Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 56 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Nguyên tắc?
Có lẽ là lúc gặp được em không ngừng thay đổi, ngày theo đuổi lại được em đã hoàn toàn không còn.
Tô Diễn hơi khép mắt, ngón tay cuốn cuốn ngọn tóc vị chanh của cô. Ngọn tóc của cô mềm mại, mang theo hương chanh.
Ghế quý phi không lớn, cả người Tô An nằm trên người Tô Diễn, đôi chân dài của cô khoác qua đùi anh, bàn tay chống trên ngực Tô Diễn, nghĩ đến sự vui vẻ của ông cụ Tô lúc tưởng cô có thai, dáng vẻ đứng ngồi không yên, Tô An không tự chủ mà khẽ liếm khóe môi.
"Hình như ông nội rất thất vọng."
"Hả?" Tô Diễn hờ hững "Hả" một tiếng, nói: "Quản ông làm gì?"
"Hai người là ông cháu ruột à?"
"Ruột."
Tô An yên lặng một lát, đột nhiên nói: "Tô Diễn, em táng gia bại sản rồi."
Ngữ khí trần thuật, âm điệu bình thản, không có quá nhiều cảm xúc chập trùng.
"Em cháy cổ phiếu rồi?" Tô Diễn hỏi lại.
Tô thị không phá sản, Tô An không thể táng gia bại sản, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có là cổ phiếu A khiến người ta điên cuồng trong một đêm.
"Không...." Tô An chống tay lên, nhìn bộ dáng không quá chú ý của Tô Diễn, cong môi, cười lạnh một tiếng: "Trả lại nhẫn cho em."
Tô Diễn mở mắt ra, nhìn Tô An, ngón tay đeo nhẫn nâng cằm Tô An lên, ngón tay cái chống ở dưới cằm cô, ngón tay giữa ấn trên môi cô, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Một giây sau, lại nói tiếp: "Anh kiếm về cho em."
Tô An: "....."
Không có cách nào nói chuyện, không có cách nào nói chuyện với nhà tư bản.
Tô An hơi ngẩng đầu, rời khỏi ngón tay nâng cằm cô của Tô Diễn, cùi chỏ chống trên đệm ghế quý phi, thuận thế chống xuống.
Nhìn bộ dáng lười nhác của Tô Diễn, Tô An vén tóc dài qua bên tai, nửa ngồi dậy nói: "Em nhận đơn hàng thiết kế lâm viên tư nhân, có khả năng đầu óc của khách hàng không tốt lắm, có bệnh."
Lâm viên tư nhân?
Mu bàn tay đặt trên trán của Tô Diễn khẽ rời đi, nhíu mày nhìn Tô An, bàn tay đặt trên eo cô khẽ vuốt ve, dán vào vòng eo căng mịn của cô: "Có bệnh ở đâu? Nói nghe coi?"
"Hạc Viên dưới chân núi Tử Kim anh biết không? Là cái nổi tiếng của lâm viên tư nhân kia, được xưng là Hạc Viên vô giá."
Tô Diễn gật gật đầu.
"Trên thị trường vẫn không có tin tức nó đã được bán, kết quả có một ngày đột nhiên bị đấu giá rồi. Anh nói xem, ở tình huống nào, Hạc Viên này đã bị đấu giá? Chủ nhân của nó thiếu tiền sao?"
"Không thiếu."
"Vậy tại sao lại bán đấu giá?"
"Quyền và tiền, bình thường có hai cái này, rất có ít chuyện không thể làm được." Tô Diễn khách quan trả lời.
"Thật sao?" Giọng mũi Tô An rất nhẹ, mu bàn tay chống lên ngực Tô Diễn, chậm rãi dạng chân ngồi trên người anh, nói: "Vậy anh nói người có quyền thế như vậy, tại sao không tìm nhà thiết kế tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, mà lại tìm một nhà thiết kế phòng ở vô danh tiểu tốt như em?"
"Em một không có tác phẩm tiêu biểu, hai không có danh tiếng, người đó không phải có bệnh gì chứ?" Chân dài của Tô An chống trên mặt đất, nhón cong lên, bàn chân đặt trên sàn gỗ.
"Có khả năng." Tô Diễn nói.
