Tặng anh một tình yêu nhỏ

Chương 63 : Tặng anh một tình yêu nhỏ

Hơn sáu giờ, ánh nắng sáng sớm xuất hiện, phía chân trời vẫn còn loáng thoáng mây đen.   Gió lạnh buổi sớm mang theo khí lạnh, từ cửa sổ nhà tắm thổi vào trong phòng, lạnh thấu xương.   Hai que thử thai trong tay đều có hai vạch đỏ rõ ràng.   Nhìn kỹ tờ hướng dẫn bị vò nhăn nhúm, Tô Diễn hoàn toàn tỉnh táo, một tay chống trên bồn rửa mặt, cánh tay lộ gân xanh, ánh mắt khẽ lóe qua ánh sáng.   Nếu như tối qua hai người đều không biết, trực tiếp làm, động tác lớn....   Không dám nghĩ tiếp nữa, hầu kết Tô Diễn chuyển động, trên thái dương có một tầng mồ hôi lạnh.   Tô An thật thích ăn đòn.   Không nói một lời liền chạy, mang thai cũng dám gạt, không nói cho anh.   Thở một hơi mạnh, vào phòng hoa sen, Tô Diễn mở dây lưng áo tắm.   Nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, những cảm xúc tiêu cực như tức giận, buồn bực sợ hãi cũng bị ép xuống, Tô Diễn nhắm mắt, sắp xếp mọi chuyện.   Tô An sợ là sinh ra để lấy mạng anh, khi còn nhỏ thì làm anh chịu phục, lớn lên càng câu người, có thể tác động vào tâm tình của anh, kích động những cảm xúc tiêu cực trong lòng anh, làm anh thuần phục.   Tiếng nước dừng lại.   Những giọt nước lạnh từ trên cơ thể săn chắc của Tô Diễn chảy xuống, lấy một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, Tô Diễn gọi điện cho trợ lý.   "BOSS." Cao Lâm có chút bất ngờ.   "Ừ." Tô Diễn khẽ đẩy cửa phòng ngủ, cài khuy áo: "Chuyển hết hội nghị ngày hôm nay vào ngày mai."   "Hả?" Tố chất nghề nghiệp làm cho Cao Lâm phản ứng rất nhanh, nói tiếp: "Vâng, BOSS."   "Cả ngày hôm nay đều bỏ trống."   "Không thành vấn đề, sẽ cố gắng sắp xếp."   "Ừ." Tô Diễn cau mày: "Sắp xếp một dì giúp việc chuyên chăm sóc phụ nữ có thai đến đây."   Cao Lâm theo thói quen trả lời: "Vâng ~~~~"   Âm cuối còn chưa nói xong, liền cắn vào lưỡi của chính mình, âm cuối của Cao Lâm có chút phiêu.   "Có vấn đề gì?"   "Không vấn đề, BOSS." Cao Lâm hít sâu một hơi, nói: "Chúc mừng BOSS, ngày nghỉ vui vẻ."   "Cảm ơn."   Vui vẻ?   Bây giờ lòng muốn thu thập Tô An anh cũng có luôn rồi.   Khi Tô An tỉnh lại, đã hơn 8h một chút. Trở mình, chậm rãi xoay người, Tô An mắt nhắm mắt mở đưa tay lên muốn mò điện thoại trên đầu giường.   Mở khóa, đầu ngón tay vẽ loạn xạ trên màn hình. Nhưng vì quá buồn ngủ, vẽ mấy lần vẫn không được.   Quay người nằm sấp, Tô An cố gắng mở hai mắt ra, trong môi khẽ hừ hừ hai tiếng bất mãn.   Mở khóa.   8:15.   Tám, tám giờ hơn rồi?   "Sao báo thức không kêu..." Tô An vuốt tóc dài tán loạn, cánh tay thon gầy chống gối muốn dậy. Mũi chân vừa chạm đất, quay đầu nhìn thấy Tô Diễn đang dựa lưng vào tường, hai tay đút trong túi quần tây.   