Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 58 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Lại một đêm tuyết.
Giữa đêm, bông tuyết bay lả tả, rơi xuống cành mai trong vườn kêu lạch cạch. Vùng trời bên ngoài, vì tuyết trắng mênh mang, từ từ sáng lên.
Mỹ không có tết âm lịch như Trung Quốc, thị trường tư bản cũng không có ngày nghỉ, sau khi Tô Diễn về thì đến tổng bộ, lại bận rộn mấy ngày. Gần đến 30, mới nghỉ.
Bởi vì dì cả đến, cả người Tô An đều lười biếng, vùi đầu trong chăn ấm áp, ôm Tô Bảo trời sinh ấm áp không muốn động đậy.
Gần đây Tô Bảo quậy không ngừng, có Nhuế Như Thị và ông cụ Tô trông chừng, không có ai dám cản cậu bé, cho dù Tô Cư Cư muốn trăng trên trời, không chừng ông cụ cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế phái người lấy cho cậu bé.
Ngày hôm qua Tô Bảo nghịch tuyết trong vườn cả ngày, đắp người tuyết, ném tuyết, cả người mệt mỏi, sáng nay còn chưa tỉnh.
Tô An nắm chặt góc chăn, nằm trong chăn chọc chọc khuôn mặt nóng nóng của Tô Bảo.
Tô Cư Cư nào đó đang ngủ say, duỗi cả người trong ngực Tô An, bàn tay gác lên bụng Tô An, hô hấp đều đều.
"Kẹt" một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô Diễn đi vào. Trên người anh mặc áo sơ mi đơn giản, khuy áo sơ mi bằng gỗ mang đến cảm giác cổ điển.
"Anh bận xong rồi?" Tô An nhẹ giọng hỏi.
"Chưa." Tô Diễn vừa tiến vào, trên người vẫn còn khí lạnh. Tô Diễn vén chăn lên, cũng nằm lên giường.
Ổ chăn ấm áp nháy mắt bị khí lạnh tập kích. Tô Bảo cảm nhận được khí lạnh đang dán chặt lấy mình liền chui vào ngực Tô An, chép miệng.
"Con trai anh ghét bỏ anh."
Tô Diễn liếc nhìn Tô An, đưa tay bỏ bàn chân đang gác trên bụng Tô An của Tô Bảo xuống.
Tô Bảo đang ngủ say bất mãn, theo bản năng quay lại đạp vào lòng bàn tay Tô Diễn.
"Không phải là ghét bình thường đâu." Tô An vuốt mái tóc mềm mại của Tô Bảo, kéo bàn chân của cậu bé vào lòng mình một lần nữa. Nói con trai cô ngốc, có đôi khi là thật sự ngốc, nói thằng bé không ngốc, có lúc lại thông minh vô cùng, ngủ cũng biết chọn nơi ấm nhất mà ngủ.
"Điện thoại vừa nãy là sao vậy?"
"Chúc năm mới, điện thoại chúc mừng." Tô Diễn nhàn nhạt mở miệng, đột nhiên hỏi: "Em muốn chơi cổ phiếu?"
"Sao anh biết?" Tô An phản xạ có điều kiện, nhất thời nhanh miệng, hỏi xong mới biết chính mình rơi vào bẫy của Tô Diễn, bị lộ.
"Vợ của Lâm Dịch nói cho cậu ta biết." Tô Diễn lười nhác dựa trên đầu giường, khẽ híp mắt nhìn về phía Tô An.
Tô An: "...."
An Ca không đáng tin chút nào.
Lần trước Lâm Dịch ăn cơm cùng Tô Diễn, cô và An Ca thêm wechat của nhau, bình thường sẽ nói chuyện mấy câu, quan hệ cũng không tệ lắm. Bởi vì trước đây không lâu cô mua nhẫn, táng gia bại sản, muốn mua cổ phiếu xem sao.
Tô Diễn là không thể hỏi, cả cuộc đời này cũng không thể hỏi. Vừa hay An Ca và vị kia nhà cô ấy cùng ngành này, An Ca xung phong đảm nhận giúp cô thăm dò, Tô An đã vui vẻ đồng ý.
Thật ra, cô vẫn chưa quyết định mua cổ phiếu nào.
"Thị trường cổ phiếu A gần đây không ngừng biến động." Tô Diễn nhéo nhéo mặt con trai mình, nói: "Đừng tin mấy lời quỷ của đám người phân tích kia."
"Tại sao?"
Tô Diễn cởi khuy áo, đầu ngón tay sờ sờ khuy áo măng sét của mình, nói: "Xem qua thì có nguy cơ chính trị, xem nhiều thì có nguy cơ đạo đức, không xem thì có nguy cơ thất nghiệp."
