Tàn Tồn
Chương 28
Lăng Nguyệt Vụ một ngày một đêm chưa chợp mắt, thân thể nhỏ gầy dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược, bàn tay nhỏ bé theo thói quen cũng khoác lên lưng hắn, Lăng Sương Nhược ngẩng đầu vén sợi tóc rơi trên trán của Nguyệt Vụ.
“Vụ nhi, ăn một chút điểm tâm rồi ngủ tiếp được không?”
Lăng Sương Nhược dùng thanh âm ôn nhu chỉ có hai người bọn họ nghe được, ai ngờ Đồng Phượng bị dây xích trói cùng một chỗ với hắn đều đem những lời đó để vào tai, kỳ thực trong nhà trọ, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người bọn họ, Lăng Sương Nhược dùng ánh mắt ý bảo Đỗ Hiền vừa bị bạch hổ nhiệt tình buông ra đi chuẩn bị thêm một bộ chén đũa nữa, còn Chung Ly vì những câu nói mới vừa nãy mà thắc mắc trong lòng.
“Nhược, đây là con của ngươi, ta cho tới tới bây giờ chưa gặp tiểu hài tử của người lần nào, tiểu hài tử này là con ruột của ngươi sao, tại sao lớn lên không giống ngươi chút nào a.”
Chí ít nhìn qua không đẹp như Nhược, xem đại nữ nhi Lăng Thu Nhi của hắn mới mười sáu xuân xanh đã nổi danh giang hồ đệ nhất mỹ nữ, nhìn nhìn hai đứa con trai khác của hắn, đều là mỹ nam tử điển hình, sau này nhất định sẽ làm rất nhiều nam nữ tâm hồn ngu muội.
Giọng nói chua lòm làm cho Lăng Nguyệt Vụ mới vừa khép hờ mắt nghỉ ngơi mở lại hai mắt, hầu như muốn đem Đồng Phượng gương mặt thoạt nhìn như yêu nghiệt, cằm dán trên vai Lăng Sương Nhược mà lanh lảnh đem thu vào mắt hắn, Lăng Nguyệt Vụ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Sương Nhược đang dùng ánh mắt nhu hoà nhìn mình.
Lần đầu tiên Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên muốn biết Đồng Phượng rốt cuộc là ai, vì sao hắn xuất hiện bên người của Sương cũng không bị đánh đuổi, có lẽ căn bản là Sương không muốn đánh đuổi hắn, trong mắt lộ ra vẻ mơ hồ không giải thích được. Cũng chỉ có trước mặt Lăng Sương Nhược, Nguyệt Vụ mới có thể hơi chút để lộ ra một tia tình cảm, mà hắn lại vốn không biết những tình cảm nhàn nhạt này nghĩa là gì.
“Một tên rất buồn chán, Vụ nhi, đừng để ý đến hắn.”
Đối với những gì mà Đồng Phượng vừa mới giở giọng nói, Lăng Sương Nhược không để tâm, mà Lăng Nguyệt Vụ lại càng không cần phải nói, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gọi Lăng Sương Nhược là cha, cũng chưa bao giờ thừa nhận mình là con trai của Lăng Sương Nhược, sự thực bọn họ có huyết thống quan hệ hay không?
Lăng Nguyệt Vụ không nhận được đáp án hắn cũng không tiếp tục truy cứu, nếu như Sương muốn nói như vậy thì hắn sẽ tự mình giải thích cho mình hiểu, chỉ là ngực của hắn như có một vật gì đè nặng, rất khó chịu.
“Cung chủ, chén đũa đã chuẩn bị tốt, có thể bắt đầu ăn, tứ thiếu gia, nô tỳ lấy cho ngài chén cháo được không?”
