“mẹ nhỏ, buổi chiều mẹ giúp con trông cửa hàng một chút được không, con phải đi học.” Cổ Tiểu Lục động tác nhanh chóng thu dọn gọn ghẽ cửa hàng sau đó cô bước ra ngoài cửa nói với Trang Mỹ Chi đang đi vào. “Đi học? con học cái gì?” Trang Mỹ Chi bà vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cổ Tiểu Lục rồi ngồi xuống bên cô, giọng có vẻ khó hiểu hỏi lại. ” chương trình học để đào tạo thành cô gái xinh đẹp.” Cổ Tiểu Lục gương mặt ngượng ngùng nói. “đó là cái gì?” Trang Mỹ Chi bà cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua có loại khóa học như vậy, hiện tại bên ngoài rất nhiều kẻ lừa đảo bà chỉ sợ Tiểu Lục tâm tính vốn đơn thuần dễ bị mắc lừa. “chuyện là như vậy…” Vì thế Cổ Tiểu Lục cô liền đem hết chuyện phát sinh mấy ngày nay ra kể lại hết cho Trang Mỹ Chi, nghe xong những lời này bà có vẻ suy nghĩ cau mày. “Cái tên Ngự Diễm này không phải là vì muốn chỉnh con chứ?” Trang Mỹ Chi bà không tin trên đời này lại có loại chuyện tốt như thế. “Sẽ không đâu mẹ, anh ta thoạt nhìn thì chính là tốt lắm, nếu mà anh ta thật sự dám đùa giỡn với con… con nhất định chém anh ta đến nhìn không ra.” Cổ Tiểu Lục tay làm bộ ra quyền, thái độ giả bộ hung hãn. Trang Mỹ Chi bà cũng không yên tâm lắm nhìn Tiểu Lục một cái, trong lòng không khỏi lo lắng cô khờ khạo như vậy ở bên ngoài sẽ chịu thiệt thòi. Tiểu Lục cô luôn luôn ngốc ngếch, lại thích làm người lương thiện, vì chính nghĩa muốn cô lên núi đao xuống chảo dầu cô cũng không ngại, chính là một hiệp nữ tâm điạ hiền lành, cũng chính vì nguyên nhân này cho nên hai vợ chồng bà chẳng thà để cô quản lý cửa hàng bán cau, cũng không tình nguyện để Tiểu Lục đi ra bên ngoài tìm việc dễ bị người khác lợi dụng. “Tiểu Lục…” “mẹ, con cũng đã hai mươi tuổi rồi, mẹ đừng xem con như là tiểu oa nhi được không, mẹ an tâm đi, con cũngkhông dễ dàng bị ăn hiếp đâu .” Tiểu Lục vỗ vỗ ngực, bay ra một bộ dáng không sợ trời không sợ đất nói. Trang Mỹ Chi bà không nén nổi nghi ngờ lại nhìn Tiểu Lục rồi sau đó mới gật gật đầu nói: “Được rồi, nếu con muốn đi học, thời gian này mẹ sẽ thay con coi quán , bất quá… anh ta không phải muốn con đừng làm ở cây cau Tây Thi nữa sao? Con làm như vậy không tính là vi phạm hiệp ước sao?” “anh ta nói là chuyện của anh ta , còn làm hay không là chuyện của con, dù sao anh ta cũng không có thời gian mà tới đây kiểm tra.” Cổ Tiểu Lục nhún nhún vai ra vẻ không sao cả. “con quyết định là được rồi.” “Đúng rồi, mẹ, chuyện này là bí mật của chúng ta, mẹ đừng nói với ba con nhé…” Cổ Tiểu Lục sợ cha cô thấy cô quyết định làm chuyện lỗ mãng sẽ hờn giận. “mẹ biết , không phải con phải đến khóa học sao? Mau đi đi.” Trang Mỹ Chi bà sờ sờ đầu Tiểu Lục khẽ nói. “Vậy con đi trước đây , của hàng phiền mẹ một chút.” Nói xong , Cổ Tiểu Lục cô mang theo tâm tình chờ mong nhảy nhót rất nhanh rời khỏi quán cây cau . Nhìn bóng dáng Tiểu Lục rời đi, Trang Mỹ Chi bà sắc mặt lo lắng bây giờ mới hiện lên trên mặt. Bà lo sợ rằng Tiểu Lục nhà bà sau này không phải là yêu thương cái tên tiểu tử Quách Dục An, mà là cái người tốt tên Ngự Diễm kia … ☆☆☆ Xuống xe buýt, Cổ Tiểu Lục cô cầm tấm danh thiếp mà Ngự Diễm giao cho cô, lang thang tìm kiếm địa chỉ văn phòng của anh rất lâu. Ánh nắng chiều nóng rực đã khiến cho lớp trang điểm trên mặt nàng nhòe nhoẹt, nhưng bất quá Cổ Tiểu Lục cũng không có thời gian trang điểm lại, bởi vì khoảng cách thời gian hai người hẹn chỉ còn 1 phút, mới ngày đầu tiên đi học nàng không muốn đến muộn, nhất định phải biểu hiện thành ý của mình với anh ta. Rốt cục, Cổ Tiểu Lục tìm được văn phòng của anh trong hàng loạt cao ốc ở khu này. Nhưng cô tưởng phòng làm việc của Ngự Diễm anh chỉ là một