"Cho nên, dưới tình huống như vậy, những ý kiến kia cũng không nhiều, không có tác dụng tham khảo. Thị trường cổ phiếu A bao giờ xuống thấp nhất để bật lên, khả năng năm mới rồi cũng sẽ không phục hồi."
Tô An: "....."
"Em còn hỏi thư ký hội đồng quản trị về đánh giá của cổ phiếu công ty."
Cô nghĩ đến việc mua cổ phiếu của Tô thị, nhưng nghĩ đến việc Tô thị vẫn còn chưa hoàn toàn chậm lại, biểu đồ hình K thật sự quá tra tấn người khác.
Ngoài cửa sổ tuyết tích dày, ánh tuyết chiếu lên cửa sổ, chiếu đến nơi này càng lúc càng sáng hơn.
Tô Diễn chậm rãi mở miệng: "Anh ta không nói cho em biết sao? Đánh giá cao thì có nguy cơ bị phá giá, đánh giá thấp thì có nguy cơ thất nghiệp, đánh giá chính xác thì có nguy cơ bị quản giáo."
"Vậy nhà đại tư bản Tô có kiến nghị gì?" Tô An nắm góc chăn hỏi.
Tô Diễn không trả lời, nâng mí mắt nhìn về phía Tô An, đầu ngón tay như có như không sờ môi mình.
Tô An đã hiểu.
Nhà tư bản đều không phải là người tốt, tất cả đều là nhà tư bản ăn tươi nuốt sống người khác.
Sợ đè phải Tô Bảo, Tô An cẩn thận nâng người lên, tay chống lên đệm, một cánh tay khác vén tóc dài xõa về trước về phía sau, khi môi cách môi Tô Diễn khoảng nửa tấc thì ngừng lại.
Tô Diễn không biểu tình, rũ mắt, một bộ chính nhân quân tử.
Tô An đột nhiên nở nụ cười, nhướng mày, âm thanh nhỏ bé: "Lạnh lùng như vậy?"
Mí mắt Tô Diễn hơi nhếch lên.
"Có nói hay không?"
"Cổ phiếu ngân hàng." Tô Diễn keo kiệt nói ra ba chữ.
"Nếu em có thể mua cổ phiếu ngân hàng, căn bản không bị lỗ." Tô Diễn một tay dán lên eo Tô An, giải thích: "Tạp chí Người ngân hàng của Anh công bố 1000 ngân hàng mạnh nhất thế giới năm nay, 4 ngân hàng lớn của Trung Quốc đều ở trong top 8."
"Ngân hàng đầu tư Trung Quốc mấy năm nay tăng không ngừng. Lượng ổn định, tài sản cũng không lo lắng, trong thời gian ngắn, sự tăng trưởng của ngân hàng sẽ không lệch khỏi GDP tăng trưởng trong nước."
"Ví dụ?" Tô An một tay chống gối, chống quá lâu, một bên xương quai xanh hõm sâu, váy ngủ trượt xuống hơn nửa: "Ví dụ như ngân hàng New York."
"Có thể, lựa chọn sáng suốt."
Tô An gật đầu.
Cô biết mà, nhà tư bản Tô đang bán dưa khen dưa ngọt, mèo khen mèo dài đuôi. Vòng vo hồi lâu, chính là muốn cô mua cổ phiếu của ngân hàng nhà mình.
Xương quai của cô rất nhỏ, giờ phút này đang hõm sâu, lộ ra hình dáng đẹp đẽ.
Mỹ sắc trước mặt.
Tô Diễn cúi đầu, hôn hôn xương quai xanh của cô, nói: "Xuống."
Tô An: ????
Người này, nói chuyện cũng chiếm rồi, đậu phụ cũng ăn rồi, bây giờ còn bắt cô xuống.
Sáng sớm 9h sáng, phòng khách nhà cũ Tô gia hiện lên khí thế. Ông cụ Tô dẫn con cháu đi làm đại sự -- Viết câu đối tết.
Tô Cư Cư đã tỉnh rồi, năm nay là năm con hổ, Tô Cư Cư tỉnh được Tô An đổi sang một bộ đồ con hổ, áo màu vàng nhạt, không có chút uy vương nào.
Cho dù nhìn gần hay nhìn xa, đều giống như một chú mèo mập.
Tô An buồn rầu một hồi, duỗi tay kéo đuôi hổ của Tô Bảo trong ngực mình. Tô Bảo rất phối hợp, ôm cổ Tô An, ngại ngùng mà "meow" một tiếng.
Nhuế Như Thị đang mài mực, ông cụ Tô đã chuẩn bị giấy tốt từ lúc sáng sớm.
Tô Hoàn và Tô Diễn nhận giấy đỏ, trải ra mặt bàn, đẩy ghế bành ra, đủ không gian cho một nhà đại thi hào Tô gia.