Đỗ hiền mấy năm nay vẫn nhìn Lăng Nguyệt Vụ lớn lên, nàng mới vừa hai mươi hai tuổi, đối với vị tứ thiếu gia lạnh lùng này thế nhưng yêu thương thật lòng, nơi chốn quan tâm, chỉ tiếc tứ thiếu gia vẫn như xưa coi nàng như trong suốt, cho dù hắn đối với mọi người trong Lăng Lạc cung ai cũng như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu.
Lăng Nguyệt Vụ không hiểu vì sao trong ngực cảm thấy khó chịu, hắn rời khỏi ôm ấp của Lăng Sương Nhược ngồi vào bên cạnh vị trí chủ thượng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn không ra bất luận biểu tình gì, cũng không nhúc nhích ngồi ở chỗ cũ, tựa hồ đang chờ đợi điều gì, Địch nhi đến cọ vào chân hắn, thân thể cao lớn so sánh với Lăng Nguyệt Vụ, hắn tựa hồ vô cùng giống tiểu miêu.
Đỗ Hiền biết không nhận được câu trả lời nên tự mình múc cháo vào chén, tứ thiếu gia hình như rất ít ăn thịt, thỉnh thoảng cung chủ đút một muỗng mới mở miệng ăn, nhìn thấy thân thể yếu đuối như vậy, Đỗ Hiền dưới đáy lòng thâm trầm thở dài.
“Tứ thiếu gia?”
Trong nhà trọ an tĩnh chỉ có lời nói ôn nhu nữ tính của Đỗ Hiền, nhìn Lăng Nguyệt Vụ ngồi ở trên ghế bất động, hơi có chút khẩn trương, tính nết của tứ thiếu gia ngay cả cung chủ cũng không nhìn ra, huống hồ gì nàng chỉ là một tiểu thị nữ nho nhỏ, quay đầu về hướng Lăng Sương Nhược cầu cứu, “Cung chủ?”
“Ai, ta nói Đỗ Hiền tỷ tỷ, hài tử này không thích ăn cháo ngươi cũng đừng miễn cưỡng, ăn ít cũng sẽ không đói đâu, hơn nữa hài tử này có tay có thể tự mình ăn, ngươi đang khẩn trương cái gì, Nhược, ngươi nói đúng không?”
Tại thời khắc khẩn trương này cũng chỉ có một mình Đồng Phượng không quan tâm thần sắc của người khác, Lăng Sương Nhược không vui nhíu mày về phía Đồng Phượng đang lắc qua lắc lại dây xích ở tay trái, Vụ nhi gầy như thế chắc chắn là trong Lăng Lạc cung một bữa có một bữa không.
Thật không biết nên đem hắn làm sao bây giờ.
“Tiểu đệ đệ, ngươi không thể chờ cha ngươi đút ngươi ăn được, không có khả năng a, hắn chỉ có thể đút ta ăn, cho nên ngươi để cho Đỗ Hiền tỷ tỷ đút ngươi đi.”
Đồng Phượng không để ý tới ánh mắt của Lăng Sương Nhược mang đầy ý cảnh cáo, nằm úp sấp trên bàn quay qua nói với Lăng Nguyệt Vụ, chỉ tiếc Lăng Nguyệt Vụ ngồi cạnh Lăng Sương Nhược không đem chuyện của hắn để tâm.
Thế nhưng, cũng chỉ có đương sự biết, nơi nào đó trong lòng hắn đang nổ tung, hơi ngẩng đầu nhìn Lăng Sương Nhược, mà Lăng Sương Nhược chỉ là giơ tay trái vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của hắn, vành mắt thâm đen dưới mắt phượng của Lăng Nguyệt Vụ thu vào hết trong đáy mắt của Lăng Sương Nhược.
“Ngày hôm nay không có phương tiện.” Vươn lên tay phải bị dây xích trói cho Lăng Nguyệt Vụ nhìn, Lăng Sương Nhược đương nhiên biết nếu như hắn không đút cho Nguyệt Vụ ăn, Nguyệt Vụ sẽ không tự mình ăn cháo, “Hai ngày sau tìm một vị kiếm sư mở được xích sẽ lại đút ăn, ân?”
