Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II
Chương 30 : Ám khí độc của hà gia trang
Dứt lời Lão Đại, Lão Nhị cùng Lão Tam cùng nhau xông lên riêng Lão Tứ vẫn muốn khuyên can mọi người nhưng đành chịu thua, cuối cùng Lão Tứ đành lên cùng ba đại ca. Hai tên Hà Cẩm Trảo và Hà Kỳ Côn liếc mắt với nhau nở một nụ cười bí hiểm xong cả hai tên đạp lên mình ngựa khinh công về phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Trong nháy mắt bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang đã vây chặt hai người của Hà gia trang lại.
Hà Cẩm Trảo với song trảo làm bằng sắt gắn vào tay áp sát Lão Đại và Lão Nhị trong khoảnh khắc đồng thời nhắm cổ họng hai người họ xuất trảo. Hà Kỳ Côn cầm cây bổng dài lăn vài vòng dưới đất tới bên Lão Tam và Lão Tứ, hắn nhằm chân họ mà vung bổng. Cả bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang đều nhanh chóng né được. Lão Đại cười to
“Màn dạo đầu khá lắm”
Hà Cẩm Trảo cười thầm rồi bất chợt lùi dần về phía sau. Trong lúc Lão Đại và Lão Nhị chưa hiểu hắn định làm gì chỉ trong tích tắc hắn dùng nội lực đạp mạnh vào mặt đất, phản lực khá mạnh khiến thân mình hắn bay vọt về phía trước nhanh như cắt. Song trảo của hắn làm rách áo của Lão Đại và sượt qua tay của Lão Nhị. Phía bên Hà Kỳ Côn cũng đang nắm lợi thế, không biết bổng pháp của hắn học từ đâu mà biến hóa khôn lường. Lão Tam và Lão Tứ rõ ràng trông thấy bổng pháp hắn múa ngang thân nhưng họ vừa chớp mắt một cái đã lĩnh luôn bổng của hắn vào người. Bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang có vẻ như đã quá khinh địch nên tham chiến bằng tay không, chẳng động tới vũ khí.
Vừa tặng cho Lão Tam và Lão Tứ vài bổng, Hà Kỳ Côn lập tức thu chiêu xoay bổng trên đầu một cách linh hoạt. Chỉ nghe thấy tiếng bổng cắt gió vun vút cùng đám đất đá bay tứ tung, Lão Tam và Lão Tứ lại lĩnh thêm vài bổng nữa của hắn. Chưa dừng lại ở đó, nhân lúc đám đất đá vẫn bay tứ tung Hà Kỳ Côn định hình vị trí của hai đối thủ xong khép mắt chạy vào giữa nơi họ đứng đẩy bổng vào hông họ rồi hất văng Lão Tam và Lão Tứ lên trời.
Hà Cẩm Trảo sau chiêu vừa rồi hắn vẫn còn tiếc nuối vì chưa lấy được tí huyết nào của Lão Đại nên hàng chục chiêu sau đó hắn chỉ nhằm Lão Đại mà xuất thủ. Lớp đất đá dưới chân Lão Đại giờ đã bị trảo thủ của hắn cào nát như tương. Tức mình Lão Đại đành giơ thân ra lãnh một trảo của hắn vào giữa ngực đồng thời nhân cơ hội nhỏ nhất đó tấn công, hai quyền của Lão Đại oai phong như mãnh thú đẩy thẳng vào song trảo của Hà Cẩm Trảo. Tuy đã làm hắn bị thương nhưng trảo vừa rồi Lão Đại nhận lấy cũng không nhẹ nhàng gì. Chớp lấy thời cơ Lão Nhị cũng tiến lên xoay một cước vào lưng Hà Cẩm Trảo khiến hắn thổ huyết.