Nuốt nước miếng, Tô An nhìn vẻ mặt không thích hợp lắm của Tô Diễn, môi mím chặt, cằm hơi gương lên.   Tức giận?   "Anh không đi làm?" Tô An ngẩn người, đoán không được tại sao Tô Diễn lại tức giận, đầu óc phản ứng chậm nửa nhịp.   Ngân hàng New York 8:30 vào làm, bình thường Tô Diễn 8h bắt đầu ra cửa, ngày hôm nay cũng không phải ngày nghỉ, sao anh còn ở đây?   "Đến muộn? Ông chủ?"   Tô An mới tỉnh lại, sắc môi trắng bệch, mặt to bằng bàn tay bị tóc dài che một nửa, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người cô tạo thành bóng người, xung quanh có ánh sáng màu vàng nhạt.   Tầm mắt Tô Diễn chuyển từ mặt Tô An xuống bụng, thu lại tâm tình, khẽ nói: "Xin nghỉ."   Không thể tức giận với phụ nữ có thai, phải thuận theo cô ấy.   Không được cố gắng giảng đạo lý với phụ nữ có thai, tâm tình của phụ nữ có thai rất quan trọng.   Nghĩ đến gia quy của Tô gia mà Nhuế Như Thị từng nói, trong nháy mắt Tô Diễn thu lại tính tình.   "Ăn sáng trước, ăn xong đi bệnh viện."   "Bệnh viện?"   "Kiểm tra." Tô Diễn nói ra hai chữ, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng.   Lá gan của Tô An to muốn chết, chuyện mang thai như vậy cũng dám gạt anh. Tôi hôm qua còn dám gọi nhiều đồ ăn cay như vậy, thì ra là cô đang giả bộ hồ đồ.   Tô An không phản ứng lại, lê dép lê đến phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt. Tô Diễn theo vào, lấy kem đánh răng vị trà xanh cho cô, đưa bàn chải đánh răng nhỏ vào tay cô.   Tô An có chút thụ sủng nhược kinh, vẻ mặt nhìn về phía Tô Diễn thậm chí còn có chút sợ hãi. Tô thiếu gia được nuông chiều từ bé đến lớn chắc là đời này còn chưa từng lấy kem đánh răng cho ai, không đúng, anh đã từng lấy cho con trai mình rồi.   Tô Diễn hơi nhướng mày liếc nhìn Tô An, vẻ mặt lạnh nhạt.   Tô An nuột một ngụm nước ấm, nhét bàn chải đánh răng vào trong miệng, từ từ chà qua trái phải, ánh mắt đảo qua lại, đảo tới hai que thử thai vẫn còn nằm trên bồn rửa mặt.   Tô An: !!!   Cắn bàn chải đánh răng, Tô An đột nhiên hít vào thật sâu, thành công làm mình sặc, hương trà xanh tươi mát tràn đầy trong miệng.   "Muốn anh đánh răng cho em?" Tô Diễn hỏi, không nghe ra ngữ khí gì.   Tô An tiếp tục lắc đầu mạnh, bộ dáng giống hệt lúc Tô Bảo không nhận chính mình ăn bánh pudding.   Sau khi rửa mặt xong, Tô An ngồi bên cạnh bàn, chống lại ánh mắt của Tô Diễn và Tô Bảo múc cháo trong bát nhỏ.   Tô Bảo đã được Tô Diễn cho ăn, bây giờ đang đứng trên ghế, nhìn mẹ đại mỹ nhân của mình ăn sáng.   "An An, mẹ dậy muộn nha."   Tô An không tự chủ mà gật đầu. Không phải là cô dậy muộn, mà là ông chủ nào đó đã tắt báo thức của cô.   "An An, mẹ là Cư Cư sao?"   Tô An: "...."   Lời này thật quen tai.   