Đồng Phượng ngồi ở bên người Lăng Sương Nhược, gương mặt yêu mị vốn rất đắc ý nhất thời như là tầng băng, tiểu hài tử này làm sao có thể cho Nhược đối hắn như vậy? Lăng Nguyệt Vụ sau khi nghe xong gương mắt nhìn về chén cháo kia, kỳ thực hắn không hề thích ăn đồ nóng, có lẽ kiếp trước thói quen ăn bừa mấy món ăn lạnh, thế nên đối với đồ nóng không có khẩu vị.
Lăng Sương Nhược nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ bất động cho rằng hắn không muốn ăn. Ai ngờ sau khi trải qua sự kiện sát nhân tối hôm trước, Lăng Nguyệt Vụ lại luôn luôn nhớ tới từng màn máu tanh lúc trước, ngay cả đối diện với thức ăn hắn cũng có thể tưởng tượng được, khuôn mặt tái nhợt bắt đầu chậm rãi biến thành trắng bệch, từng giọt mồ hôi chậm rãi toát ra giữa trán.
Lúc đó hắn bất quá mười tuổi, bị một nam nhân nhẫn tâm đem hắn cùng mười mấy hài tử tuổi xấp xỉ hắn ném vào địa lao, ban ngày bọn họ bị ép buộc tiến hành thịt bác [*], những trận đấu tàn nhẫn một đối một cứ tiếp tục hàng ngày, bọn họ cũng chỉ được phép mặc một quần đùi màu trắng, bên ngoài ***g giam vây đầy những tên giàu có đến đánh bạc, trong ***g sắt bọn họ giống như sư tử chết đói, chỉ có thắng trong trận đấu buổi tối mới được cho ăn.
Hắn biết mình muốn sống, thế nhưng hắn lại không biết vì sao mà sống, cuối cùng tới một trận đấu mà mục đích duy nhất chỉ có thức ăn, đao của đối thủ đâm vào da hắn làm máu văng tung toé khắp nơi, mà đao của hắn thẳng tắp đâm vào tim đối thủ, máu của đối thủ bắn đầy trên mặt hắn, máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy vào khoé miệng, khi đó mỗi ngày hắn đều có thể tưởng tượng đến mùi máu tươi nồng đậm, tiếng hoan hô bên ngoài cùng với những gương mặt tươi cười khoa trương lúc đầu làm hắn e ngại, nhưng chỉ là lúc mới bắt đầu, lâu ngày cũng chết lặng, chỉ có giết người mới có thể đạt được động lực sinh tồn ngắn ngủi.
Buồn cười chính là giết người chỉ là vì buổi tối có được một chén cơm trắng nguội ngắt, còn những hài tử khác may mắn sống sót nhưng bị thương chỉ có thể uống một chút cháo trắng, trong chén chín mươi phần trăm là nước.
Nhìn chằm chằm chén cháo đầy rau, Lăng Nguyệt Vụ đột nhiên có cảm giác buồn nôn, trong miệng tựa hồ có mùi máu tươi nồng đậm đã từng nếm trải trước đây, hắn không biết khi hắn hồi tưởng đến chuyện lúc trước, tay hắn lãnh băng đến không thể tưởng tượng, khoé miệng cũng bắt đầu chảy ra tơ máu.
Sau khi hai đại nhân vật động đũa ăn cơm, tất cả mọi người vùi đầu vào ăn, ai cũng đói đến chết. Bởi vì Lăng Sương Nhược thân thể cao lớn nên vẫn chưa phát hiện Lăng Nguyệt Vụ ngồi bên người biến hoá rất nhỏ, hắn nghĩ nếu như Vụ nhi không ăn vậy chờ hắn ăn xong hắn sẽ tự mình đút cho Vụ nhi ăn.