Ông cụ Tô chắp tay sau lưng, đi tới phía sau Tô Diễn, nói: "Viết nghiêm túc, tạo thành tấm gương tốt cho Tô Bảo, dạy người thế nào, mình làm như vậy, làm ba thì phải là tấm gương tốt cho con cái."
Tô Diễn duỗi tay, đầu ngón tay anh lướt qua hàng bút lông, lắc lắc so sánh chọn cây khá to, lấy chiếc bút lông đó xuống.
Năm ngoái anh mất tập trung, không nghiêm túc viết, bị ông cụ coi trọng năm mới càu nhàu đã lâu.
Hương mực thoang thoảng, một góc tràn đầy hương mực nhàn nhạt.
Tô Bảo đang nghiêng người, ôm đầu, mắt không ngừng chuyển động nhìn bà nội đang mài mực, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ Tô An nghe không hiểu.
"Tô Bảo nhà chúng ta cũng muốn mài mực sao?"
"Muốn ạ!" Tô Bảo hưng phấn, sẽ tìm đuôi của chính mình, nắm nắm đuôi đùa nghịch.
"Được, chờ bà nội mài mực xong, liền cho Tô Bảo chơi."
Mài mực xong.
Ba đời Tô gia cùng nhau đề bút, bày ra tư thế, vận bút, rất có khí thế.
Ông cụ Tô chọn cây bút lông to nhất, câu đối dán ngoài cửa năm ngoái là do ông tự viết, xem ra năm nay cũng vậy.
Nhuế Như Thị tiến tới bên cạnh Tô Hoàn, Tô An ôm Tô Bảo đến gần Tô Diễn. Ngón tay thon dài của người đàn ông cầm bút, đặt bút thu bút một cách liền mạch, không hề dài dòng, đầu bút lông mạnh mẽ, có khí thế không thể thu lại.
Không giống tính cách lạnh nhạt khiêm tốn của anh, chữ viết hoàn toàn là khí thế vương giả.
"Tuế tuế hữu kim triều, niên niên hữu kim nhật."
"Hà thanh hải yến, thời hòa tuế an."
Tô An thầm đọc trong lòng, mới vừa đọc xong, Tô Diễn như là cảm nhận được, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người bất ngờ giao nhau.
Rút một tờ giấy bỏ đi, Tô Diễn rửa bút lông, thay một cây bút khác, đề một hàng chữ nhỏ ở bên dưới: Tuế tuế niên niên đô hữu nhĩ.
Tô An còn chưa kịp cảm động, đã nghe một tiếng hét kinh hãi. Cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Con trai ngốc nghếch mới được cô đặt lên ghế thái sư không ngốc nữa rồi, dẫm trên ghế thái sư bàn tay duỗi lên với nghiên mực khác trên bàn, đang mài rất hăng say.
Bàn tay trắng nõn đã dính đầy mực, đen thui. Cậu bé ngồi xếp bằng trên ghế thái sư, như một tiểu hoàng đế, tay cầm nghiên mực, móng vuốt đen thui nắm chặt thanh mực xoay lung tung, vừa mài còn không quên duỗi tay nắm lấy nước mực trong nghiên.
Lông mày nhướng lên, miệng chu ra, mài hết sức chăm chú. Nhìn kỹ, gương mặt bị bàn tay cậu bé lau lên cũng đen một mảng.
Ông cụ Tô và Tô Hòa đều ngây ngẩn cả người, ngược lại Tô Diễn lại không cảm thấy kinh ngạc, bình tĩnh mà cất bút lông trong tay đi, bình tĩnh đi về phía Tô Bảo, bình tĩnh mà nhấc hai móng vuốt đen thùi lùi của cậu bé lên.
"A?" Tô Bảo ngẩng đầu, nhìn Tô Diễn, hô một tiếng: "Ba ba."
Âm thanh mềm mại, không hề biết mình đã phạm sai lầm gì.
Hai ba con một lớn một nhỏ cứ không tiếng động mà nhìn nhau như vậy, mực trên thanh mực nhỏ xuống từng giọt.
Tô Diễn bại trận trước bộ dáng ngốc manh của Tô Bảo: "Con đúng là thông minh."
Hai bàn tay nhỏ đen thùi lùi, nhưng bộ quần áo con hổ lại sạch sẽ vô cùng.
Tô Bảo nở nụ cười đáng yêu, xoáy nơi khóe miệng lộ ra, vừa nhạt lại vừa đáng yêu.
Con hổ biến chủng thành một chú mèo mập đáng yêu trong nháy mắt kích sát tất cả người trong nhà bao gồm Tô An.
Ngón tay Tô Bảo vừa đụng lên nghiên mực,Tô Bảo liền không đồng ý, ỷ vào móng vuốt đen thùi lùi của mình, Tô Diễn mắc bệnh sạch sẽ sẽ không chạm vào tay cậu bé, cầm lấy nghiên mực một mực không cho Tô Diễn lấy đi.
