Tặng anh một tình yêu nhỏ

Chương 3 : Tặng anh một tình yêu nhỏ

Ngón tay tùy ý đặt trên bàn làm việc của Tô Diễn nhẹ nhàng gõ mấy cái, ngón tay dài gõ lên mặt bàn bóng loáng, không phát ra bất cứ âm thanh gì.   Ánh mắt Tô An từ xương cổ tay đặt trên bàn của anh lướt qua.   Nút áo sơ mi trắng hoàn mỹ được cài kín kẽ từ trên xuống dưới cho đến nút cổ áo, măng sét* bảo thạch màu đen đặc màu bạc được mài giũa đến bóng loáng, lộ ra xương cổ tay rõ ràng cứng cáp lạnh lùng.   (*: Khuy măng sét hoặc măng sét (Cufflinks) là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập.)   Thu lại ánh mắt, Tô Diễn gọi một tiếng: “Bà xã.”   Giọng nói mát lạnh, khàn khàn mang theo từ tính.   Giọng điệu vững vàng, cực kỳ giống giọng điệu lúc anh ép giá đồng đô la Úc.   Anh nghiêng người, ánh sáng mỏng ngoài cửa sổ đều tràn vào trong đôi mắt của Tô An, ánh sáng trắng chói mắt khiến Tô An khó chịu đến nhắm mắt lại, mắt vừa đau vừa xót.   Trong lòng Tô An nghẹn lại, lúc giương mắt lần nữa, ánh mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị va vào trong mắt Tô Diễn.   Chỉ liếc mắt, ngón tay rủ xuống bên người của Tô An cuộn lên, đầu ngón tay đâm vào đau nhói.   Cô và Tô Diễn từ khi quen biết đến lúc kết hôn, thời gian trải qua vô cùng vô cùng ngắn ngủi. Hai năm hôn nhân, Tô Diễn chưa từng kêu lên hai chữ này, cho dù là lúc động tình nhất cũng chỉ gọi An An.   Mà lúc đó Tô An thậm chí không cần Tô Diễn gọi cô, một ánh mắt một động tác tay, cô liền sẽ ngoan ngoãn tự mình dính lấy.   Sức lực dưới chân buông lỏng, giày cao gót nhọn mảnh gõ lên trên mặt thảm, Tô An lặng lẽ xòe ra đầu ngón tay co rút, nhắm mắt lại, đối đầu với Tô Diễn, tiếp tục lời vừa rồi chưa nói xong: “Rất xin lỗi, đối với nhu cầu của Tô tiên sinh, tôi nghĩ tôi không thể thỏa mãn được, trường hợp này tôi sẽ không nhận nữa. Vẫn xin Tô tiên sinh mời người khác.”   Tô Diễn khoanh tay, hướng về phía sau dựa vào một bên cửa sổ sát đất, một nửa gương mặt ẩn trong bóng râm.   Tô An thay đổi rồi.   Không chỉ thay đổi một chút.   Trở nên xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, cũng nóng bỏng hơn.   Hoặc là nói Tô An cho tới bây giờ đều chưa từng nghe lời.   Chỉ là sau khi kết hôn, ở trước mặt anh Tô An thu liễm lại, cũng chỉ ở trước mặt anh mới là dáng vẻ biết vâng lời, ngoan ngoãn thuận theo.   Giống như một con mèo thu lại móng vuốt sắc bén trước mặt chủ nhân. Ở nơi mà chủ nhân không nhìn thấy, dưới đệm thịt mềm mại của cô là móng vuốt sắc bén ẩn sâu. Ở trước mặt anh cô lặng yên không một tiếng động mà thu lại móng nhọn, mặc cho anh vuốt ve đệm thịt của cô.   Mà bây giờ, Tô An không che giấu móng vuốt sắc bén dưới đệm thịt mềm mại của cô nữa.   Quyến rũ lại nóng bỏng.   Tô Diễn trừng mắt lên, môi hơi cong lên, có chút đểu giả mà chính anh cũng không hay biết, bờ môi mỏng tách ra, phun ra hai chữ: “Bà xã.”   Trước kia sao không phát hiện ra hai chữ bà xã này dễ nghe như vậy.   