Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 60 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Qua hết năm mới, bởi vì công việc, Tô Diễn và Tô An không thể không về N thị. Trước khi đi, ông cụ Tô tự mình đưa người đến sân bay, ôm Tô Bảo không rời.
Tô Bảo luôn luôn nghịch ngợm cũng khó có khí không dùng ngôn ngữ loạn xạ của mình, ngoan ngoãn hôn Nhuế Như Thị một cái, Tô Hoàn và ông cụ Tô một cái.
Trở lại N thị, chênh lệch thời gian, Tô An lại ở nhà chơi mấy ngày, mỗi ngày ở bên cạnh Tô Bảo, Cư Cư, thời gian còn lại thì bắt đầu vào vẽ thiết kế Hạc Viên.
Sau đó, lại bị Cố Thừa Càn xách về làm việc. Dùng lời của Cố Thừa Càn mà nói, chính là tôi tiêu tiền thuê mời em không phải là để nhìn, quản em là nữ vương An hay không, lăn lại vẽ thiết kế cho tôi.
Tô An tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhớ lại vẽ mấy đường thiết kế của Hạc Viên.
Cô và Tô Diễn trong lòng đều rõ ràng, ai cũng không nói ra, mỗi ngày buổi tối Tô Diễn tan ca về, cô sẽ nhờ Tô Diễn nhìn bản vẽ, giả vờ giả vịt thảo luận thiết kế của Lâm Viên với Tô Diễn, mà Tô Diễn căn bản đều rất phối hợp.
Tối hôm nay, Thẩm Viên đột nhiên mất điện.
"Cạch" một cái, tất cả điện đều bị mất. Tô An mở máy tính đang vẽ bản vẽ ngẩn người, nắm chặt bút trong tay, mở to mắt, không dám thở mạnh, thiếu chút nữa rớt tim.
Máy tính vừa mới trang bị, hôm nay là lần đầu tiên cô dùng, hệ thống chưa kịp cài đặt chế độ mỗi phút sẽ tự động lưu. Đột nhiên cúp điện, điều này có nghĩa là bản vẽ cả buổi tối của cô đều tan biến, cho dù ngày mai có thể tìm lại, tập tin khẳng định cũng bị hao tổn.
Trong bóng tối, "cộp" một tiếng vang trầm thấp, nhưng là tiếng đầu cụng phải khung cửa.
Tiếng khóc của Tô Bảo truyền đến. Tô An vừa nghe, không để ý đến tệp tin chưa kịp lưu nửa, ngay cả dép lê cũng không kịp đi, chân trần chạy ra ngoài.
Ở trong bóng tối một lúc, cũng đã từ từ thích ứng được hoàn cảnh xung quanh. Dựa vào ánh trăng lạnh lẽo, Tô An thấy được cục thịt nhỏ ngoài cửa.
Bên cạnh cục thịt nhỏ là một con chó corgi chân ngắn không ngừng xoay vòng.
"Tô Bảo? Con đụng phải chỗ nào rồi?" Tô An sốt ruột, đi chân trần qua, không chú ý, ngón chân trực tiếp đạp phải cánh cửa gỗ dày.
Tay đứt ruột đau, chân cũng không ngoại lệ. Trong nháy mắt, đau đớn vô cùng, như là trái tim bị cứa một khối vậy, Tô An đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
"Ngoan nha." Tô An cố nén đau, đỡ cửa chậm rãi ngồi xổm xuống, xoa đầu Tô Bảo ôm vào ngực: "Để mẹ xem, con đụng phải chỗ nào hả?"
Tô Bảo khóc nức nở, lông mi ướt đẫm, bộ dáng của cậu bé rất giống cố nén, mếu, một tay ấn trên thái dương, một tay nắm chặt.
"Chỗ này." Tô Bảo chôn trong ngực Tô An: "An An, thổi thổi."
"Mẹ thổi phù phù cho con." Tô An nắm bàn tay vì lau nước mắt mà ướt nhẹp của Tô Bảo, khẽ thổi trên thái dương cậu bé.