"Còn chưa hết." Tô An đưa tay, vén tóc dài của chính mình, dùng giọng điệu của Tô Diễn nói: "Vị khách hàng có bệnh kia còn không có dự toán, không có bất kỳ yêu cầu nào."
Tô Diễn nhìn bộ dáng yêu tinh của Tô An, nhất thời quên đáp lời.
Hai bên tóc dài nâu xoăn của cô đều vén lên, lộ ra vành tai trắng nõn tinh xảo, đuôi mắt dài nhỏ khẽ nhếch lên, như là một mảnh hoa đào, lại như trang giấy tinh khiết, lông mi cong vút.
Cổ trắng như tuyết, khiến người ta không nhịn được để lại đầy dấu dâu tây trên đó.
Sườn xám mà Nhuế Như Thị chuẩn bị cho cô rất vừa vặn, tô lên vòng eo nhỏ nhắn, đi xuống, sườn xám xẻ tà cao, lộ ra đùi nhỏ trắng nõn, cũng không phải là kiểu áo người phụ nữ dân quốc mặc sau khi kết hôn, mà là kiểu thiếu nữ.
Vì cô đang làm động tác giang chân, xẻ tà của sườn xám căng ra, bắp đùi trắng như tuyết dán chặt đường viền. Nút kết đào mộc màu lam trước ngực nghiêm chỉnh, xuống chút nữa.
Bàn tay nắm eo của Tô Diễn không khỏi chặt hơn.
Tô An giảo hoạt mỉm cười.
Vốn cô không muốn thay sườn xám, tuy nói trong nhà có máy sưởi, chỉ cần không ra khỏi nhà mặc cái gì cũng được, nhưng vừa nghĩ đến người nào đó, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Trương Ái Linh từng viết: "Trong cuộc đời người phụ nữ... Hai thứ nên sưu tầm nhất, một chính là vòng ngọc, một là sườn xám."
Lời này không sai chút nào.
Nhìn dáng vẻ của Tô Diễn là biết.
Ánh mắt của Tô Diễn sâu hơn, ánh mắt nhìn Tô An cũng nóng bỏng, cánh tay vừa giật giật liền nghe Tô An nói: "Tuy rằng người đó cho em thù lao rất nhiều, nhưng hết cách rồi, em là một nhà thiết kế nhỏ, tất cả tài sản tích góp cũng không mua nổi chiếc nhẫn này."
"Thế nên?"
Tô An cười một cái.
Tô Diễn rũ mắt, nhìn Tô An, vẻ mặt luôn không có biểu tình gì đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười rất ngắn ngủi, khóe môi khẽ giương lên một chút, nhanh chóng kéo xuống.
Không ngờ đến cuối cùng, chiếc nhẫn vẫn là anh phải tự bỏ tiền mua.
Tô An sửng sốt, cô còn chưa thấy Tô Diễn cười, vừa nãy, khóe môi trái của anh khẽ cong lên rõ ràng có một xoáy nhỏ.
"Tô Diễn?" Tô An đưa tay, đầu ngón tay đặt lên môi anh, nói: "Anh có xoáy nhỏ nha."
Tô Diễn nắm chặt ngón tay đặt trên môi mình, dùng sức kéo Tô An xuống, một tay khác chuyển lên phía trước, vuốt tóc dài của cô qua một bên, dán lên khóe môi của cô, âm thanh mơ hồ: "Xoáy này di truyền, con trai có, em không có, em nói xem anh có không?"
"Em nào biết anh có hay không?" Chân dài của Tô An bất an giật giật.
Hai người trên ghế quý phi dán chặt vào nhau, mũi chân Tô An chống trên mặt đất, Tô Diễn nằm trên ghế quý phi, một chân cong lên, một chân khác tùy ý thả trên mặt đất.
Nút đào mộc của Tô An bị cởi ra, vành tai có hơi thở nóng ướt.
Mũi chân chống đỡ lâu, cơ thịt căng mỏi.
Cửa phòng ngủ nửa mở "kẹt" một tiếng, bị người đẩy ra.
Sau khi cánh cửa đụng phải chốt cửa, lại là một tiếng kinh vang.