Chân mày dài mảnh của Tô An hơi nhăn lại, miễn cưỡng kiềm chế, móng tay ngón cái bấm vào trong vùng gần lòng bàn tay, lại buông ra, cuối cùng lựa chọn xoay người.   Kéo cửa ra, bước chân của Tô An dừng lại, lạnh giọng nói: “Tôi nghĩ là Tô tiên sinh vẫn đừng hiểu sai ý mới tốt.”   “Nếu như lựa chọn mất trí nhớ thì đề nghị đến khoa tâm thần của bệnh viện khám não một chút.”    Tô Diễn nghe, cong môi một cái.   Anh phát hiện ra Tô An không chỉ có không ngoan ngoãn mà bản lĩnh mắng chửi người cũng là hạng nhất, cô vừa tới đã châm biếm và giễu cợt, nói móc mắng anh ánh mắt không tốt, đầu óc có bệnh.   “Tô An.” Tô Diễn gọi cô lại.   Tô An vịn cửa, không xoay người lại.   Một đôi chân thon dài thẳng tắp, đầu gối chân trái uốn cong, hơi dán vào đùi chân phải, hình dáng xương mắt cá chân cực kỳ đẹp, gót giày vừa mảnh vừa nhọn.   “Vậy em có xinh đẹp không?”   “Đẹp.” Tô An trả lời rất nhanh. Tính ra nhà họ Tô của cô nghe nói còn từng có Vương phi.   “Thế ánh mắt anh không phải là rất tốt à.”   Tô An hừ lạnh một tiếng, khép cửa lại, đi ra ngoài.   Nếu không phải đối tượng là Tô Diễn, Tô An có thể sẽ trực tiếp tặng ba chữ “bệnh thần kinh”.   Ra khỏi cửa là hành lang trải thảm thẳng tắp, bên cạnh hành lang có mở cửa sổ khắc hoa tinh tế cao lớn, phía trên treo rèm chế tác hoàn mỹ.   Trợ lý của Tô Diễn canh chừng ở chỗ không xa, nhìn thấy Tô An thì không khỏi có chút căng thẳng.   Lúc Tô An đi ngang qua anh ta, Cao Lâm cúi đầu gọi một tiếng: “Chào phu nhân.”   Tô An mím môi thành một đường thẳng, nhấn thang máy.   Tốt cái rắm, bây giờ cô rất không tốt, cực kỳ không tốt.   (Ở Trung Quốc, khi chào ai đó thường thêm 好 (hảo) sau danh từ, tên riêng. 好 còn có nghĩa là tốt.)   Mấy năm không gặp, không chỉ có tinh thần của Tô Diễn không bình thường, ngay cả trợ lý của anh ta cũng điên theo luôn rồi.   Sau khi Tô An rời đi không bao lâu, đúng mười giờ, màn hình điện tử treo trên một tòa cao ốc cao nhất của trung tâm tài chính chiếu tin tức mới nhất.   [Con trai trưởng của Tô thị, Tô Diễn yêu cầu từ chức chức vị quản lý cao cấp ở ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ, chuyển công tác làm Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương.]   Sau khi tổ chức buổi họp báo ngắn gọn, Tô Diễn chính thức nhậm chức Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương, dìu dắt tập thể áp dụng chiến lược Trung Quốc mới.   Tin tức này vừa được công khai, toàn bộ giới tài chính vì đó mà sôi trào.   Nhà liên quan đến tài chính không ai ngoài nhà họ Tô.   Lịch sử lâu đời của nhà họ Tô tại Trung Quốc có thể ngược dòng đến đầu thế kỷ trước.   Ngay từ lúc Chiến tranh thế giới thứ nhất, gia tộc cổ xưa này đã mở rộng trong lĩnh vực tài chính. Bởi vì hệ thống tài chính của Trung Quốc cất bước muộn hơn so với phương Tây, nhà họ Tô cho đến thời kỳ dân quốc, chính phủ quốc dân thực hiện cải cách tiền tệ mới chính thức phát triển bước lớn trong lĩnh vực tài chính, Tô thị tích cực xây dựng ngân hàng, ổn định hệ thống tài chính lung lay sắp đổ.   