"Gâu gâu gâu." Cư Cư lo lắng chạy vòng quanh Tô Bảo. Chó rất hiểu tình người, ở cùng Tô Bảo đã lâu, bình thường rất nhiều lần bảo vệ Tô Bảo. Bây giờ lo lắng cho Tô Bảo, thử đứng lên, hai chân ngắn lùi về phía sau, đứng thẳng lên.
Tô An thổi hồi lâu, đầu ngón tay khẽ chạm vào thái dương Tô Bảo, sờ thấy một cục u lớn của cậu bé.
"Tô Bảo, con xem bạn của con nè." Tô An cố chuyển lực chú ý của Tô Bảo: "Con xem nó đi, nó đang lo lắng cho con. Con tiếp tục khóc, bạn nhỏ của con cũng khóc nha."
Tô Bảo gật gật: "Con không khóc."
"Ừ."
"Vậy con đừng khóc nhé?"
"Đừng khóc."
"Sao vậy?" Tô Diễn vẫn luôn bận bịu trong thư phòng, bị cúp điện lập tức đi xuống tìm Tô An và Tô Bảo. Thang máy không hoạt động, anh đi vòng cầu thang xuống, mới vừa mở cửa, liền nghe thấy âm thanh nho nhỏ của Tô Bảo, còn mang theo tiếng khóc nức nở.
"Con trai bảo bối của anh đụng phải cửa, bây giờ trên đầu đang có sừng."
Tô Diễn nhấn mở màn hình điện thoại, cũng ngồi xổm xuống.
Tô An chỉ vào cục sưng trên đỉnh đầu Tô Bảo, nói: "To như cái sừng."
"Anh gọi điện bảo Hứa Sâm qua đây." Tô Diễn cau mày. Đèn điện thoại bật sáng nhất, tầm mắt anh thoáng lướt qua chân Tô An.
"Ngón chân của em?"
"A?" Tô An vẫn ngồi xổm, cả người nhanh chóng tê dại, bởi vì một mực chú ý trên người Tô Bảo, sự đau đớn của cô bị bỏ quên không ít. Bây giờ Tô Diễn lại nhắc đến, ngón chân của cô khẽ giật giật, trong nháy mắt sự đau đớn thấu lòng, đau từ đầu đến cuối.
"Anh cố ý đúng không?" Tô An hít vào một hơi, rưng rưng nước mắt.
Anh không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến đau đớn bị cô lãng quên càng rõ ràng hơn, trên gáy bắt đầu đổ mồ hơi lạnh.
Một giây sau, trời đất quay cuồng.
Tô An được Tô Diễn ôm ngang lên.
Điều hòa không khí đã bị ngắt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, thân hình Tô An hơi cứng ngắc.
Tất cả đèn trong tiểu khu đều bị tắt, tối om, chỉ có ánh sao vào ánh trăng như nước, ánh sáng chiếu vào trong phòng, kéo dài vô hạn.
Tay Tô Diễn ôm lấy khuỷu chân Tô An, cầm điện thoại vòng sau lưng Tô An, bế cô lên. Bước nhanh đến bên giường, đặt cô xuống.
Rất nhanh, Tô Cư Cư nước mắt đầm đìa cũng được ôm lên giường, ngay cả corgi Cư Cư cũng được đặc cách thả lên giường.
Tô An duỗi thẳng chân thon dài, ôm Tô Bảo lên chân mình, Tô Bảo ôm Cư Cư chân ngắn vào trong ngực mình.
Một lớn mang một nhỏ, một nhỏ mang nhỏ hơn, giống như đang xếp la hán.
"Gâu gâu gâu."
Tô Diễn cầm điện thoại tựa bên giường, lật danh bạ điện thoại, chuẩn bị gọi cho Hứa Sâm. Ánh sáng màu xanh lam của điện thoại chiếu trên mặt anh, cả người càng thêm lạnh nhạt.
"Rất mất mặt..." Tô An suy nghĩ một chút, nói lời thật lòng: "Bây giờ Tô Bảo đã hết đau, qua mấy ngày cục sưng cũng hết. Em cũng không đau."
"Đúng không Tô Bảo? Con còn đau không?"
Tô Bảo lắc đầu.
"Bác sĩ Hứa thấy cái này là nhỏ xé ra to, em cũng không yếu ớt như vậy." Tô An hiển nhiên đã quên Hứa Sâm đã từng khám cảm mạo choco.