"An An!" Tô Bảo giơ điều khiển ô tô lớn mới lấy được từ xa chạy đến, chân ngắn bước ra là muốn chạy đến.
Tô An bị dọa một cái, chống trên lồng ngực Tô Diễn muốn bò dậy.
Tô Diễn: "....."
Có lúc Tô Bảo như một quả bom, nói nổ là nổ, thời gian chuẩn bị cũng không cho anh.
Ông cụ Tô đứng ngoài cửa suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội kéo Tô Bảo quay lại, ôm lên, nhân tiện kéo ô tô lớn mà Tô Hoàn và Nhuế Như Thị tặng cậu bé.
Trước khi đi, ông cụ còn nói một câu: "Tô Diễn, lát nữa đến thư phòng."
"An An! Diễn Diễn!" Cách thật xa, còn có thể nghe được tiếng kêu gào của Tô Bảo.
Tô An: "....."
Tô Diễn: "....."
Thắt lại nút đào mộc, Tô An lặng lẽ bò xuống, sửa lại tóc, cắn đôi môi óng ánh nước, nhìn Tô Diễn.
Tô Diễn vẫn duy trì tư thế nằm trên ghế quý phi, mu bàn tay đặt trên trán, vẻ mặt lạnh nhạt, khác hoàn toàn dáng vẻ động tình lúc trước.
Tô Diễn hít thở sâu một hồi.
Chưa thấy con cháu nhà ai, thân thiết với bà xã nhà mình còn bị ông nội giáo huấn.
Tô Diễn đứng dậy, liếc mắt nhìn Tô An, giơ tay cài lại khuy áo sơ mi, chuẩn bị đến thư phòng của ông cụ đợi hỏi cung.
Ăn cơm trưa xong, Tô Bảo đã ngủ đủ, cho dù Tô An dỗ thế nào cũng không muốn về phòng nằm một lát. Ngược lại ông cụ Tô ôm Tô Bảo cả buổi sáng hơi mệt, về phòng ngủ trưa.
Tô Diễn bị ông cụ Tô giáo huấn xong, tựa cằm trên ghế thái sư nhìn con trai ngốc nghếch ngồi trong ô tô lớn.
Ô tô là do Tô Hoàn và Nhuế Như Thị mua, mô phỏng lại chiếc xe La Ferrari trên thị trường, màu đỏ rất mạnh mẽ, giàu trí tưởng tượng, thân xe được điêu khắc công nghệ, đặc biệt là phần đuôi xe, hoàn toàn lộ ra phong cách chiếc siêu xe thể thao mạo hiểm.
Tuy nói là đồ chơi của trẻ nhỏ, nhưng cũng rất chân thực.
Trẻ con hơi lớn một chút có thể tự mình lái, mà bé nhỏ tuổi hơn thì cho người lớn dùng điều khiển từ xa điều khiển, chỉ cần khóa chặt xe, trẻ con có động như thế nào cũng không sao.
"Ba?"
Xe đột nhiên dừng lại, Tiểu Tô Bảo quay đầu nhìn Tô Diễn, ra hiệu cho anh tiếp tục.
Tô Diễn thao tác điều khiển từ xa, để cho xe chạy. Cũng may phòng khách của nhà cổ vô cùng lớn, đồ dùng cơ bản là kiểu Trung Quốc, ô tô chạy trong phòng khách cũng không có chướng ngại gì.
Bàn ăn kiểu Trung gần ngay trước mắt, bàn ghế tựa bên cạnh cũng bị người đẩy ra, tạo thành chướng ngại vật tự nhiên. Tiểu Tô Bảo ngồi trong ô tô, khá hưng phấn, tay không ngừng xoay tay lái.
"Ba ba ba ba! Xông lên!"
Tô Diễn: "....."
Chống cằm, Tô Diễn nhấn điều khiển để ô tô quẹo đi, vòng quanh chân bàn một vòng, lúc này mới vọt qua.
Tiểu Tô Bảo càng hưng phấn, cậu bé đã chơi lâu, nhưng không hề chán, có lẽ con trai trời sinh đã có sự nhiệt tình không thể xóa nhòa với đua xe.