Nhưng sự phồn vinh suy cho cùng cũng ngắn ngủi.   Sau này bởi vì chủ trương chính trị bất hòa, trong lúc chiến tranh kháng Nhật và nội chiến Trung Quốc, nhà họ Tô góp sức vào nên hòa bình mới được lập ra, phân tán hết gia sản ủng hộ kháng chiến, sau khi chiến tranh ngừng lại thì quy ẩn, chuyển nhà sang nước ngoài.   Tất cả các đài truyền thông kinh tế tài chính trước kia không thu được bất kỳ tin tức gì dồn dập tranh nhau đưa tin, nhất là khu vực Trung Quốc, truyền thông trong nước không e dè gì mà đưa tin, ngay cả người bên ngoài ngành tài chính cũng biết tin tức này, thậm ít còn xuất hiện không ít bản tin liên quan tới nhà họ Tô.   Dọc theo sông Hoài, Tô An lái xe chẳng có mục đích.   Đến cửa sông, Tô An xuống xe, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ở cửa sông ngồi xuống, nhìn tòa nhà tài chính Hoàn Cầu cách cô một con sông Hoài.   Nước sông Hoài uốn lượn qua thành phố N, lúc này đây sông Hoài gợn sóng mênh mông cũng đã nổi lên Kinh Trập.   Thời tiết thật sự lạnh rồi.   Váy ngắn của Tô An bị thổi lên, sợi tóc ngổn ngang.   Bờ sông có không ít du khách ngưỡng mộ thanh danh sông Hoài mà đến, du thuyền loại nhỏ trên mặt nước trong lúc quay lại tạo ra tầng tầng gợn sóng bạc.   Cách một con sông Hoài, màn hình điện tử treo trên tòa nhà tài chính Hoàn Cầu chiếu một tin tức.   Tô An im lặng mà đọc dòng chữ màu trắng dưới cùng của màn hình.   “Tô Diễn từ bỏ chức vụ quản lý cấp cao của ngân hàng đầu tư Chase New York, chuyển công tác về làm Tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương.”   Cúi đầu xuống, hít hít cái mũi bị gió sông thổi lạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ mê mang.   Trút bỏ sự phòng bị quyến rũ vừa rồi lúc đối mặt với Tô Diễn, giờ phút này Tô An hoàn toàn bất an.   Đã ba năm rồi.   Chuyện cần giải quyết đã sớm giải quyết vào ba năm trước rồi, cần gì phải tới hôm nay.   “Một chiếc lá chạm thuyền, một đôi mái chèo du lãng, một làn gió khẽ lướt qua tà áo trắng, đèn chài lấp lóe tản mạn, thuyền vang tiếng hò khoan đơn điệu, trời sắp tối*…” Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên kéo Tô An ra từ trong hồi ức giống như đã    (*: Bài hát của Tư Nam.)ên>   Tô An sờ khuôn mặt lạnh buốt một cái, kết nối điện thoại: “A lô?”   Giọng nói khàn khàn.   “An An?” Tô Bảo vẫn chưa biết nói chuyện cho lắm, chỉ có thể nói từ đơn hoặc là cụm từ đơn giản: “Mẹ, bị cảm?”   “Không có đâu Bảo Bảo, vừa rồi mẹ ngồi máy lạnh lâu, cổ họng hơi khô. Chờ một chút nữa là mẹ về rồi, buổi trưa ăn cánh gà hầm hả?”   “Muốn ăn không?” Tô An đứng dậy, rời khỏi bờ sông.   “Vâng vâng.” Sợ Tô An không tin, bàn tay trắng nõn lại mũm mĩm của Tô Bảo bưng lấy điện thoại, còn không tự chủ được gật gật đầu.   Về nhà đón Tô Bảo, Tô An hẹn Đông Thanh ăn canh gà hầm. Cơm nước xong xuôi, Đông Thanh vội vàng về trường sửa bài tập, Tô An cũng không có tâm tư quay lại vẽ, đưa Tô Bảo đi dạo trung tâm mua sắm.   