văn phòng nho nhỏ không ngờ anh lại có một công ty lớn như vậy trong một cao ốc hơn hai mươi tầng thì công ty của anh đã chiếm tới hơn mười hai tầng? Cổ Tiểu Lục tỉnh tỉnh mê mê tiêu sái bước vào cao ốc, ấn thang máy lên trên lầu , nhất thời cô đã quên mục đích chính cô đến đây, Cổ Tiểu Lục bắt đầu lang thang đi thăm thú cả mười hai tầng lầu này. Thì ra cái cao ốc này còn có cả ba tầng hầm, bể bơi, phòng học vũ đạo, phòng thư giãn, phòng nghỉ, phòng hóa trang … Như thế nào cũng không cùng với tưởng tượng của cô trước khi đến đây, cô vốn nghĩ rằng Ngự Diễm anh tuổi còn trẻ như vậy nếu có thành lập công ty thì khả năng nhiều lắm cũng chỉ lớn hơn quán cây cau của nàng một chút, không thể tưởng được rằng anh lại có thể sở hữu một công ty có tầm vóc to lớn như thế, lúc này trong lòng Cổ Tiểu Lục cô có thêm vài phần sùng bái đối với Ngự Diễm. Tha thẩn hồi lâu, Cổ Tiểu Lục phát hiện ra chính mình bị lạc đường , đang suy nghĩ xem làm cách nào để có thể đi tìm Ngự Diễm? Vì thế khi vừ thấy bóng dáng một người cô liền nhanh chóng bước tới hỏi: “Tiên sinh, xin cho hỏi thăm một chút văn phòng của Ngự Diễm tiên sinh ở nơi nào?” Mạnh Nghị cau mày đánh giá cô gái đang đứng trước mặt, làm sao thời buổi này lại còn có người đem bản thân hóa trang thành giống như gà tây vậy? Chẳng lẽ phong cái quái đi đã trở lại trong mùa xuân này ? “Anh có nghe thấy tôi hỏi không? … chả lẽ tôi lại gặp một kẻ điếc đặc à…” Thấy nam nhân kia vẫn im lặng không trả lời, lại còn dùng đôi mắt không khách khí ngắm nghía cô như ngắm quái vật, Cổ Tiểu Lục không khỏi nổi giận nhỏ giọng nói thầm. Vừa nghe Cổ Tiểu Lục lẩm bẩm, nam nhân khuôn mặt đang dễ nhìn lập tức chuyển ra xanh mét. “nữ nhân mạc danh kỳ diệu này cô nói ai là kẻ điếc hả? Tôi cũng chưa có nói cô là quái thai nha! Nói cho cô biết, thị lực và thính lực của tôi đều bình thường.” Nghe thấy cô gái quái dị này dám lên án anh, Mạnh Nghị có chút không nhịn được mà phản kích. “Anh có thể nói chuyện khách khí một chút không, tôi là khách quý của Ngự Diễm tiên sinh, nếu anh dám vô lễ với tôi, tôi nhất định sẽ tố cáo anh đó.” Cổ Tiểu Lục trừng mắt giả bộ hung ác nói. Thấy biểu tình buồn cười này của cô, Mạnh Nghị nhịn không được phốc cười ra tiếng, thật sự là một cô gái vừa buồn cười lại quái dị, chẳng những ngoại hình kinh người, ngay cả cách nói chuyện cũng làm cho người ta cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng bất quá… Nha đầu này hồi nãy cô ta nói gì? khách quý của Ngự Diễm? Cô ta không phải là đối tượng thân cận mà Ngự Diễm đề cập đó chứ? “Cô … Tìm Ngự Diễm có chuyện gì?” “Có quan hệ gì đến anh , tôi tại sao phải nói cho anh biết ?” Giọng điệu khinh thị của nam nhân này làm cho Cổ Tiểu Lục cô cảm thấy rất là khó chịu, vì thế đối với anh ta ngữ khí nói chuyện cũng không chút khách khí hét to lên. “Nếu tôi đoán không sai, cô chính là… Cổ cái gì Tiểu Lục đúng không?” Mạnh Nghị khẳng định nói. “anh quen biết tôi?” Cổ Tiểu Lục không nghĩ tới mặt mình lại ửng hồng lên như vậy, giọng nói bỗng cao lên. “Tôi có nghe Diễm hắn nhắc tới cô.” Mạnh Nghị cảm thấy cực kỳ thú vị. “anh ấy đề cập về tôi trước mặt anh? Anh ấy nhất định nói là tôi thực đáng yêu, rất hiện đại đúng không?” Cổ Tiểu Lục ánh mắt sáng rực lên hào hứng, không nghĩ tới chuyện Ngự Diễm lại nhắc tới cô cùng những người khác, cảm xúc bỗng cao vút lên. “Ách… Cũng không khác biệt lắm .” Vừa vặn tương phản, anh ám chỉ. “Tiểu Lục, tôi có thể hỏi cô một việc không?” Mạnh Nghị thẳng nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Lục hỏi. “Chuyện gì?” “Cô luôn cảm thấy tự tin cảm mình chính là mỹ nữ?” Mạnh Nghị thật sự rất muốn miệt mài theo đuổi vấn đề thú vị này. “Bởi