Hà Kỳ Côn trông thấy vậy tặc lưỡi
“Ngươi vứt hai cái trảo sắt đó đi được rồi đấy. Tên vô dụng”. Dứt lời hắn rút từ trong người ra ám khí phóng thẳng về phía Lão Đại rồi lôi tên Hà Cẩm Trảo đang nằm vật vã dưới đất lên ngựa. Trước khi rời đi hắn để lại một câu “Ám khí của ta có độc, các ngươi muốn lấy thuốc giải giờ này ngày mai hãy tới dập đầu trước cửa Hà gia trang van xin bọn ta”. Vừa thúc ngựa hắn vừa quát một cô nương đang đứng chắn ngang đường hắn chạy
“Tránh đường mau không ta cho ngựa đâm chết ngươi luôn đó”
Cô nương ấy không ai khác chính là Đông Phương Bạch đang đứng quan chiến từ xa. Nàng lấy chiếc khăn bịt mặt trong người ra đeo lên đồng thời nói
“Đường này là do ngươi xây nên sao. Khi nào ta thích thì ta sẽ đi, hạng người như ngươi mà dám ra lệnh cho ta hả”
Hà Kỳ Côn tức giận hắn lại dùng ám khí phi liên tiếp về phía nàng. Đông Phương Bạch không những không tránh né ngược lại nàng chuyển ngay sang thế tấn công. Hắn phi bao nhiêu ám khí nàng phi bấy nhiêu kim châm đâm xuyên ám khí của hắn. Những ám khí đó chỉ nhanh và lợi hại đối với những kẻ kha khá trong giang hồ trở xuống chứ đấu sao lại với nội lực Quỳ Hoa Bảo Điển tu luyện hàng chục năm của nàng. Kim châm nàng phóng ra không những phá được ám khí của hắn mà còn tiếp tục bay nhanh về phía trước không ngừng lại khiến con ngựa hắn đang cưỡi lĩnh đủ. Nó hí lên một tiếng đau đớn rồi gục ngã. Hà Kỳ Côn mất hồn mất vía lôi Hà Cẩm Trảo khinh công lùi lại về phía sau, mặc con ngựa lăn ra đất chết tại chỗ.
Hà Cẩm Trảo tuy đã bị thương nhưng cũng giống như Hà Kỳ Côn, hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi trước chiêu thức đó của Đông Phương Bạch. Hà Kỳ Côn thì thầm với hắn
“Ta không nhìn nhầm chứ, thủ pháp mà cô ta dùng rất giống kẻ đã giết chết người của gia trang”
Hà Cẩm Trảo thều thào đáp
“Ta cũng nghĩ như vậy. Xác chết của bốn tên gia nô chúng ta tìm được ngoài gia trang và những người thiệt mạng ngươi còn nhớ chứ”
Hà Kỳ Côn run rẩy
“Sao ta có thể quên được. Đều là mũi kim đâm xuyên cổ họng. Trên giang hồ ngoài hắn ra không ai có thể thực hiện chiêu thức đó”
Hà Cẩm Trảo gắng gượng dậy
“Ngươi…không lẽ ngươi là…Đông Phương Bất Bại”
Nghe tới bốn từ ‘Đông Phương Bất Bại’ nàng rất căm ghét. Những bi kịch của nàng đều từ bốn từ đó mà ra. Đông Phương Bạch quát bọn chúng
“Đông Phương Bất Bại đã chết rồi. Ta không phải là hắn…vĩnh viễn không bao giờ là hắn”
Thấy Đông Phương Bạch tức giận hai tên họ Hà ngàn lần khiếp sợ bám lấy nhau lui về phía đám huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Vốn chẳng quan tâm tới trận hỗn chiến này nhưng trong lúc quẫn trí nàng lập tức đuổi theo hai tên đó dồn bọn chúng vào chỗ chết. Nhanh như gió hai tay nàng đã nắm được họng bọn chúng. Khi nàng định ra tay thì Lão Tứ của Vạn Thú Sơn Trang lao tới giữ chặt vai nàng
“Xin cô nương đừng động thủ. Ta phải lấy được thuốc giải từ tay bọn họ”
Khắp người nàng tỏa ra kình lực hất văng Lão Tứ về phía sau. Tuy bị ngã khá đau Lão Tứ vẫn gắng sức lao tới, tức giận nàng đẩy hai tên họ Hà ra dồn một chưởng lực khá mạnh vào thân thể Lão Tứ khiến hắn lui về phía sau một đoạn dài, chưa dừng lại ở đó Đông Phương Bạch tiếp tục áp sát Lão Tứ, nắm lấy cổ của hắn nàng toan ra tay thì hắn gắng sức nói