Thiên đạo luân hồi, trời xanh không bỏ qua cho ai!   Ăn sáng xong, Tô An vừa mới đứng lên, tay còn chưa đụng đến bát, đã bị Tô Diễn ngăn lại.   "Đợi lát nữa sẽ có dì giúp việc đến đây, em thay đồ trước đi."   "Dì giúp việc?" Tô An nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Còn chưa xác định mà."   "Cũng có thể là cái đó bị hỏng."   Tô Diễn gật đầu, biết lắng nghe mà tiếp lời: "Nếu như là hỏng, vậy doanh nghiệp đó cũng phá sản rồi."   Tô An: "...."   Tô An thay chiếc áo dài bông màu trăng non, kiểu dáng giống áo cách tân thời kỳ dân quốc, vạt áo hình tròn, rất rộng rãi, cổ tay áo cùng màu với đường viền, họa tiết trên vạt áo rất nhỏ, thêu những đóa hoa lê tinh xảo. Bên dưới là quần lụa mỏng màu đậm, che đi cẳng chân.   Một tay cô chống trên tủ giày, Tô Bảo ở một bên đã sớm duỗi hai tay ra ngẩng đầu chờ Tô An ôm.   Thay giày xong, Tô Diễn đột nhiên nửa ngồi nửa quỳ, ngón tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên nắm mắt cá chân Tô An, giúp cô đi chiếc giày thêu hoa còn lại.   Giày thêu hoa là bằng vải thêu, có quai, mặt giày màu lam nhạt, hoa thêu cùng loại với áo. Quai nhỏ vòng quanh cổ chân, móc ở phía sau, nút kết thanh tú đáng yêu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.   "Mẹ ôm nha." Tô Cư Cư giơ móng vuốt nhỏ lên, thấy Tô An thay giày xong, không thể chờ được muốn chạy vào trong ngực Tô An.   Tô An vừa muốn cúi người xuống, Tô Cư Cư đã bị người ôm lên.   Tô Cư Cư và mẹ đại mỹ nhân của mình ôm phải khoảng không.   "Con quá nặng, An An không thể ôm." Tô Diễn ôm lấy Tô Cư Cư, mở cửa.   Tô An: ????   Gì vậy????   Tô Bảo một bộ không thể tin được, khẽ nhếch đôi môi trắng trẻo mập mạp, nhìn ba ruột đang ôm mình, lại nhìn về mẹ phía sau. Hồi lâu, rốt cuộc cũng mềm mại a một tiếng, buồn bã ai oán.   Ngồi vào trong xe, Tô Bảo được toại nguyện lăn vào trong lồng ngực mẹ đại mỹ nhân.   Tô An ôm Tô Cư Cư lên đùi mình, Tô Diễn lái xe.   Sáng sớm, khu vực Thấm Viên khá bình yên, trên đường không có nhiều xe, không giống phố xá sầm uất kẹt xe nước chảy không lọt.   Hạ cửa sổ xe xuống, gió mát khẽ luồn vào.   Tô An nhìn cảnh vật không ngừng thay đổi ngoài cửa xe, tâm tình có chút kỳ quái, nghiêng đầu nhìn tay lái một cái, liếm liếm khóe môi. Lần này Tô Diễn lái xe chậm quá.   "Tô Cư Cư?" Tâm tình bất an của Tô An bình phục một chút, bắt đầu trêu đùa Tô Bảo.   Tô Bảo không thù dài, bị Tô An chọc ngửa tới ngửa lui.   Đến nơi cần đến, xuống xe.   Cách đó không xa có một bệnh viện tư nhân, ở bên trong một dãy biệt thự, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, nhìn thấy được tính bảo mật rất tốt. Tô An nắm tay Tiểu Tô Bảo, Tô Diễn lái xe đến chỗ khác, đứng trước mặt Tô An.   