Tàn Tồn
Chương 39
Chân nhỏ nhắn khoát lên chiếc đùi thon dài, mái tóc của hai người đan vào nhau, một hơi thở đều rất nhẹ từ trong lòng Lăng Sương Nhược truyền ra, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay điểm điểm lên gương mặt phấn nộn nhỏ nhắn, cơ thể nhỏ bé cảm giác ngứa vùi vào trong lòng Lăng Sương Nhược. Có lẽ bắt đầu từ đêm qua, bọn họ thực sự không còn là quan hệ phụ tử nữa, mà từ nay về sau Lăng Sương Nhược cũng không cần đến phòng của chúng thê tử.
“Ta biết ngươi tỉnh.”
Nam âm nhàn nhạt mà dịu dàng từ trong miệng Lăng Sương Nhược truyền ra, cảm giác một bàn tay bé nhỏ nào đó không chịu an phận chuyển động trước ngực hắn, bàn tay to vững vàng cầm lấy tay nhỏ, tay nhỏ không làm loạn nữa, đôi mắt to đen bóng trên gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn chậm rãi hé mở.
“Không đi.”
Lăng Nguyệt Vụ mặc cho Lăng Sương Nhược vừa hôn vừa cắn bàn tay bé nhỏ nộn nộn của hắn, hắn biết tựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược rất thoải mái, cũng chỉ có ở đây hắn mới có được cảm giác an toàn.
“Vô luận ta ở nơi nào ngươi đều có thể tìm được ta, đúng không?”
Buông ra những ngón tay dài nhỏ vừa mới bị cắn, Lăng Sương Nhược đắp chăn cho Lăng Nguyệt Vụ, chuyện tối hôm qua hắn không hề có một tia xấu hổ, tựa như việc này bọn họ đã định trước sẽ bắt đầu, hơn nữa cũng sẽ không bao giờ kết thúc.
Lăng Nguyệt Vụ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhu hoà hơn so với bình thường của Lăng Sương Nhược, trở mình dậy đem người kia hung hăng đặt ở bên dưới, “Ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, ta tìm người luôn rất phiền.”
Nhéo nhéo chiếc mũi bé nhỏ tinh xảo của tiểu quỷ nằm sấp lên người mình, “Chỉ biết ngươi là làm biếng nhất.”
“Ngươi từng nói ta không làm biếng.” Mái tóc dài của Lăng Nguyệt Vụ trượt lên cổ Lăng Sương Nhược.
“Phải, khi có ta ngươi mới không làm biếng, có đau không?”
Tay của Lăng Sương Nhược hướng về cái mông nhỏ nhắn đang nâng lên của Lăng Nguyệt Vụ, rồi nhanh chóng trượt xuống phía sau, trên mặt Nguyệt Vụ mang theo điểm mất tự nhiên, thì ra nam nhân làm chuyện đó với nam nhân là loại cảm giác này.
“Lần sau ngươi phải ở mặt dưới.”
Lăng Nguyệt Vụ đẩy ra bàn tay của Lăng Sương Nhược đang đặt ở phía sau hắn, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, mặc cho người khác nhìn thấy liền nghĩ hắn khả ái đến mức muốn đem hắn ăn tươi, Lăng Sương Nhược đương nhiên cũng không chịu được mê hoặc, liền hôn lên môi hắn, khoé miệng nở một nụ cười mà chỉ ở trước mặt Lăng Nguyệt Vụ mới xuất hiện.
“Chuyện này về sau hãy nói, Vụ nhi còn nhỏ.”
Nói cách khác nghĩa là bọn họ còn có thể có lần sau, Lăng Nguyệt Vụ lờ đi Lăng Sương Nhược từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng là người tập võ nhưng cũng sẽ có chỗ không khoẻ.
“Sao vậy?”
Lăng Sương Nhược cũng ngồi dậy theo hắn, tấm chăn trượt tới phần eo của hai người, Lăng Sương Nhược cầm lấy áo đơn cạnh đầu giường mặc cho Lăng Nguyệt Vụ, hiện tại hẳn là cũng đến buổi trưa.
Vươn tay cho Lăng Sương Nhược giúp hắn mặc áo, đối với mấy cái dấu xanh xanh tím tím trên người hắn chọn thái độ làm lơ không thèm để ý.