LaFerrari trong thực tế vận tốc trong 3s có thể hơn 100, đồ chơi mô phỏng cũng không kém chút nào, âm thanh khi chạy thật sự giống như một chiếc siêu xe.
Đương nhiên, nếu là không chê ồn.
Tô Diên rũ mắt, liếc nhìn sàn gỗ phòng khách.
Sàn gỗ vốn sạch sẽ giờ đã đầy vết xe. Ông nội quý phòng khách này đến không thể quý hơn được nữa, giờ thì hay rồi, cháu trai ông lái xe trong phòng khách, ông còn mở đường cho thằng bé, thiếu nước phất cờ hò reo.
"Ba ba ba ba, đi đến chỗ kia!" Tô Bảo chỉ huy Tô Diễn ấn điều khiển từ xa, cậu bé chỉ chỗ nào, Tô Diễn đưa cậu bé qua chỗ đó.
Chiếc xe LaFerrari màu đỏ men theo vách tường phòng khách nhanh chóng chạy qua, khi Tô An tiến vào, thiếu chút nữa bị Tô Bảo đụng vào, cũng may Tô Diễn điều khiển tốt, ấn bàn phím cứng rắn, để cho chiếc xe trượt đi.
"Oa!" Tô Bảo nắm chặt tay lái, hô: "Còn muốn một lần."
Tô An nhìn một lớn một nhỏ, suýt chút nữa cho rằng hai người là tổ hợp phá nhà.
"Lát nữa ông nội sẽ tỉnh." Tô An vốn muốn nhắc nhở Tô Diễn, lát nữa ông cụ tỉnh lại, thấy phòng khách mà mình âu yếm bị Tô Diễn và Tô Bảo chà đạp như vậy, nhất định sẽ muốn giáo huấn.
Tô Diễn chống chằm, lười biếng nói: "Kim bài miễn tử ở đây."
Tô An: "....."
Hóa ra là ông cụ tự mình trao quyền.
Cầm trái thanh long đỏ từ trong phòng bếp ra, Tô An không lột vỏ, mà trực tiếp cắt nó làm hai, cầm thìa.
"Đến đây." Tô Diễn nói.
Tô An đi tới, còn chưa ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh anh, đã bị Tô Diễn ôm eo ngồi trên đùi mình.
Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa văn đã đóng chặt, giữa trưa, yên tĩnh, bên ngoài có mấy tiếng chim hót líu lo. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua kính thủy tinh ở giữa cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành những vệt sáng trên sàn gỗ sẫm màu.
Tô An nắm thìa, khụ một tiếng, ngại ngùng nói vừa nãy anh bị giáo huấn, bây giờ như vậy được sao?"
Vỏ thanh long trong tay chỉ có một tầng mỏng, thịt quả bên trong bị cắt đứt, nước trái cây tích tụ bên ngoài, hạt màu đen dày đặc, hương vị thanh long tươi mới vương vấn.
Cúi đầu, nắm chìa xúc một miếng ở giữa quả thanh lòng, xoay một vòng, một miếng thanh long hoàn chỉnh đã nằm trên thìa.
Tô An đưa thìa đến bên miệng Tô Diễn, hỏi: "Có ăn không?"
Ở giữa quả thanh long là phần ngọt nhất, cho anh thử.
"Bị ông nội giáo huấn, ăn cái này bồi bổ."
Tô Bảo ngồi trong ô tô bị Tô Diễn dùng điều khiển lái đi cuống lên, vỗ vỗ tay lái, dùng giọng nói trẻ con của mình: "An An, con muốn ăn cái này."
"Ba ba, con muốn qua đó."
Tô Diễn nhấc mí mắt lên, ngón tay vốn dĩ là Tô Bảo chỉ đâu anh đánh đó khẽ động, điều khiển ô tô xoay một vòng, sau khi xoay một vòng hoa lệ, Tô Bảo cách Tô Diễn và mẹ đại mỹ nhân của mình ngày càng xa.
"Ngọt quá." Tô Diễn nuốt miếng thanh long ngọt nhất ở giữa.
Tô An giơ thìa lên, quên thu lại.
Đây là Tô Diễn? Anh cứ như vậy mà để con ruột của mình lăn xa?
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
173 chương
39 chương
35 chương
49 chương
33 chương
50 chương
13 chương