vì tôi vốn là như vậy thật mà.” Cổ Tiểu Lục mặt không đỏ thản nhiên nói. Mạnh Nghị anh nét đau khổ lộ ratrên khuôn mặt tuấn tú, anh hàm súc trừu nói: “Như vậy ư … Để cho tôi làm một thí nghiệm cho cô , cô theo tôi lại đây.” Nói xong anh trực tiếp kéo bàn tay nhỏ bé của Cổ Tiểu Lục đi về phía trước đi. “anh muốn đi đâu? Tôi đến tìm Ngự Diễm nha, anh buông tôi ra trước đi!” Cổ Tiểu Lục không có thói quen bị nam nhân cầm tay, cho dù đối phương không phải là người mà nàng yêu thích đi nữa, nàng vẫn đỏ bừng nét mặt hé ra ý cười. “Tôi biết cô đến tìm đến Ngự Diễm , cô cứ đi theo tôi là được.” Vì thế Mạnh Nghị anh không thèm để ý tới sự giãy dụa của Cổ Tiểu Lục, cứng rắn kéo cô vào một gian phòng nghỉ. ☆☆☆ Sau 20 phút , Mạnh Nghị anh nhìn vào Cổ Tiểu Lục trong gương, trong lòng đối với tạo hình của Cổ Tiểu Lục lúc này cảm thấy rất vừa lòng nên bất tri bất giác liên tiếp gật đầu. “Cô nói đúng, cô quả nhiên là mỹ nữ.” Mạnh Nghị anh không nghĩ tới chuyện cô gái quái dị này sau khi lột bỏ lớp trang điểm thần sầu quỷ khóc ấy ra thì lại xinh đẹp đến thế , anh cũng phải công nhận rằng dáng người cô phối hợp với quần áo trông càng quyến rũ thanh lịch, đúng là khối gỗ mục này cũng có thể điêu khắc thành tuyệt phẩm như vậy. “Oa, anh sao lại biến tôi thành cái bộ dáng như thế này? Cái này căn bản không phải là tôi !” Cổ Tiểu Lục khó tin nhìn chằm chằm chính mình trong gương , trang sức trang nhã làm cho cô thoạt nhìn rất cao nhã, tịnh tú,bộ âu phục màu trắng vừa vặn với dáng người càng thể hiện khí chất duy mỹ, chỉ có một điểm không ổn đó chính là mái tóc vàng hoe cháy nắng uốn loăn quoă như cọng mỳ tôm của cô mà thôi. “Đây mới là cô đó, so với hình tượng yêu quái mới vừa rồi, cô vừa lòng với cái nào?” Mạnh Nghị anh lại lần nữa không khách khí cao giọng hỏi. “anh dám nói… Ai là yêu quái hả ?” Cổ Tiểu Lục tinh thần suy sụp cúi mặt nói, cô đã rất mất công hoá trang trước khi đến đây , xem ra cái tên Mạnh Nghị này và Ngự Diễm anh đều giống nhau, bọn họ đều không biết cách thưởng thức. “Không, không có gì, cô nghe lầm .” Mạnh Nghị ánh mắt dao động, lập tức phủ nhận. “Tôi bây giờ có thể đi tìm Ngự Diễm rồi sao?” Cổ Tiểu Lục không rõ tại sao bản thân cô lại cảm thấy vội vã rất muốn gặp Ngự Diễm như vậy , nhưng xúc động lúc này của cô chính là cảm giác không nghe lời nóng lòng muốn thử. “Đương nhiên, tôi cam đoan hắn cũng sẽ chấn động.” Mạnh Nghị anh không thể chờ để xem biểu tình kinh ngạc của bạn tốt. “Là …. sao?” Cổ Tiểu Lục cô thật không biết là bản thân mình có thay đổi gì lớn lao, xem ra biểu tình của Mạnh Nghị phảng phất ý tứ như anh ta đã đem cô từ gà mái biến Phượng Hoàng, nhưng cô vẫn vốn chính là Phượng Hoàng mà không phải sao? ☆☆☆ “Ngự Diễm, ngươi xem ta đem ai đến cho ngươi đây ?” Mạnh Nghị bước vào văn phòng của bạn tốt, đẩy Cổ Tiểu Lục đến trước mặt hắn, thể hiện một bộ dáng như nhà ma thuật nói. Vốn đang chờ Cổ Tiểu Lục đến hơi mất bình tĩnh Ngự Diễm anh ngẩng đầu lên khỏi bản thiết kế trên bàn, đến khi anh lấy lại bình tĩnh lướt mắt qua trang sức trang nhã thay và âu phục thanh lịch thay thế cho phong cách quái dị hàng ngày của cô thì trong ánh mắt anh quả thật có hiện lên vài tia vô cùng kinh diễm, nhưng rất nhanh chóng anh lấy lại thái độ lạnh nhạt dửng dưng, vẻ mặt không hờn giận nhưng bức người tràn ngập khuôn mặt tuấn tú của anh. “Là ngươi đem cô ta biến thành ra như vậy ?” ngữ khí của Ngự Diễm có hơi hướm uấn giận, bão táp dường như đang phảng phất đâu đây. “Đúng vậy, thực sự kinh người đúng không? Không thể tưởng tượng được người ngoài hành tinh trong miệng của ngươi lại biến thành như vậy “. Mạnh Nghị anh hoàn toàn không ngại ngữ khí khô khốc không