“Có người tới.”
Đột nhiên đem Lăng Nguyệt Vụ ôm chặt vào lòng, Lăng Sương Nhược buồn cười nhìn hắn, đôi mắt đẹp loé lên một loại ngây thơ không giống như mọi ngày.
“Ngươi lo lắng sao?”
Động tác chỉnh y phục ngừng lại, Lăng Nguyệt Vụ ôm lấy cổ của Lăng Sương Nhược, “Bệnh thần kinh.”
Hắn nên lo lắng cái gì, hắn hoàn toàn không biết, bởi vì hắn vốn không có khái niệm trốn tránh tình nghi của kẻ khác.
Lúc này đến phiên Lăng Sương Nhược nghi hoặc, “Cái gì là bệnh thần kinh?”
Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên sẽ không giải thích, vừa mới phát hiện trên người mình có những dấu xanh tím hỗn độn, vì công bằng hắn bất ngờ cắn một ngụm trên cổ Lăng Sương Nhược.
Hai dấu ấn chợt hiện lên cổ Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ thoả mãn nhìn kiệt tác của mình một chút, trong ánh mắt nổi lên dục vọng chiếm giữ cường liệt.
“Vụ nhi!”
Lăng Sương Nhược đột nhiên có loại cảm giác vô lực mà trước nay chưa từng có, hắn thực sự không có biện pháp làm khó Lăng Nguyệt Vụ, chỉ có thể chịu bất cứ lúc nào tuỳ hứng của người kia, cũng bởi vì những điều này hắn mới bị hấp dẫn, mới có thể vẫn quan tâm, bảo vệ, cho đến lần kia hôn nhau, lần kia ly biệt, hắn mới hiểu được, ngay từ đầu giữa bọn họ không chỉ có thân tình, mà đã dung hợp thêm ái tình trước nay chưa từng có.
“Đây là của ngươi.” Lăng Nguyệt Vụ kéo ra áo đơn của mình, chỉ lên dấu ấn của Lăng Sương Nhược, “Đây là của ta.” ngón tay chỉ chỉ lên hai dấu răng trên cổ Lăng Sương Nhược.
“Ta biết.”
Dùng hết sức hôn lên khoé mắt của Nguyệt Vụ rồi mới chịu buông ra, tiểu gia hỏa này làm việc chưa bao giờ giải thích, hiện tại giải thích chứng minh hắn có trọng lượng rất nặng trong lòng Lăng Nguyệt Vụ.
Ánh nắng giữa mùa đông là ấm áp nhất, nhưng ấm áp ở bên trong càng nhiều hơn bội phần, nhu tình không ai biết đến trong giờ khắc này lan toả, trong giờ khắc này hoá thành một ánh sáng nhẹ nhàng phủ lên toàn bộ Lăng Lạc cung.
…
Từ khi cùng Lăng Nguyệt Vụ xác định quan hệ đã nửa tháng, chỉ là số lần hoan ái của bọn họ cũng không nhiều, Lăng Sương Nhược đương nhiên vẫn luôn bảo vệ tiểu bảo bối của hắn, mỗi lần đều rất nhẹ rất mềm mỏng, mỗi lần yêu nhau đều thạo hơn so với lần trước, ngẩng đầu nhìn hoa tuyết bay khắp bầu trời, Lăng Sương Nhược cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh, ngày mai Thu Nhi sẽ được gả đến Phong Nguyệt sơn trang, năm mới cũng sắp đến.
Đột nhiên, một thân ảnh màu đen rơi xuống trước mắt hắn, tiếp theo đó là một tiếng kêu quen thuộc từ trên mặt tuyết vang lên, “Sư phụ!”
“Đồng Phượng?”
Đồng Phượng đi khập khiễng, toàn thân hỗn độn vết máu, sắc mặt trắng bệch, Lăng Sương Nhược hơi cau mày, nhìn chằm chằm vào thương thế trên người Đồng Phượng, “Chuyện gì xảy ra?”
Đồng Phượng vốn có thể nói nhưng một ngụm máu đỏ sậm chảy ra ở khoé miệng, tay trái từ lâu đầy máu nâng lên muốn lau đi, thế nhưng không ngờ khiến cho cả miệng đều là máu, mùi máu tươi dày đặc từ người hắn truyền đến.
