Tặng anh một tình yêu nhỏ
Chương 42 : Tặng anh một tình yêu nhỏ
Hôm sau lại có một trận mưa thu, bắt đầu từ đêm nhưng hạt mưa trong suốt không ngừng rơi xuống những chiếc lá chuối, vang lên tiếng tí tách tí tách.
Trong màn đêm, Tô An nằm sấp, Tô Diễn nằm ở sau lưng cô, đụng từng cái từng cái một, vào sâu ra cạn.
Nghe tiếng mưa rơi tí tách, Tô An vùi đầu vào chăn, thút thít.
Không biết qua bao lâu, tiếng mưa rơi hoàn toàn không có ý ngừng lại, mà Tô Diễn cũng hoàn toàn không có ý ngừng lại.
“Tô Diễn?” Tô An mở miệng kêu anh, giọng nói khàn khàn, tóc trên thái dương cô đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
“Ừ.” Giọng nói của người đàn ông sau lưng lười biếng, ung dung, khàn khàn thỏa mãn.
“Có biết tế thủy trường lưu (*) không?” Tô An nói đứt quãng.
(*) Tế thủy trường lưu: nước chảy nhỏ thì mới chảy được lâu dài, phải nhẹ nhàng thì mới được lâu.
Tô Diễn cắm vào một chút, nắm eo Tô An, trả lời dứt khoát: “Không biết.”
“Không phải anh dạy em cách từ chối sao?”
“Ừ.”
“Hiện tại em muốn từ chối!” Tô An quay đầu nhìn Tô Diễn, mặt đầy mồ hôi.
Động tác Tô Diễn dừng lại trong nháy mắt, hàng mi dài của anh buông xuống, ánh đèn hắt lên mặt, trông rất đẹp.
Mái tóc dài của Tô An vì mồ hôi mà dính lại, đuôi mắt hơi ướt, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ giờ phút này có chút nhu nhược đáng thương.
Lòng bàn tay lau đuôi mắt Tô An, Tô Diễn nhìn Tô An, Tô Diễn nhìn Tô An, rồi ôm cô vào trong ngực, vuốt tóc cô nói: “Ngủ đi.”
Tô An nhắm mắt lại, rất muốn ngủ, nhưng cảm giác dưới thân quá rõ ràng, căn bản không thể bỏ qua được, nói: “Rút ra đi.”
Âm thanh không lớn, giống như uy hiếp kẻ yếu Cư cư, diễu võ dương oai với Tô Bảo, ở trước mặt Tô Diễn thì cực kỳ ngoan, bảo nằm sấp thì nằm sấp, bảo ngủ thì ngủ.
Tô Diễn mở to mắt nhìn Tô An, ngón tay nhéo lên ngọc phật trước ngực cô, không nói lời nào động động, càng sâu hơn chút, khiến cho cơ thể Tô An không khỏi run rẩy.
“Kỳ nghỉ sắp kết thúc rồi.” Tô Diễn buông ngọc phật trên người Tô An ra, nói: “Sau khi quay về anh phải đi công tác, hội nghị ngân hàng đầu tư năm nay tổ chức ở Nhật Bản.”
“Cho nên, sẽ có một khoảng thời gian dài anh không ở nhà.”
Tô An nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Diễn, hoài nghi Tô Diễn đây là đang bán thảm trước mặt cô.
Buổi sáng, Tô An tỉnh dậy từ sớm.
Mưa thu còn chưa ngừng lại, lá chuối trong sân đã bị rửa sạch sẽ.
Tô An đút cho Tô Bảo ăn sáng xong, Tô Bảo ngày nào cũng chạy đi kiểm tra địa bàn của mình hôm nay không dẫn theo tùy tùng nhỏ của cậu ra ngoài, mà bị Tô Diễn mang về thư phòng ngồi trên đùi anh tập viết chữ.
Không khác quỷ vẽ bùa lắm.
Tô An nhìn một lúc rồi dọn một cái ghế ra ngoài hóng gió lướt xem tin tức.