có hảo ý hợp tác của Ngự Diễm, còn thể hiện một bộ dáng tự hào lên tiếng. “Nghị, ta hi vọng sau này không được sự cho phép của ta ngươi đừng đụng vào case của ta, đây là vấn đề xâm phạm đến sự riêng tư cùng với năng lực chuyên nghiệp của ta đó, đây là lần đầu tiên cũng là cuối cùng ta nhắc nhở ngươi.” Ngự Diễm lộ ra nét giận dữ trên khuôn mặt, nhưng giọng nói với ngũ điệu đều đều vô cảm dường như che kín nét hờn giận. Đứng giữa sự tranh cãi thầm lặng của hai người bọn họ, Cổ Tiểu Lục cô có chút cảm giác xấu hổ, không khí giằng co này làm cô có chút bất an, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Ngự Diễm nổi giận. Mạnh Nghị anh nét tươi cười trên mặt rõ ràng bị đông cứng, Cổ Tiểu Lục vốn tưởng rằng anh sẽ phản pháo trả lời lại bằng cách mỉa mai, không ngờ chỉ trong chốc lát, con người này lại làm như không có việc gì nở nụ cười, Cổ Tiểu Lục cô dùng ánh mắt cực quái dị đánh giá hai nam nhân cổ quái trước mặt nàng. Bọn họ chắc không phải là cặp đôi đồng tính luyến ái đây chứ? Đều là dạng nam nhân tuấn tú,Ngự Diễm anh trông mạnh mẽ còn Mạnh Nghị có vẻ phong nhã ôn nhu, đối mặt với sự nóng giận của Ngự Diễm, Mạnh Nghị anh chẳng những không tức giận còn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón… Nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng vẫn cảm thấy bọn họ đúng là một đôi tình nhân đang cãi nhau! “Diễm, ngươi đừng nóng giận , ta hiểu được ý của ngươi , ngươi muốn làm sao thì làm đi, ta về văn phòng ta có việc . Tiểu Lục tiểu thư, sau này còn gặp lại.” Từ thái độ cường thế của Ngự Diễm , Mạnh Nghị anh dường như nhìn ra manh mối gì đó, anh vẫn tưởng ngưòi bị miễn nhiễn với nữ sắc như Ngự Diễm sẽ không bao giờ có muà xuân mà hình như bây giờ mua xuân ấy của bạn tốt anh đang đứng trước mắt a, cô gái đặc biệt này chắc chắn chính là nguyên nhân chính làm bạn anh thông suốt! Chính mắt thấy Ngự Diễm chẳng những không khách sáo bảo Mạnh Nghị ở lại, lại còn bày ra cái khuôn mặt thối không quan tâm ấy, Cổ Tiểu Lục cô cảm thấy vô cùng áy náy vội vàng gọi Mạnh Nghị: “Cái kia… Hôm nay rất cám ơn anh, Mạnh Nghị.” “Tiểu Lục tiểu thư cô đừng khách khí, cứ gọi tôi là Nghị thì được rồi.” Mạnh Nghị quay lại trao cho cô một nụ cười quyến rũ nói. “Nha, hôm nay rất cám ơn anh, Nghị. Đúng rồi anh cũng đừng gọi tôi là tiểu thư …tiểu thư, về sau anh cứ gọi tôi là Tiểu Lục thì được rồi.” Cổ Tiểu Lục không nghĩ nhiều rất tự nhiên trả lời anh. Ngự Diễm nghe được hai người bọn họ đối qua đáp lại trong lòng càng thêm tức giận. “Hai người nói đủ chưa? Cổ Tiểu Lục, nếu cô không có ý định đi học thì về nhà đi, đừng ở chỗ này bày ra bộ dạng háo sắc như vậy, cô có biết cô đang làm ảnh hưởng đến cảm xúc làm việc của những người khác!” Ngự Diễm không kiên nhẫn cắt lời bọn họ, nhìn bộ dạng táo bạo của anh Mạnh Nghị không kền chế được lại một lần nữa cười trộm. Xem ra Ngự Diễm rất để ý đến cô gái quái dị này,coi bộ là từ giờ về sau còn nhiều trò hay để xem đây. “Ngự Diễm anh đừng hung dữ như vậy chứ … ở đây cũng đâu có ai đắc tội với anh, hơn nữa Mạnh Nghị giúp tôi hóa trang, thay đổi tạo hình chẳng phải là cũng giúp anh giảm bớt đi chút ít công việc hay sao? Thực là không thể hiểu tính tình của anh sao mà xấu như vậy nữa, thoạt nhìn rõ ràng là bộ dáng ba phải mà, thì ra câu “nhìn người không thể nhìn tướng mạo” chính là để hình dung về anh đấy.” Thấy Ngự Diễm giận cuồng phát, Cổ Tiểu Lục không khỏi bực bội thì thầm chửi mắng. “Cô lẩm bẩm đủ chưa?không phải tôi đã kêu cô trực tiếp tới tìm tôi sao? Nếu ngay cả chuyện quản lý đệ tử của mình tôi cũng không được làm vậy thì chuyện khóa học của cô cũng không cần làm nữa đâu, cô cũng không cần lại phải tốn