"Cho phép vợ yếu đuối." Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An.
Tô An: "...."
Lời này từ miệng Tô Diễn nói ra quá dị rồi.
Để điện thoại xuống, Tô Diễn ngồi xuống cuối giường, đưa chăn xếp ở cuối giường đắp lên chân Tô An, xoa bóp mắt cá chân cho cô.
Tô An co rúm một hồi, theo bản năng muốn rút chân về. Chỗ mắt cá chân của cô khá mẫn cảm.
"Đừng nhúc nhích." Tô Diễn không nhấc mắt lên, đầu nóng tay trượt theo mu bàn chân mềm mại của cô đến mũi chân bị đụng phải của cô.
Ngón chân của cô trắng mịn, móng chân cắt tỉa gọn gàng, mũi chân khẽ vểnh lên trên.
Tô An bất an giật giật mũi chân, ngón chân trắng mịn rụt lại, lại khẽ buông ra từng chút một.
Vừa thẹn thùng vừa nhiệt tình.
Tô Diễn nhấc mí mắt, liếc nhìn đại mỹ nhân yêu diễm, môi khẽ nhếch lên.
Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng hít thở chậm rãi bị phóng đại. Tô An khẽ cắn môi trên, cong chân, bởi vì quá thoải mái, mũi chân đặt lên lòng bàn tay Tô Diễn, cong lên.
"Ưm..." Tô An cố nén, không chịu được sự mát xa thoải mái của Tô Diễn, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
"Còn đau không?" Tô Diễn hỏi. Mũi chân bị tụ máu được mát xa tản ra.
"Không đau." Tô An nói từng chữ rất gian nan, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh kỳ quái.
Không chỉ không đau, còn rất thoải mái.
Tay của Tô Diễn không ngừng lại, tiếp tục xoa cho Tô An, mà Tô An lại xoa đầu cục thịt Tô Bảo trong ngực, đầu ngón tay xoay tròn trên cục sưng đỉnh đầu của Tô Bảo, không dám quá mạnh.
Ban quản lý tiểu khu nhanh trong thông báo, nói khu vực dùng điện này đột nhiên tập trung sửa chữa, sáng sớm ngày mai mới có thể có điện. Tô An xem xong, thở dài một hơi.
"Đợi lát nữa đi khách sạn?"
"Hả?" Tô An lại hỏi Tô Bảo: "Tô Bảo đi không?"
Tô Bảo dựa trong lồng ngực ấm áp của Tô An, lắc đầu: "An An ôm, không muốn đi."
Tô Diễn không tiếp tục chủ đề này nữa, bà xã và con trai tình nguyện không cần máy điều hòa không khí cũng không muốn rời khỏi nhà.
Lại xoa nhẹ một hồi, Tô An lấy điện thoại lên tìm video cho Tô Bảo xem.
Điện thoại sắp hết pin rồi, chắc là do Tô An mới xem hết tập cuối cùng "Long Nữ Bổ nhà Tiểu Lâm", pin sắp hết rồi. Trong nhà càng ngày càng lạnh, thậm chí có thể cảm nhận được khí lạnh xuyên qua khe cửa sổ tiến vào.
Tô Diễn ôm chăn trong phòng Tô Bảo lại, quấn Tô Bảo lại, Tô An quấn một cái chăn khác, ổ cửa Cư Cư ở bên cạnh.
Lượng pin rớt xuống 20%, điện thoại nhanh chóng bíp bíp hai tiếng, đen màn hình.
"Hết pin rồi."
"Hết pin rồi." Máy đọc lại Tô Bảo lại login, rúc vào trong ngực Tô An, "An An chơi với con."
"Chơi cái gì nào?" Tô An lấy điện thoại để trên tủ đầu giường, ôm lấy Tô Bảo, một ngón tay xoa nhẹ cục sưng trên đầu Tô Bảo: "Dạy con hát, được không Tô Cư Cư."
"Hát! An An hát."
Tô An gật đầu, vén một góc chăn lên, nói với Tô Diễn: "Tô đại gia, ngài không lạnh sao? Gia cũng vào đây chơi đi."
