần, quỷ dị nhìn Tương Vân Chu.
“Cậu làm gì vậy?” Nghiêm Tích đề phòng đẩy đầu hắn ra.
Tạ Khánh bám riết không tha truy hỏi Tương Vân Chu: “Tôi có một vấn đề, muốn hỏi anh, anh Tương.”
“Chuyện gì?” Tương Vân Chu bình tĩnh nói.
“Chuyện đó……” Tạ Khánh nhịn cười, hỏi, “Anh Tương, nhà anh thật sự đi WC xong sẽ dùng nước ấm rửa mông sao?”
Biểu tình Tương Vân Chu lập tức trống rỗng.
Những người còn lại sửng sốt một chút, sau đó đều cười ha hả, Nghiêm Tích thẹn quá hoá giận, vỗ bàn hét lớn: “Tạ Khánh cậu nói cái mẹ gì vậy! Muốn chết a!”
–
–
CHÍNH VĂN HOÀN
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
136 chương
15 chương
37 chương
102 chương
320 chương
97 chương
89 chương