Một bàn tay đầy mực khách không chút khách khí nào vỗ lên cổ tay áo sơ mi sạch sẽ của Tô Diễn.
Tô Diễn: "...."
Anh không có bệnh sạch sẽ.
"Con không muốn." Móng vuốt Tô Bảo đặt lên cổ tay áo Tô Diễn, sượt qua lại, bàn tay nhỏ đầy mực lại nở thành một bông hoa mực trên cổ tay áo.
Ông cụ Tô biết rõ tính khí cháu trai mình thiếu chút nữa ném bút bế Tô Bảo đi, chỉ lo chậm một chút là Tô Diễn sẽ động thủ.
Vẻ mặt Tô Diễn không đổi, không liếc nhìn cổ tay áo của mình, nói: "Ba ba giúp con rửa tay trước, đợi lát nữa con chơi sau, An An và bà nội sẽ dạy con."
"Thật ạ?"
"Thật."
Tô Bảo thu tay lại, Tô Diễn đội mũ con hổ của Tô Bảo lên, ôm cậu bé, bế đến phòng tắn.
Tô An cũng đi theo.
"Xem đi, em nói không sai chứ, con trai của anh không phải tính tình không tốt, mà là không gặp được người làm nó cúi đầu." Nhuế Như Thị đắc ý nói.
Ba đời Tô gia, không có ai có tình tính tốt.
Từ ông cụ Tô đến Tô Hoàn, lại đến Tô Diễn, đều là một mặt mím chặt, không nói nửa lời đã trực tiếp động thủ thu thập người. Tô Hoàn khi còn trẻ tính tình cũng kém, cuối cùng vẫn cúi đầu trước bà.
Tô Hoàn khẽ cười.
Trong nhà tắm phòng ngủ, tiếng nước rì rì.
Tô Diễn dựa vào bồn rửa tay, nhìn Tô Bảo tự mình ngồi xổm trên bồn rửa tay xoa xoa tay nhỏ của mình. Có thể là cậu bé tự biết mình có lỗi, không muốn anh nắm lấy đôi tay bẩn của mình, đòi tự mình rửa.
Tô Diễn ôm cậu bé lên bồn rửa tay, lấy nước rửa tay, sau đó cậu bé tự ngồi xổm trên bồn rửa tay xoa xoa đôi tay nhỏ của mình.
"Xoa xoa." Tô Bảo xoa xoa, bọt nước trên tay càng nhiều.
Tô Bảo chu miệng, hít sâu một cái, sau đó thổi mạnh về phía bọt nước. Bọt nước li ti được thôi bay, nổ tung, Tô Bảo chơi không biết trời đất.
"Ba ba, con muốn nữa."
Tô Diễn lại lấy cho cậu bé một chút nước rửa tay.
Cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, Tô An cầm một chiếc áo sơ mi sạch vào.
Tô Diễn đưa lưng về phía bồn rửa tay, hai tay khoanh trước ngực.
"Xuỵt." Tô An giơ tay lên miệng, chỉ chỉ vào Tô Bảo đang vùi đầu vào thổi bong bóng, nở nụ cười.
Tô Diễn không lên tiếng, tùy ý để ngón tay Tô An chu du khắp người mình, khuy áo sơ mi cởi ra, lộ ra phần ngực lớn.
Sắc đẹp của anh cũng rất mê người.
Tô An cong cong môi, cởi áo sơ mi đã bị bẩn trên người anh đi, nói thầm: "Tức giận?"
"Không." Tô Diễn nắm chặt bàn tay đang châm lửa của Tô An: "Không tức giận."
Hoàn toàn không tức giận.
Đối với Tô An và Tô Bảo, chỉ cảm thấy một lớn một nhỏ đều đáng yêu.
Bầu không khí vừa hay.
Tô Bảo vẫn đang thổi bong bóng không biết trời đất đâu đột nhiên xoay người, dựa trên người Tô Diễn, giơ bàn tay đầy bọt nước của mình ra: "Ba ba, con rửa tay cho ba."
Nói, một tay bọt nước thuận thế sượt qua lồng ngực Tô Diễn.
Lồng ngực vốn sạch sẽ đã có một vết bong bóng màu mực.
Tô Diễn: "..."
Con trai của anh có lẽ không phải muốn cho anh rửa tay, là mà muốn bôi nước mực lên người anh.
"Không phải anh có bệnh sạch sẽ sao?" Tô An cố gắng kéo Tô Bảo đang trên bờ vực bị ăn đánh vào lòng mình.
"Không có." Tô Diễn nói, âm thanh dần lạnh hơn. Không thể có, cũng không dám có!
Không thể nào có được!
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
173 chương
39 chương
35 chương
49 chương
33 chương
50 chương
13 chương