Máy đọc lại Tô Bảo cũng đọc lại một lần: "Đại gia vào đây chơi đi."
Tô Diễn: "....."
Vướng Tô Bảo, Tô Diễn không thể thu thập Tô An, lên giường, tiến vào trong chăn.
"Nào. Tiếp sau đây sẽ bắt đầu hát." Tô An hắng giọng một cái.
Vua cổ động Tô Bảo hưng phấn vỗ tay một cái, xem như dựng cho mẹ đại mỹ nhân một sân khấu.
"Đúng rồi, hát hay phải có tiền thưởng nha, đại gia?" Tô An rúc vào trong ngực Tô Diễn: "Gia, có tiền thì cho tiền, không có tiền cho người, cho nợ trước."
Tô thiếu gia không tiếng động mà cong cong khóe môi, cánh tay dài móc ví da trên đầu giường, mở ra: "Từng này đủ chưa?"
"Đủ ! Đủ! Đủ."
Này là quá đủ rồi.
Tô Bảo lại ra sức vỗ tay một cái, lần này ngay cả Cư Cư chân ngắn cũng vẫy đuôi, bốn chân đạp trên giường, lăn một vòng.
"Trên đầu tôi có một cái sừng." Tô An mở miệng, giọng nữ trong trẻo, bởi vì hát nhạc thiếu nhi, âm thanh xuống đến mềm mại nhất.
Tô An vừa hát, vừa xoa sừng trên đầu Tô Bảo: "Xem, đây là sừng, một cái sừng lớn như vậy trên người cục thịt nhỏ."
"Phía sau tôi có cái đuôi." Khi hát một câu, Tô An lại đưa tay kéo cái đuôi khủng long phía sau Tô Bảo về phía trước.
"Ai cũng không biết, tôi có bao nhiêu bí mật."
"Tô Bảo hát với mẹ nào, trên đầu tôi có một cái sừng." Câu hát này Tô An hát rất chậm, để cho Tô Bảo theo kịp.
Máy lặp lại Tô Bảo theo được một từ: "Sừng ~~~"
"Phía sau tôi có một cái đuôi."
"Đuôi ~~~~"
Âm thanh trẻ con của cậu bé, phối hợp với động tác nắm đuôi của chính mình, vô cùng đáng yêu.
Tô Diễn: "...."
Tô An nén cười, tiếp tục hát: "Tôi là một chú rồng nhỏ, tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, tôi là một chú rồng nhỏ, tôi có rất nhiều bí mật, không nói cho bạn, không nói cho bạn, không nói cho bạn."
Hát xong một bài, Tô Bảo học được hai từ, theo thứ tự là sừng và đuôi, ngay cả Cư Cư chân ngắn cũng gừ lên theo.
Tô Bảo đang ra sức vỗ tay.
"Em có bí mật nhỏ gì?" Tô Diễn thuận miệng hỏi.
"Bí mật nhỏ, không nói cho anh." Tô An đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên: "Gia, ngài còn chưa trả thù lao."
Nếu như bây giờ mở đèn, Tô Diễn nhất định sẽ nhìn thấy Tô An xinh đẹp vô cùng, mỗi cái nhíu mày, mỗi cái mỉm cười, đều xinh đẹp vạn phần.
Bóng tối cũng có chỗ tốt của bóng tối, trong bóng tối, tính cách của con người thường sẽ bộc lộ ra.
Ví dụ như Tô An bây giờ.
Xinh đẹp mê người đến tận xương cốt.
Tô Diễn cầm ví da ở bên cạnh lên, rút ra toàn bộ tiền mặt, không nhiều, chỉ hơn một nghìn tệ. Bình thường anh không dùng tiền mặt, mấy tờ nhân dân tệ màu đỏ, tất cả đều là tiền lì xì tết còn dư lại.
Mấy tờ nhân dân tệ màu đỏ mới tính như quạt giấy được rút ra, Tô Diễn rút một tờ từ bên trong, đặt lên tay Tô An.
"Chỉ có một tờ?" Tô An nhíu mày.
Ặc, nhà đại tư bản này.
"Sao cổ* cũng cần có vốn nha, bây giờ em đã táng gia bại sản." Tô An nói xong, trong tay lại có thêm một tờ.