Tô An một tay ôm Tô Bảo, lúc đi ngang qua giếng trời của trung tâm mua sắm thì đẩy một cái xe đẩy.   Tô An vốn vùi đầu trong ngực Tô An lúc Tô An đi qua chính giữa sảnh lớn, đột nhiên nằm sấp trên đầu vai Tô An, mở to đôi mắt ướt át nhìn về phía màn hình điện tử treo sau lưng Tô An.   Cảm nhận được động tác của Tô Bảo, Tô An tạm thời buông xe đẩy ra, một tay đỡ Tô Bảo, một tay đặt sau đầu cậu bé, hỏi: “Tô Bảo, làm sao vậy?”   Tô Bảo lắc đầu, không nói chuyện.   Tô An càng thêm nghi hoặc, nghiêng người sang, một lần nữa trông thấy người đó.    Từ bên trong màn hình điện tử.   Xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô Bảo, Tô An nhẹ nhàng vuốt lưng của Tô Bảo: “Chúng ta đi ăn kem ốc quế trước đã được không?”   Kem ốc quế?   Ánh mắt Tô Bảo dời đi từ trên màn hình điện tử, chớp chớp mắt: “An An, sẽ mập!”   Bàn tay kéo xe đẩy của Tô An trượt đi, suýt chút nữa vứt mất Tô Bảo.   “Mẹ mập?”   Tô An: “???”   Tô An cô lớn như vậy vẫn chưa từng bị người khác nói là mập.   “Là mẹ nhỏ nói. Mẹ nhỏ nói ăn kem nhiều sẽ mập.” Tô Bảo nắm ngón tay của chính mình, cố gắng nhớ lại lời Đông Thanh nói lúc chăm sóc cậu.   “Tô Bảo là cục mỡ.” Tô An nghe, ước chừng Tô Bảo trong ngực, cười ra tiếng.   Tô Bảo được nuôi quá tốt rồi, trắng trắng mịn mịn còn mềm nhũn.   Thằng cu của mình làm thế nào cũng không thể chịu đói.   Con trai người ta lúc mấy tháng tuổi ăn được một bát cháo, Tô Bảo có thể ăn một bát rưỡi, Tô Bảo ôm cậu ra ngoài, cực kỳ kiêu ngạo. Nhìn trái một chút nhìn phải một chút, so ra thì con trai thì vẫn là con trai cô có dáng dấp tròn trịa nhất.   Nếu không phải lần đó bà nội vì sức khỏe cơ thể của Tô Bảo mà cưỡng chế yêu cầu Tô An cho Tô Bảo ăn ít thì Tô Bảo hiện tại chính là một con heo sữa.   “Bà nội nói Tô Bảo không mập.”   “Tô Bảo trước kia là một cục mỡ, tròn vo.” Tô An tiếp tục trêu chọc.   Lần này Tô Bảo lẩm bẩm, ngược lại không phản bác.   Tâm tình Tô An rất tốt, Tô An tâm tình vừa tốt liền đút cho Tô Bảo ăn hai miếng bánh gato nhỏ. Đỡ cánh tay của Tô Bảo, để Tô Bảo ngồi vào trên ghế trong xe đẩy, Tô An đẩy xe, dự định mua một vài đồ dùng hàng ngày.   Hôm nay không biết là có chuyện gì, nguyên nhân có lẽ là vì Tô Diễn, Tô An tự dưng chú ý đến những người khác đến trung tâm mua sắm.   Khu đồ dùng trẻ em, tốp năm tốp ba, phần lớn đều là nhà ba người trẻ tuổi.   Mẹ đẩy xe, đứa trẻ ngồi trong xe đẩy, bố hoặc là đang trêu chọc bé cưng hoặc là đang một tay ôm lấy bà xã của mình.   Tô An lấy một hộp bút chì màu trẻ em bỏ vào trong xe đẩy, đối diện với đôi mắt hồn nhiên của Tô Bảo, trong đầu một lần nữa hiện ra khuôn mặt của Tô Diễn.   Lúc anh trừng mí mắt, gọi cô là “bà xã”, ánh mắt giống như muốn lột sạch cô rồi ăn vào bụng.   “An An?” Bàn tay thịt mũm mĩm của Tô An để lên rìa xe đẩy, loạng chà loạng choạng mà đứng lên, kéo lấy góc áo của Tô An.   “Hửm?”   “An An, mẹ nóng?” Tô Bảo ngửa đầu: “An An, mặt, đỏ rồi.”   Tô An: “…”