“Cô nương giết người không thù oán với mình thì cô được lợi gì. Nếu có thể ta nguyện đổi mạng ta thay cho hai tên đó. Khi cô giết ta rồi thì tha cho chúng nếu không ám khí trên người Lão Đại sẽ vô phương cứu chữa”
Nghe những lời hắn nói nàng chợt nhớ tới hai câu Phương Chứng đại sư hỏi mình. Chính bản thân nàng đã trả lời rằng mình không còn muốn giết người nữa nhưng chỉ vì tâm trí nhất thời rối loạn nàng lại hành động như thế này. Tay nàng từ từ buông cổ Lão Tứ ra, thấy nàng đã ngưng tay Lão Tứ thở hổn hển nhưng không quên đáp lại
“Đa tạ cô nương đã chịu nghe những lời tôi nói”
Nhân cơ hội quý giá hai tên Hà Kỳ Côn và Hà Cẩm Trảo khinh công đi mất. Lão Nhị lúc này đã chạy tới điểm huyệt Lão Đại không để chất độc lan nhanh ra cơ thể. Lão Tam chạy tới đỡ Lão Tứ về phía huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang. Lão Tứ lo lắng nhìn vết thương bầm tím sưng tấy lên do ám khí độc của hai tên họ Hà trên tay Lão Đại
“Đại ca, bọn đệ nhất định sẽ tới Hà gia trang đem thuốc giải về cứu huynh”
Lão Đại tuy rất đau nhưng vẫn cố gân họng lên
“Hai tên tiểu nhân bỉ ổi…dám sử dụng ám khí khi giao đấu”
“Các đệ không phải tìm đến Hà gia trang làm gì, mất công hai tên đó làm nhục huynh đệ chúng ta. Cứ mặc cho ta chết đi còn hơn, nghĩ tới cảnh đó ta chịu không nổi”
Lão Tứ phản đối
“Sinh mạng quý báu, huynh không nên nói những lời như vậy. Ngày mai đệ sẽ tới Hà gia trang tìm bọn chúng cầu xin thuốc giải”
Lão Đại quát
“Ta cấm đệ làm như vậy. Đệ không coi trọng danh dự của mình, không coi trọng danh dự của Vạn Thú Sơn Trang nhưng ta thì coi trọng”
Lão Tứ không biết nói gì hơn thì tiếng Đông Phương Bạch cất lên
“Chu Sa Tán không có thuốc giải, các ngươi bị bọn chúng lừa rồi”
Bốn huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang nghe xong rất bất ngờ riêng Lão Đại thì cười đau khổ
“Lão Tứ, đệ nghe thấy chưa. Cứ để mặc ta chết đi khỏi phải hạ mình tới Hà gia trang làm gì”
Lão Nhị chỉ tay vào nàng quát lớn
“Ngươi là ai mà dám phát ngôn bừa bãi như vậy hả”
Lão Tam cũng nói
“Cô ta vừa tấn công Lão Tứ đấy nay còn dám hồ ngôn loạn đạo. Chúng ta cùng xông lên dạy cho cô ta một bài học”
Lão Tứ vội cản hai người lại rồi đi ra phía Đông Phương Bạch
“Cô nương biết tên loại độc này ắt hẳn biết cách khống chế nó. Xin cô nương hãy ra tay cứu giúp nhất định ơn nghĩa của cô huynh đệ Vạn Thú Sơn Trang không bao giờ quên”
Đông Phương Bạch quay lưng đi
“Ngươi không nghe ta nói sao. Độc này không có thuốc giải, để cho hắn chết đi”
Chu Sa Tán là một trong những loại độc mang độc tính rất cao chính nàng khi xưa đã lệnh cho Thánh Độc Tây Vực bào chế để trừng phạt những kẻ tội đồ trong giáo. Để mang tính chất de đọa toàn giáo chúng nàng không lệnh cho bà ta chế giải dược. Sau khi nàng không còn là giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo nữa Thánh độc Tây Vực đã ngừng chuyển độc dược vào trung nguyên do không còn nhận được lệnh. Khi Hướng Vấn Thiên lên ngôi giáo chủ hắn ra lệnh vứt bỏ hết những loại độc dược trong toàn giáo đi. Chu Sa Tán rơi vào tay Hà gia trang không phải do Thánh độc Tây Vực mà do chính những tên đệ tử Nhật Nguyệt lén trộm lấy bán với giá cao. Bọn chúng giao dịch rất kín đáo khiến Hướng Vấn Thiên không thể nhận biết.
Truyện khác cùng thể loại
1284 chương
458 chương
105 chương
21 chương
35 chương
30 chương
38 chương
283 chương