(* là giá trị lợi nhuận do việc mua bán cổ phiếu trên thị trường chứng khoán.)
"Những thứ này đều là tiền lì xì anh phát còn thừa lại, Tô Diễn, anh mới nói cho phép vợ mình được tùy hứng."
"Ba ba, con cũng muốn." Tô Bảo dẫm lên đùi Tô An, học bộ dáng của Tô An, duỗi tay năm ngón tay ngay ngắn của mình ra, khép lại, lòng bàn tay hướng lên trên."
"Phì." Tô An cười thành tiếng, "Gia, con trai của ngài vừa nãy cũng hát rất nhiệt tình nha, trên đầu nó có sừng, sau lưng còn có đuôi."
"Gia?"
Tô Diễn rất hưởng thụ tiếng "Gia" quyến rũ tận xương cốt này của Tô An, nhưng không biểu hiện ra, tiếp tục phân phát mấy tờ tiền xòe ra như quạt giấy.
Tô Bảo một tờ, Tô An một tờ. Hơn một ngàn rất nhanh bị chia hết.
Tô An và Tô Bảo cầm tiền mà kim chủ Tô Diễn đưa cho chưa kịp đếm, Tô Diễn lại lấy mấy tấm thẻ trong ví da ra, ngón tay cái và ngón tay trỏ giữ tấm thẻ, ngón tay cái thuận thế đẩy một cái, mấy tấm thẻ cứ như thế bị mở ra như quạt nhỏ.
Tô An: "...."
Nhà tư bản đều là như vậy sao?
"Đây là cái gì? Tiền boa sao?" Tô An hỏi.
"Những cái này không tính."
Ngón tay cái Tô Diễn khẽ động, mấy tấm thẻ mở thành quạt thu lại.
"Bí mật nhỏ là gì?"
Tô An liếm khóe môi, khẽ híp mắt, từ từ cong khóe môi.
Ở đây chờ cô sao? Hố đã đào xong rồi, chỉ chờ cô nhảy xuống?
Cô sẽ không rơi vào bẫy của anh đâu.
"Em có rất nhiều bí mật, không nói cho anh biết, không nói cho anh biết, không nói cho anh biết." Tô An hát lại câu hát kia một lần nữa.
"Bí mật nhỏ nha, chính là không nói cho anh." Tô An giơ chân đã Tô Diễn, cằm nhỏ tinh xảo hơi giương lên: "Em hát hay chứ? Hát lâu như ậy, không phải bây giờ anh phải đặc biệt rót cho em cốc nước nhuận giọng sao?"
Đại mỹ nhân ngạo mạn.
Tô Diễn đứng dậy, nhéo mặt Tô Bảo: "Tiền đã cho rồi, bao giờ mới cho người?"
"Cho người cái gì?"
"Vì yêu cổ vũ." Tô Diễn nói xong, đi ra khỏi phòng ngủ rót nước cho Tô An và Tô Bảo.
Tô An nghẹn họng.
Bóng đêm như mực, bên ngoài gió lạnh gào thét. Bên trong nhiệt độ không cao lắm, nhưng nhẹ nhàng đầm ấm.
Tô An một tay ôm Tô Bảo đang nghịch tiền giấy, một tay khác lén sờ lên bụng.
Bí mật nhỏ.
Nên có rồi đi. Qua năm mới trở về, cô trêu chọc Tô Diễn không ít lần, mà Tô Diễn cũng không hề từ chối cô đưa đến miệng, đồng thời cũng không thiếu chủ động lăn lộn cô.
Tô An uống nước xong, Tô Bảo cũng được Tô Diễn đút nước cho, đều chuẩn bị đi ngủ.
Bị cúp điện, không mở được điều hòa không khí. Tay chân Tô An nhanh chóng lạnh.
Tô Diễn nằm vào trong chăn, Tô Bảo nằm giữa hai người, trước mặt là Tô Bảo trời sinh ấm áp. Tô An mơ màng chuẩn bị ngủ, cảm giác được hai chân mình được kéo sát đều đùi nóng bỏng, lòng bàn chân dán lên.
Tô Diễn.
Truyện khác cùng thể loại
836 chương
47 chương
70 chương
10 chương
75 chương
34 chương