thời gian kéo lại mối tình đầu của cô làm gì!” Ngự Diễm anh cũng không rõ chính bản thân mình nỗi nóng vì cái gì, nhưng vừa thấy Cổ Tiểu Lục cô thay hình đổi dạng đã khiến tính tình anh đâm loạn. “Anh thực sự bá đạo nha, chuyện này hoàn hoàn toàn đều là ngoài ý muốn, còn nữa … Quách Dục An cũng không phải là mối tình đầu của tôi, anh ta chỉ là người tôi vẫn thầm mến… Không phải , là đối tượng minh luyến.” Nhắc tới Quách Dục An, Cổ Tiểu Lục cô trong lòng lại bắt đầu rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng hồng. Thấy bộ dáng xinh đẹp bây giờ của cô, trong lòng Ngự Diễm bỗng dâng lên một cảm ghen tuông, anh không thể giải thích đây là tâm tính gì, chắc không phải là ghen chứ? Trời ạ ! anh mà bị ăn dấm chua vì Quách Dục An hắn ta sao? Điều này làm sao có thể chứ, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây! “Xem cô đi, đây là cái dạng háo sắc gì vậy? cứ như vậy nam nhân nào nhìn thấy cũng đều chán ngán.” Ngự Diễm anh lần đầu tiên trong cuộc đời đối với nữ nhân nói ra những lời khó nghe như vậy, anh không rõ tại sao mình khó chịu với Cổ Tiểu Lục, nhưng đầu óc không khống chế được những lời như vậy thốt ra. “Thật là quá đáng ! Hôm nay anh ăn phải **** sao? Gặp ai cũng oanh kích, mới vừa rồi Nghị rõ ràng anh ta không có làm gì sai cả anh cũng cũng vu oan cho người ta! Bây giờ lại còn đem tôi ra mắng đến heo chó cũng không bằng, anh có biết là anh rất khó coi không? Nghị, anh thử nói xem đúng không là…” Cổ Tiểu Lục hai tay chống hông chỉ vào Ngự Diễm mắng, quay người lại muốn tìm Mạnh Nghị để thêm đồng minh thì nhận mới phát hiện người này không biết từ khi nào, đã lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Ngự Diễm. “Tóm lại, từ hôm nay trở đi, người cô phải đối mặt là tôi, người muốn thay cô giáo huấn cũng là tôi, còn nữa đừng để cho tôi nhìn thấy cô đi thỉnh giáo Mạnh Nghị bất cứ chuyện gì, bởi vì điều này xúc phạm tới tính chuyên nghiệp của tôi. Còn một chuyện,từ giờ về sau công việc tôi yêu cầu cô làm trong khóa học, cô hoàn thành thì không tính nhưng nếu cô không thể hòan thành thì cũng đừng trách tôi không dễ chịu với cô .” Ngự Diễm lười tranh cãi cùng Cổ Tiểu Lục, vì thế anh đem tất cả những khó khăn nói trước cho cô biết. Nghe xong những lời anh nói, Cổ Tiểu Lục trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện từ giờ về sau nếu anh yêu cầu mà cô không làm anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô … ai chà chuyện này có bao gồm luôn chuyện không được tiếp tục làm việc ở quán cây cau hay không?trong lòng Cổ Tiểu Lục hơi bất an, bất quá cô cũng hy vọng Ngự Diễm anh bận bịu như vậy chắc cũng không có thời gian mà điều tra mà phát hiện ra, nhà của cô ở khu đó vừa cũ lại nhỏ, Ngự Diễm anh căn bản chắc sẽ không đích thân đến chỗ đó làm gì. “Cô còn đứng ngây ngốc ra đó làm cái gì, còn không nói “Biết rồi”.” Thấy Cổ Tiểu Lục dường như đang suy xét đánh giá cái gì đó, Ngự Diễm anh có chút không kiên nhẫn rống lên. “tôi biết rồi.” Cổ Tiểu Lục liếc anh một cái không cam nguyện trả lời dấm dẳng. Không nghĩ tới chuyện Ngự Diễm anh ta là một thầy giáo tính tình cực kỳ khó chịu, trước đây cô căn bản còn cảm thấy anh là người nho nhã lễ độ, không hề nghĩ tới tất cả những biểu hiện đó đều là ngụy trang, anh ta thật chất là một thầy giáo khó tính, mỗi lần mở miệng đều muốn đem người ta ra cắn chết, một chút hảo cảm vốn có bây giờ dường như đã bị ăn mòn vẹt đi. “Hôm nay cô về trước đi, buổi chiều ngày mai lại đến đây.” Trong lòng cực loạn Ngự Diễm anh không nghĩ tiếp tục nói chuyện với cô là ý hay nên bảo cô về, hiện tại anh chỉ muốn tĩnh tâm một chút. “Cái gì? Như vậy là xong rồi ?” Cổ Tiểu Lục cô không thể