Lần trước chuyện vắc – xin giả đã khiến công ty sản xuất thuốc Tô thị chịu liên lụy, giá cổ phiếu sụt giảm liên tục, tuy rằng sau đó công ty sản xuất thuốc Tô thị đã cật lực làm rõ, hơn nữa còn đưa ra các bằng chứng có liên quan, chứng minh công ty không tham gia vào việc làm giả vắc – xin, hơn nữa từ khi Tô thị thành lập đến nay vẫn luôn rất thận trọng, danh tiếng ở bên ngoài cũng không tồi, đã làm giảm ảnh hưởng của vụ vắc – xin giả đối với công ty sản xuất thuốc Tô thị, giá cổ phiếu tụt dốc đã dần dần phục hồi.
Nhưng mà dựa vào hiểu biết của Tô An đối với Đường Sĩ Nhân, cô tin chuyện này không đơn giản như vậy. Kể từ khi Tô Diễn nói với Tô An chuyện Đường Sĩ Nhân đến tìm anh vay tiền, mấy ngày gần đây không thấy Đường Sĩ Nhân tìm Tô Diễn nữa.
Lông mày nóng như lửa đốt, Đường Sĩ Nhân càng bất động, Tô An càng bất an.
Điều này không giống với tác phong của Đường Sĩ Nhân, tai tiếng lúc trước, còn bị mấy công ty dược phẩm đánh lén, mà vẫn còn án binh bất động, cô thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng Đường Sĩ Nhân.
Sờ chiếc nhẫn trên tay, Tô An nhìn qua cửa sổ gỗ đang mở, liếc nhìn Tô Bảo bị Tô Diễn ôm ở trên đùi cầm bút cũng không chắc, cô đứng dậy lấy ra một cái ô chuẩn bị đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Mưa thu dần dần nhỏ lại, màn mưa dày đặc, nhẹ nhàng rơi trên ô, dường như không phát ra tiếng động nào.
Dòng người ở khu buôn bán của trấn Vân Hạc không hề suy giảm, các du khách bung dù, dạo qua nhiều cửa hàng lớn nhỏ khác nhau.
Dòng nước của con kênh đi qua trấn nhỏ dâng lên không ít, cây cầu bên sông tấp nập không ít thuyền gỗ be bé, phát ra âm thanh ken két.
Tô An mở ô, đi chầm chậm theo mặt đường. Gót giày cao gót gõ trên mặt đường lát đá xanh, phát ra âm thanh thanh thúy, nước mưa thuận thế văng lên giày cao gót.
Một tay xách thịt ức gà mà cư cư thích ăn nhất, một tay khác Tô An cầm ô, lúc tới đầu hẻm, bước chân dừng lại một chút.
Con đường phía trước đã bị chặn bởi chiếc ô tô màu đen.
Vì ô cầm rất thấp, Tô An chỉ có thể thấy bánh xe, đang định cầm ô đổi hướng, nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh quen thuộc “An An.”
Giọng nói khàn khàn do dùng nhiều thuốc lá và rượu.
Tô An mím môi, nâng cao chiếc ô lên, lễ phép kêu một tiếng: “Chú.”
Đường Sĩ Nhân đứng dưới mưa, cố cười thật thoải mái, thư ký đứng bên cạnh đang che ô cho ông ta. Thư ký nhìn thấy Tô An, lịch sự lên tiếng chào hỏi: “Chào Tô tiểu thư.”
Bầu trời trong phút chốc tối sầm lại, cơn mưa không ngớt dường như còn to thêm.
“An An nhà chúng ta vẫn xinh đẹp như vậy. Khi còn nhỏ chú bế An An ra ngoài chơi đi một bước lại nhận được một lời khen.”
Thư ký gật đầu phụ họa.
Tô An nhìn Đường Sĩ Nhân trong mưa, cười thầm, mở miệng nói: “Chú, hôm nay Tô Diễn không tiện, có lẽ chú về tay không rồi, trong nhà còn có khách, không tiện ngồi cùng chú, đợi chú sau này có thời gian thì sẽ tới ngồi.”
Nếu còn có sau này, không bằng ngồi tù nói đi.
Tô An cầm cán ô, so với mấy năm trước đã trầm ổn hơn nhiều.