Nhưng người sớm phát hiện Lăng Nguyệt Vụ không giống bình thường chính là Đỗ Hiền, sau khi mọi người hớn hở dùng cơm xong, đệ tử Nhật Hồng giáo và mọi người Lăng Lạc cung bắt đầu trò chuyện phiếm, thanh âm quan tâm vang lên bên tai Lăng Nguyệt Vụ, “Tứ thiếu gia, ngươi làm sao vậy?”
Lăng Sương Nhược dùng tay trái cầm đũa nghe tiếng liền chuyển hướng sang Lăng Nguyệt Vụ gương mặt trắng bệch, trong lòng chấn động, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, “Vụ nhi!”
Bản năng muốn ôm lấy thân thể nhỏ gầy của Lăng Nguyệt Vụ, đáng tiếc lực bất tòng tâm, hắn gặp khó khăn, Đồng Phượng ngồi ở bên cạnh quan sát thấy gương mặt Lăng Nguyệt Vụ biến hóa cũng bắt đầu có chút hoảng loạn, không rõ rốt cuộc tiểu hài tử này đang muốn chơi trò gì, chẳng lẽ là muốn làm cho Nhược chú ý?
Dây xích trong tay đột nhiên khẽ động làm cho hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện thì ra Lăng Sương Nhược đã hoang mang ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ, tay của hắn bị kéo đi.
Bởi vì nhiều trở ngại mà sắc mặt của Lăng Sương Nhược u ám như băng đá ngàn năm, lãnh âm kêu to Thanh Y vừa mới ngẩng đầu trong bàn ăn, “Thanh Y, ôm Vụ nhi trở về phòng!”
Cuống quít ném chiếc đũa, thanh Y tuân lệnh nhảy đến bên người bọn họ ôm lấy Lăng Nguyệt Vụ cả người không có thể trọng, chỉ thấy Lăng Nguyệt Vụ khó chịu cau mày đồng thời giãy dụa thân thể, đây không phải là cái ôm mà hắn quen thuộc.
“Vụ nhi, ngoan, cho Thanh Y ôm, ta không có phương tiện!”
Lăng Nguyệt Vụ khép hờ mắt sau khi nghe được thanh âm quen thuộc không tiếp tục giãy dụa nữa, khoé miệng đóng chặt lần thứ hai tràn ra máu đỏ thẫm.
“Phốc!”
Máu đỏ tươi phun thẳng trên ngực của Thanh Y, Lăng Sương Nhược sắc mặt lại âm trầm vài phần, thiếu chút nữa đã nghĩ vung dây xích đứt đoạn.
Chết tiệt, rốt cuộc sao lại như thế?
Mọi người ngoại trừ kinh hoảng chính là không giải thích được, bắt đầu nghị luận, bên Lăng Lạc cung lại vô cùng khẩn trương, mấy đại môn chủ bắt đầu nghe lệnh cung chủ phân phó hành sự.
Lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, làm sao bọn họ không khẩn trương.
Đồng Phượng bị Lăng Sương Nhược kéo đi đầu đầy hơi nước, bất quá phun một chút máu có gì ngạc nhiên, phi thường không hài lòng Lăng Sương Nhược đối với Lăng Nguyệt Vụ quan tâm quá mức, mà hắn không biết chính là, tại Lăng Lạc cung, chưa từng có người nào nghe nói tứ thiếu gia sinh bệnh, tối đa cũng chỉ là trộm lấy tiểu đao bị cung chủ bắt vài lần, nho nhỏ bị thương ngoài da mà thôi…
Sự tình lần này, không có ai có thể hiểu được, tiểu hài tử tối hôm qua uy phong lẫm lẫm thật sự là hài tử thổ huyết trước mắt?
.
.
[*] Thịt bác/Nhục bác : 1 kiểu bài bạc dùng cơ thể con người để quyết định thắng thua.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
26 chương
36 chương
38 chương
10 chương
57 chương
168 chương
53 chương