tin được ngay cả giớ thiệu khóa học cũng còn chưa bắt đầu thì Ngự Diễm anh ta đã hạ lệnh trục khách. “Bằng không thì sao? Muốn tôi đưa cô về nhà sao?” Ngự Diễm mở màn hình máy tính, bắt đầu tập trung vào đồ án thiết kế của mình. “Không phải …” Cổ Tiểu Lục bất mãn kháng nghị, cố gắng nén giận, đột nhiên cô như nghĩ ra chuyện gì đó thú vị, vội vàng kích động hỏi: “Ngự Diễm, Ngự Diễm, tôi hỏi anh một vấn đề nha!” “Chuyện gì?” Ngự Diễm cất giọng hỏi nhưng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính , cũng không ngẩng đầu nhìn Cổ Tiểu Lục. “À… Ừ … kia… anh nói thử xem ví dụ nếu hôm nay tôi ăn mặc như thế này đi tìm Quách Dục An mà nói,anh thấy anh ta có thể thay đổi theo tôi hẹn hò hay không?” Cổ Tiểu Lục hơi hơi ngượng ngùng hỏi. Ngự Diễm khiếp sợ ngẩng phắt đầu lên, bắt gặp vẻ mặt nũng nịu của Cổ Tiểu Lục. Nhảm nhí mà! Chỉ cần cô ta thu hồi lại cái cách nói chuyện kia, nhìn bề ngoài mà nói thì có khi Quách Dục An hắn sẽ trực tiếp đem Cổ Tiểu Lục cô ta về nhà, sau đó đặt cô ta trên giường, sau đó hung hăng ôm lấy cô ta … Không được! anh không thể để cho loại chuyện này phát sinh! Bởi vì, bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của cha anh, anh không thể để cho Cổ Tiểu Lục cô trở thành công cụ tiết dục của nam nhân khác, anh có nghĩa vụ bảo hộ cô, đúng rồi, chuyện là như thế! “Cô thực sự nghĩ đến bộ dáng của cô bây giờ đã là rất xinh đẹp? cô không phải cảm thấy mình đã từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga rồi chứ?” Ngự Diễm dừng đôi tay đang bận rộn, cố tình châm biếm Cổ Tiểu Lục cô. “anh, anh dám nói tôi là vịt con xấu xí ư ?” Cổ Tiểu Lục trừng lớn mắt. “Chẳng lẽ cô cảm thấy mình là thiên nga?” Ngự Diễm không khách khí hỏi lại. “Tôi …” Đúng vậy a! lời Ngự Diễm nói cũng có lý, cô rõ ràng không phải là cô gái xinh đẹp ,nhưng bất quá cách phê bình của anh khiến Cổ Tiểu Lục cô đột nhiên cảm thấy bị tổnthương. “hôm nay cô còn muốn đi tìm Quách Dục An nữa sao?” Thấy vẻ mặt mất mát của cô, Ngự Diễm anh trong lòng cảm thấy hơi chua sót căng thẳng, nhưng anh tuyệt đối phản đối đề nghị của Cổ Tiểu Lục, trong khi anh còn chưa kịp chỉ giáo cô phải làm sao để bảo hộ chính mình khỏi bị nam nhân khi dễ, thì cô đừng có mà hy vọng đi gặp hắn ta. Nghe anh hỏi vậy, Cổ Tiểu Lục bĩu môi lắc đầu. “Loại việc này không thể gấp gáp được, phải để cho hắn ta cảm thấy cô có hắn cũng được mà không có hắn cũng không sao, không cần phải tự dâng lên trước mặt hắn như vậy thì mới được, nếu không căn bản nam nhân sẽ không biết quý trọng cô .” Ngự Diễm thu hồi những lời nói ác độc, đổi thành phương pháp khuyên nhủ. “Tôi hiểu rồi …” Cổ Tiểu Lục giọng nói có điểm uể oải. “Cô … không có việc gì nữa chứ ?” Thấy bộ dáng ủ rũ của cô, Ngự Diễm anh lại có chút tự trách. Cổ Tiểu Lục lắc đầu nói: “Không có việc gì , nếu khóa học hôm nay kết thúc ở đây tôi đi về trước đây.” Vẫn là nên trở về quán cây cau của cô một chút, nghĩ đến mẹ nhỏ đang ở đó giúp cô, tâm tình Cổ Tiểu Lục lại tốt lên một chút. Ngự Diễm anh còn chưa kịp nói gì, Cổ Tiểu Lục đã rời đi. Chết tiệt! nội tâm của anh tại sao hôm nay lại bất an như thế chứ? Anh bực bội chuyện gì? Sự tình diễn ra tiêu sái như thế không phải là theo kế hoạch của anh vạch ra sao, anh sẽ dùng kinh nghiệm để biến Cổ Tiểu Lục trở thành một nữ nhân trong ngoài khéo léo xinh đẹp, sau khi thành công sẽ lui ra cho cô theo đuổi thuộc hạnh phúc của cô , còn anh cũng thoát khỏi cảnh “Lấy thân báo đáp” như ý nguyện của cha anh! Xem ra, anh căn bản vốn không nên đề nghị Cổ Tiểu Lục đến đây học, đến đây để anh giúp cô cải tạo! Vô hình chung cô thực sự đang nhiễu loạn suy nghĩ của anh, làm anh cảm thấy rốt cuộc bản thân mình