“Ha ha ha ha ha.” Đường Sĩ Nhân chống gậy, cười nói: “Hôm nay chú không đến tìm Tô Diễn, biết nó bận cũng không muốn quấy rầy nhiều.”
Đường Sĩ Nhân nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, đánh giá Tô An trong màn mưa, tay chống gậy nắm chặt lại.
Ngược lại Tô Anh phản ứng rất bình thản, giống như người nói chuyện với cô là người ngoài không có quan hệ gì với cô.
Giống như Tô Diễn, dầu muối không ăn (**).
(**) Dầu muối không ăn: Thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ cứng đầu.
“Hôm nay chú cố ý tới tìm An An, cô cháu để chú tới đón cháu, bà ấy nhớ cháu. Mấy hôm trước vẫn luôn nhắc chú mãi, thân thể cô cháu vẫn luôn không tốt, hơn phân nửa thời gian đều ở bệnh viện, khó khăn lắm mới được ra viện, rảnh rỗi nên muốn gặp cháu, An An chắc sẽ không cự tuyệt cô chứ, cô cháu vẫn chăm sóc cháu như con gái ruột đấy.”
Tô An theo bản năng muốn từ chối nhưng lời còn chưa nói ra thì đã có hai người đàn ông mang dáng vẻ vệ sĩ từ trên xe bước xuống.
“Tô tiểu thư, mời.”
Tô An nhìn về phía Đường Sĩ Nhân, che đi sự chán ghét nơi đáy mắt.
Đường Sĩ Nhân vô tư không thèm để ý, nói: “An An, trưa nay cô của cháu đã nấu canh, đang đợi cháu đấy.”
Vệ sĩ lấy ô trong tay Tô An, làm động tác mời, nói lại một lần nữa: “Tô tiểu thư, mời.”
Tô An buông nhẹ tay, túi ức gà xách trong tay rơi xuống đất, túi ni lông màu trắng nhanh chóng dính đầy nước bùn.
Hai tên vệ sĩ ôm cô lên xe.
Đường Sĩ Nhân đi lên xe sau, thư ký và tài xế ngồi ở phía trước, Tô An ngồi cạnh Đường Sĩ Nhân, hai vệ sĩ ngồi hai bên trái phải.
Tô An nhìn thoáng qua túi ức gà không cẩn thận bị rớt trên mặt đất, vô thức sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay. Nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn xe.
“Chú.” Tô An mở miệng.
“An An nói đi, có yêu cầu gì, chú lập tức sẽ phân phó.” Đường Sĩ Nhân giả bộ hồ đồ.
“Hình như chú đã quên, đây là một xã hội pháp chế.”
Đường Sĩ Nhân nghe, dựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại, nói: “Đúng vậy, là xã hội pháp chế, dưới chân thiên tử ngày càng phát triển, pháp luật ngày càng hoàn thiện, xã hội ổn định.”
Nghe Đường Sĩ Nhân nói chuyện không đâu, Tô An chỉ ngậm miệng lại. Có câu, nói thế nào nhỉ, không cùng tên ngốc bàn chuyện ngắn dài.
Xe hơi tăng tốc, bánh xe làm văng nước tung tóe, cần gạt nước không ngừng chuyển động.
Tới gần giữa trưa, mưa rơi càng lúc càng lớn, bầu trời cũng tối hơn.
Tô Bảo bị Tô Diễn ôm, viết “Một” cả một buổi sáng, trên bàn đều là giấy mà cậu tùy tiện vẽ.
Hết cả buổi sáng, chữ “Một” xiêu xiêu vẹo vẹo của Tô Bảo càng ngày càng có hình dáng.
“Thêm một nét ngang bên dưới chữ một, chính là chữ hai.” Giọng nói Tô Diễn không nhanh không chậm, cầm bút viết một nét ngang dài hơn ở phía dưới.
“Oa!” Tô Bảo tò mò chăm chú nhìn, miệng mở thành hình chữ O, không giấu được sự ngưỡng mộ và yêu thích đối với Tô Diễn.
“Nét ngang phía dưới dài hơn một chút so với nét ở trên.” Tô Diễn nói tiếp, “Phía dưới chữ hai lại thêm một nét nữa, đó là chữ ba, giống như chữ hai, nét dưới cùng là dài nhất.”