“Đạm Viên … Sư phụ cẩn thận …”
“Đạm Viên, đừng nói nữa, ta mang ngươi đi chữa thương.”
Lăng Sương Nhược điểm huyệt đạo của Đồng Phượng để cầm máu, sau đó nâng Đồng Phượng đi về phía Sương cư, gần đây bên Tuyết Lộ truyền đến tin tức về tên sát thủ lạnh lùng Đạm Viên, hiện tại ngay cả Đồng Phượng cũng bị thương, có thể thấy võ công của hắn có bao nhiêu cao cường, không biết mấu chốt của hắn ở đâu, Lăng Sương Nhược biết một ngày nào đó sẽ gặp mặt hắn, xem ra rất nhanh sẽ đến.
Lăng Nguyệt Vụ đang ôm một cái lò lửa nhỏ mà Đỗ Hiền vì hắn chuẩn bị, nhìn thấy Lăng Sương Nhược đem Đồng Phượng đi vào Sương cư, hắn cùng Lăng Sương Nhược có phản ứng giống nhau, đều hơi cau mày, tuy nói hắn chưa bao giờ quan tâm chuyện trong chốn giang hồ, cũng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng thỉnh thoảng vô tình từ trong miệng người hầu hắn cũng biết được một chút tin tức.
Lạnh nhạt nhìn Đồng Phượng toàn thân đều bị thương, Đồng Phượng nhìn Lăng Nguyệt Vụ khoé miệng xé ra một tia cười có chút bi thương.
“Vụ nhi, ta trước tiên chữa thương cho hắn, có thể giúp ta kêu Diệp Hạ đến đây không?”
Lăng Nguyệt Vụ nghe thấy, Lăng Sương Nhược nói hắn vẫn còn nghe theo, hắn biết Đồng Phượng sẽ không tạo bất cứ thương tổn gì cho Lăng Sương Nhược, chợt nghiêng mình, người đã rời đi.
Vòng tay kia hẳn sẽ có lần thứ hai xuất hiện, trong ngực nổi lên một tia xao động khó hiểu.
Một lúc sau Diệp Hạ xuất hiện ở Sương cư, Lăng Sương Nhược sau khi vận khí cho Đồng Phượng liền giương mắt tìm kiếm một thân ảnh bé nhỏ, đem Đồng Phượng giao cho Diệp Hạ, hắn đi ra bên ngoài.
Một bạch sắc thân ảnh đứng thẳng trong tuyết, hàn phong băng lãnh thổi lên người bạch y nhân, thân hình nhỏ gầy giơ hai tay nhận lấy hoa tuyết bay trong gió.
Trong lòng nổi lên nhàn nhạt chua xót, Lăng Sương Nhược bước về phía hắn, từ phía sau nhẹ nhàng đem hắn kéo vào trong lòng mình, “Vụ nhi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta trở về đi.”
Lăng Nguyệt Vụ quay đầu đột nhiên ôm lấy lưng của Lăng Sương Nhược, hắn muốn ôm Lăng Sương Nhược, không biết vì sao, hắn không biết thế nào là mất đi, cũng không biết cái gì gọi là bất an, chỉ là không thích Lăng Sương Nhược quan tâm đến người khác.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, nhẹ nhàng phủi đi hoa tuyết vướng trên vai hắn, “Sao vậy?”
Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu, đôi mắt to đen nhìn thẳng gương mặt tuấn mỹ mang theo cưng chiều của Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo duỗi về phía người kia, tên kia hẳn là sẽ tìm tới Lăng Sương Nhược, vậy hắn sẽ luôn ở bên cạnh Sương.
“Ngươi sẽ không bị thương.”
Thì ra hắn đang lo lắng người kia sẽ bị thương giống như Đồng Phượng.
Lăng Sương Nhược yêu thương đem hắn ôm chặt vào lòng, “Sẽ không bị thương, ta còn muốn ở cùng Vụ nhi thật lâu, ân?”
Do dự một chút rồi gật đầu, “Sương, sẽ không bị thương.”
Bởi vì hắn sẽ bảo hộ Sương, điều hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
26 chương
36 chương
38 chương
10 chương
57 chương
168 chương
53 chương