không có biện pháp rõ ràng! Trong cuộc đời đây là lần đầu tiên, Ngự Diễm anh bởi vì quyết định điên cuồng của chính mình mà cảm thấy hối hận! ☆☆☆ “Không cần đâu … anh đừng bức tôi được không …” Cổ Tiểu Lục khóc sướt mướt ở bên bể bơi đi qua đi lại, có chết cô cũng không dám xuống nước. Cô bây giò mới bắt đầu hoài nghi Ngự Diễm căn vốn là muốn chỉnh cô thật mà ! chương trình học “trở thành cô gái xinh đẹp” thì làm sao lại phải tham gia khóa bơi lội chứ? Thượng Đế chứng giám, Cổ Tiểu Lục cô trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi xuống nước! “Bơi lội có thể giúp cho dáng người cô cân xứng, tăng lượng hô hấp, giúp da thịt săn chắc, cho nên bài học này cô nhất định phải hoàn thành.” Ngự Diễm bắt buộc ánh mắt chính mình rời khỏi thân thể đầy đặn cùng với đôi chân trắng nõn của Cổ Tiểu Lục, trời biết khi anh vừa nhìn thấy nha đầu quái dị kia thay xong áo tắm hai mảnh bước ra , anh còn tưởng bản thân đã bị thân hình cô bức điên rồi! “Ngự Diễm, coi như tôi cầu xin anh đó, anh bắt tôi học cái gì cực khổ mấy tôi cũng không than vãn đâu chỉ xin anh đừng bắt tôi học bơi được không, anh cũng không muốn nhìn thấy bể bơi của anh bị tôi uống hết nước chứ?” Cổ Tiểu Lục ánh mắt ngấn lệ nhìn Ngự Diễm, giả bộ một bộ dáng rất đáng thương, cô làm sao mà biết được Ngự Diễm anh vẫn không đồng ý, còn nhẫn tâm cự tuyệt lời khẩn cầu của cô. “Cô đừng có náo loạn, vì để cho cô học bơi lội tôi đã phong tỏa bể bơi hôm nay cho cô rồi đó, cô bây giờ lại nói không muốn học có phải là mọi cố gắng và thời gian của tôi đều uổng phí không? Chẳng lẽ cô có khả năng bồi thường chuyện tổn thất do bể bơi hôm nay đóng cửa sao?” Ngay từ đầu anh cũng không muốn để các đệ tử khác nhìn thấy hình dạng của Cổ Tiểu Lục,lo sợ hình ảnh quái dị ngu ngốc của cô sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, nhưng lúc này anh mới phát hiện ra quyết định của mình là đúng đắn, bởi vì anh cũng tuyệt đối không để cho người khác nhìn thấy thân hình xinh đẹp của cô, cho dù là nữ nhân cũng không được! (Lời Thần Kê: anh thật bá đạo và biến thái a) “anh cũng đừng cố ý náo loạn, tôi từ đầu tới đuôi đều không có nói là tôi đồng ý bơi lội mà, là anh nhất định ép chết tôi! Bằng không, anh cũng đừng mạnh miệng giáo huấn tôi, cùng nhau xuống nước đi, tôi một mình dưới hồ chìm xuống rồi ai tới cứu tôi đây? bể bơi lớn như vậy tại sao ngy cả một cứu hộ sinh cũng không có chứ? Tôi cũng không tính hy sinh cái mạng nhỏ của tôi ở cái nơi mà tôi ghét nhất là bể bơi này đâu !” Cổ Tiểu Lục nghiêm mặt kháng nghị. Cô thực không hiểu nỗi tại sao Ngự Diễm anh ta lại thích ép buộc người khác như vậy, chẳng lẽ anh ta bị biến thái sao? Thấy bộ dáng phản kháng của người khác anh ta sẽ cảm thấy vui vẻ? Xem ra cô cần thật sự quan sát nam nhân tâm tính không bình thường này kỹ kỹ một chút, để tránh anh ta lại đi ra ngoài nguy hại nhân gian. Ngự Diễm lúc này mới nghĩ đến, anh đã cho mọi nhân viên phục vụ bể bơi hôm nay nghĩ phép bao gồm cả cứ hộ sinh, nếu thực sự là Cổ Tiểu Lục chìm , thì đúng là không ai có thể cứu cô lên bờ… “được, cô chờ tôi 10 phút.” Nói xong, Ngự Diễm nhanh như chớp liền xoay người biến mất. “Ngự Diễm, tôi nói giỡn thôi, anh không cần thật sự chạy đi thay quần áo đâu, cho dù anh có xuống nước tôi cũng nhất định không xuống nước đâu a!” Cổ Tiểu Lục hét lên sau lưng anh, nhưng bộ dáng anh nhanh chóng biến mất căn bản là không có nghe thấy những gì cô nói. Quả nhiên trong chốc lát, Ngự Diễm mặc quần bơi khêu gợi bước ra trước mặt Cổ Tiểu Lục. Trời ạ! Anh …ta … khỏa thân! Ngoại trừ vị trí trọng điểm, toàn bộ thân thể anh đều loã lồ lộ hiện ra trước mặt cô a, thì ra Ngự Diễm anh không phải là cái