Một tay dắt Tô Bảo, một tay khác dắt Tô An, Tô Diễn mang theo một lớn một nhỏ tiến vào biệt thự.   Biệt thự rất lớn, xung quanh cây cối tươi tốt, rõ ràng đã được trùng tu, bố cục rộng rãi. Bên trong phân tách, tất cả tường đều bị đục thông, xung quanh, ghế đá màu trắng được bày ở cạnh hoa viên, chỗ rẽ có đặt mấy chậu cây cao su Ấn Độ, bên trên treo mấy cây trường xuân đằng, dây leo dọc theo vách tường bò xuống dưới, màu xanh chiếm hơn nửa bức tường.   Hứa Sâm mặc áo blouse trắng, hơi ngẩng đầu, một tay bưng cốc cà phê, một tay xoa cổ: "Mỏi cổ quá, tối hôm qua bị sái cổ rồi."   "Ông cụ nhà cậu không ở đây, để ông ấy châm cho cậu một châm." Một bác sĩ khác đùa vui.   "Đừng đừng, không có phúc phận ấy, một châm của ông ấy cắm xuống, non nửa cái mạng của tôi cũng không còn."   Nhấp ngụm cà phê, Hứa Sâm nhận ra có người đi vào, tầm mắt xoay một cái nhìn thấy ông chủ của bệnh viện tư nhân này của anh ta Tô Diễn.   "Phốc ---" Hứa Sâm sặc một ngụm cà phê.   Ông chủ rảnh rỗi như vậy từ khi nào? Dẫn bà xã và con trai đến đây thị sát?   "Bác sĩ Hứa?" Y tá thân thiết hỏi.   "Không sao, không sao, cô bận việc trước đi." Hứa Sâm giật tờ khăn giấy, nhanh chóng lau khóe miệng dính cà phê, điều chỉnh vẻ mặt, phong độ mà tiến lên đón tiếp.   "Tô tiên sinh, có chuyện gì gọi điện cho tôi là được, không cần tự mình đến một chuyện." Hứa Sâm nở nụ cười nghề nghiệp, hỏi: "Là đến thị sát sao?"   "Tô An mang thai." Tô Diễn mở miệng.   Tay cầm bút của Hứa Sâm hơi dừng lại, nụ cười nghề nghiệp cũng cứng lại: "Hả?"   Nửa âm sau của từ "hả" tự động biến mất.   Tô An thoáng có chút lúng túng, giải thích: "Chỉ là nghi ngờ thôi."   Hứa Sâm lại "a" một tiếng.   Đây rốt cuộc là có thai hay là nghi ngờ?   Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An, khẳng định nói: "Bà xã tôi có thai."   Lần này, Hứa Sâm phản ứng rất nhanh: "Làm kiểm tra trước đi, chờ kiểm tra kỹ càng mới có thể biết được."   Bởi vì là bệnh viện tư nhân, hơn nữa thân phận của Tô Diễn, hoàn toàn không cần hẹn trước, tất cả những công việc đều chuẩn bị thỏa đáng.   Kiểm tra rất nhanh, nhanh đến mức Tô An còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc.   Nhéo nhéo móng vuốt của Tô Bảo, Tô An khẽ hừ một tiếng, chân chống trên thảm cỏ dưới xích đu ấn về phía sau một chút, mũi chân hơi dùng sức, xích đu chuyển động.   "Oa!" Tô Bảo rất vui vẻ, cầm tay mẹ mình, rất hưởng thụ cảm giác rung rinh.   Báo cáo kiểm tra nhanh chóng có.   Hứa Sâm cầm báo cáo, xem đi xem lại, quay về gương luyện tập vẻ mặt mấy phút, mới dám đi tìm Tô Diễn.   Ông chủ của bọn họ, thật sự.... Đáng sợ.   Lần trước ăn tết vẫn không có, vừa hết năm liền có.   "Ông chủ, phu nhân đã mang thai bốn tuần, gần được một tháng, bây giờ không có phản ứng không tốt nào chứ?" Hứa Sâm hỏi.   Tô An lắc đầu: "Không có."   "Bình thường. Bình thường sau sáu tuần sẽ xuất hiện phản ứng thai nghén, đừng lo lắng, phu nhân và em bé đều rất khỏe mạnh."   "Phản ứng không tốt cái gì?" Tô Diễn khẽ chau mày, tầm mắt rơi trên người Tô An.   "Bình thường sẽ xuất hiện hiện tượng buồn nôn, khẩu vị cũng thay đổi lớn nhỏ đều có khả năng. Nếu như nôn oẹ nghiêm trọng, ăn không ngon, cũng phải cố gắng ăn một chút, bổ sung dinh dưỡng. Còn về hiện tượng chuột rút, tùy theo từng người, bình thường sẽ xuất hiện ở thời kỳ sau."   "À, đúng rồi, còn có hiện tượng buồn ngủ mệt mỏi, lạnh... chú ý phòng lạnh giữ ấm." Hứa Sâm nói rất cẩn thận.   Lông mày Tô Diễn nhíu chặt hơn.   Ngược lại Tô An khi nãy là bất an, sau khi nghe được em bé rất khỏe mạnh, thì thả lỏng, khẽ nở nụ cười.   "Trên phương diện ăn uống thì sao? Có ăn kiêng sao?" Tô Diễn hỏi.   "Kị ăn sống, ăn nguội, đặc biệt là các loại cua, hải sản, sơn tra, nhãn, cố gắng đừng ăn." Hứa Sâm cường điệu.   Ra khỏi bệnh viện, Tô Diễn một tay ôm Tô Bảo, một tay nắm tay Tô An. Tô An giơ tay ra đùa nghịch Tô Bảo đang nằm trên vai Tô Diễn, không ngừng lượn lờ trước mặt cậu bé.   Tô Bảo không để ý, ôm cổ Tô Diễn, âm thanh nho nhỏ hỏi: "An An, bị bệnh sao?"   Tô An sững sờ.   Tô Diễn lạnh nhạt đáp một tiếng, hỏi: "Sao Tô Bảo lại hỏi như vậy?"   Tô Bảo xoa gò má phúng phính, âm thanh run rẩy: "Bác sĩ."   "An An gặp bác sĩ."   "Khi con bị bệnh, An An sẽ đưa con đi gặp bác sĩ." Tô Bảo cố gắng sắp xếp từ ngữ của mình, tái diễn: "An An gặp bác sĩ."   Âm thanh trẻ con lộ ra sự tủi thân.   Trong nhận thức của cậu bé, gặp bác sĩ = bị bệnh.   An An gặp bác sĩ = An An bị bệnh.   "Con rất buồn sao?" Tô Diễn nhận ra tâm tình của Tô Bảo.   "Vâng..." Tô Bảo khẽ đáp một tiếng.   Tô An dừng lại, quay về phía Tô Bảo vỗ tay một cái: "Mẹ không bị bệnh nha, Tô Cư Cư muốn mẹ ôm sao? Mẹ ôm con nhé?"   Tô Bảo nằm trên vai Tô Diễn, nhất thời có chút do dự, cậu bé sợ Tô An bị bệnh. Do dự một hồi, rốt cuộc vẫn duỗi tay về phía Tô An.   Tô An nhận Tô Bảo từ tay Tô Diễn, nâng cậu bé lên nói: "Tô Bảo, con có em gái Cư Cư."   Tô Diễn: "...."   Con gái của anh chưa sinh, đã phải lấy cái tên Cư Cư gia truyền này rồi.   Em gái Cư Cư?   Tô Bảo không hiểu, mặt lộ vẻ mông lung: "Em gái Cư Cư cái gì?"   "Chính là một em bé đáng yêu giống như Tô Bảo." Tô An nắm móng vuốt đầy thịt của Tô Bảo, hỏi: "Con đáng yêu không?"   "Đáng yêu." Tô Bảo trả lời rất thẳng thắn.   "Cư Cư đáng yêu không?"   "Đáng yêu."   "Em gái Cư Cư cũng sẽ rất đáng yêu, con thích không?"   Tô Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút, bi bô nói: "Thích."