Động tác viết chữ của Tô Diễn rơi vào mắt Tô Bảo giống như ảo thuật, cậu cực kỳ thích thú, một nét ngang thêm một nét ngang thêm một nét ngang nữa, chơi một hai ba vui vẻ.
“Ba.” Tô Bảo dẫm lên đùi Tô Diễn, đứng lên, bi ba bi bô nói: “Chữ bốn là bốn nét ngang sao?”
Tô Diễn: “….”
Ôm chắc Tô Bảo, Tô Diễn nói: “Không phải, ngày mai dạy con viết chữ bốn.”
“An An dạy con vẽ, Diễn Diễn dạy con viết!” Tô Bảo ôm lấy cổ Tô Diễn, đầu nhỏ ra sức cọ vào mặt Tô Diễn, mái tóc mềm mại bị cọ vểnh hết lên.
“An An đâu?” Tô Bảo vừa cọ vừa hỏi Tô Diễn.
Tô Diễn cau mày, từ vừa nãy mí mắt anh giật liên tục, tâm tư càng ngày càng buồn phiền. Lúc trước Tô An đến với Tô Bảo, trêu chọc cậu một hồi, thuận tay cho cậu ăn một chút đồ ăn vặt.
“Hôm nay An An còn chưa đút cho con ăn bánh quy nhỏ.” Giọng nói Tô Bảo lộ ra vẻ ấm ức.
Tô Diễn duỗi tay xoa xoa lưng cậu, ôm Tô Bảo đứng dậy, nói: “Ba đem con đi tìm An An, được không?”
“Được ạ!”
Điện thoại Tô An không liên lạc được, đang ở trạng thái tắt máy.
Tô Diễn một tay ôm Tô Bảo, mở ô ra.
Chiếc ô mà Tô An thường dùng không có trong thùng, trong sân im ắng, chỉ nghe thấy tiếng mưa đập vào lá cây.
Ngày mưa, không có ai ở ngoài khu nhà ở. Mùi thuốc bắc nồng lên rất nhiều, ông Hà và bà Hà cầm một quyển sách cũ đang kiểm tra gì đó.
Tô Diễn giải thích mục đích mình đến, ông Hà vuốt râu một cái, ho khan mở miệng: “An An ư, sáng nay ông chưa từng thấy nó. Khi ông mua đồ ăn trở về, có một chiếc xe đậu ở đầu hẻm, đường không dễ đi. Ông phải đi đường khác, có thể An An đã bị lạc đường rồi.”
“Có lẽ mấy năm nay nhiều gia đình cứ phá bỏ hoặc di dời, không ít nhà lén sửa phòng, vì muốn mở rộng diện tích chiếm dụng mặt đường, đi đường ngoằn ngoèo rất dễ bị lạc đường.”
“Đã quấy rầy rồi.” Tô Diễn gật đầu, nói: “Cảm ơn.”
Ra khỏi tiệm thuốc bắc, Tô Diễn ôm Tô Bảo đi về phía đầu hẻm, Tô Bảo ghé vai Tô Diễn, rất yên tĩnh, không nói nhiều như ngày thường.
ở con hẻm không có chiếc ô tô màu đen nào chắn đường, một chiếc túi ni lông trắng bị rơi trên mặt đất, nguyên liệu nấu ăn bên trong đều mới.
Tô Diễn liếc mắt một cái, nghĩ đến sáng nay Tô An đã dụ dỗ Tô Bảo đi luyện chữ, buổi trưa sẽ làm món ức gà cho cậu. Mà trong túi ni lông bị vứt ở đầu hẻm vừa vặn có ức gà cùng cánh gà mà Tô Bảo thích.
Có một cảm giác nóng ướt truyền đến từ cổ.
“Con khóc ư?” Tô Diễn kiểm tra mắt Tô Bảo, trên mặt Tô Bảo ướt dầm dề.
Tô Bảo không biết đã khóc từ bao giờ, ôm lấy cổ Tô Diễn, ghé vào vai anh khóc liên tục, âm thanh run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
415 chương
173 chương
39 chương
35 chương
49 chương
33 chương
50 chương
13 chương