dạng công tử ẻo lả yếu đuối, da thịt anh khỏe mạnh màu đồng rắn chắc, cơ bắp săn chắc, nhưng bất quá gây chú ý nhất cơ bụng sáu múi của anh, trời ạ chỗ tiếp nối với quần bơi của anh hiện ra chút ít lông mao đen nhánh, có thể suy đoán phiá dưới chỗ đó là… Trời đất thiên địa ơi! Chỉ dựa vào chút ít tưởng tượng Cổ Tiểu Lục cô đã cảm thấy miệng khô lưỡi nóng , dáng người Ngự Diễm kiện mỹ như vậy khiến Cổ Tiểu Lục cô nhịn không được nuốt nước miếng. “Xem cô đúng là cái dạng sắc nữ mà, xem đã mắt chưa, làm ơn lau nước miếng của cô đi, cẩn thận tròng mắt của cô sắp rơi xuống rồi đó!” Thấy Cổ Tiểu Lục mở miệng kinh diễm nhìn chằm chằm vào thân hình anh, Ngự Diễm không khỏi cười chế nhạo cô. Cổ Tiểu Lục biểu tình của cô quá hồn nhiên,nhưng bất quá phản ứng đó khiến Ngự Diễm anh cảm thấy thú vị, rõ ràng nha đầu kia chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể của nam nhân, cô nhìn chằm anh như thế lại làm cho Ngự Diễm anh có cảm giác thích thú. Nghe giọng điệu của Ngự Diễm , Cổ Tiểu Lục cô cũng hiểu được mình đã thật thất thố ,nhưng bất quá dáng người anh thật sự là quá tuyệt nha, không khác gì các người mẫu nam trên ti vi! “Tôi chỉ là đang nhìn quần bơi của anh tại sao lại nhỏ như vậy chứ …” Cổ Tiểu Lục thuận miệng tìm đại một cái lý do giải thích một cách qua loa tắc trách. Ngự Diễm anh đương nhiên biết Cổ Tiểu Lục thẹn thùng đang tìm bậc thang đi xuống, anh cũng không muốn mở miệng tiếp tục chọc ghẹo cô nữa, chỉ là một mình bước tới sát bể bơi, sau đó bằng một động tác vô cùng đẹp mắt nhảy vào trong mắt nước, nhanh chóng bơi một vòng lớn. “Oa!” tư thế nhảy cầu duyên dáng của anh khiến Cổ Tiểu Lục mở to hai mắt đầy kính phục. “Xuống nước đi.” Trong chốc lát Ngự Diễm đã bơi tới bên người cô, vẫy vẫy tóc nói. Ngay cả bộ dáng đá tóc cũng mê người đến như vậy, Cổ Tiểu Lục nhìn anh ánh mắt choáng váng, thấy Cổ Tiểu Lục hai mắt dại ra, chậm chạp không phản ứng, Ngự Diễm không nói không rằng trực tiếp kéo cô xuống nước, phù phù một tiếng, vì không có phòng bị nên ngay lập tức cô liền chìm nghỉm. “Cứu mạng, cứu mạng a!” khi cơ thể vừa chạm nước, Cổ Tiểu Lục lập tức kích động bắt đầu quơ tay quơ chân giãy dụa kêu la. Ngự Diễm anh cũng không nghĩ tới phản ứng của cô lại dữ dội như vậy, nên trong lòng lo lắng cô bị uống nước đành phải bơi tới đem cô ôm vào lòng, đem cô cố định ở chính trong lòng mình. “cô đừng sợ, có tôi ở đây cô sẽ không chết đuối đâu! Xem này, cô bây giờ không phải không có chìm xuống sao.” Ngự Diễm dùng hai tay cố định ở nách của cô, giúp cô đứng thăng bằng trong mặt nước. Vốn vẫn đang khẩn trương hoa tay múa chân Cổ Tiểu Lục nghe thấy như thế mới ổn định xuống dưới, cô hoảng sợ nhìn nước gợn phiêu động trước ngực, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể chấp nhận chuyện cô đang ở trong bể bơi là sự thực. “cô thử để chân đứng thẳng lên, từ từ sẽ nổi thôi… Tôi ở ngay trước mặt cô, đừng khẩn trương.” Ngự Diễm ôn tồn dạy cô, anh chưa từng ôn nhu như thế đối đãi với nữ nhân nào cả, anh cũng nhận thấy bản thân mình lúc giáp mặt với Cổ Tiểu Lục cô, đã kiên nhẫn hơn bình thường gấp mấy lần. “Tôi … Tôi …” anh ôn nhu làm lòng cô tự nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cố gắng ngưng động tác khua chân múa tay loạn xạ kia, chậm rãi đem mũi chân hướng xuống đáy hồ, trong chốc lát cô thực sự cảm thấy hình như bản thân mình hơi nổi lên chứ không chìm nghỉm như trước. “a ….a tôi hơi nổi rồi nè…!” cô hưng phấn nói. “bây giờ cô nhẹ nhàng di chuyển cơ thể về phía trước đi, đầu tiên cố gắng vượt qua chứng sợ nước của cô trước rồi chúng ta bắt đầu học bơi.” Ngự Diễm giúp đỡ cô di chuyển từng bước một về phía trước, có sự bảo hộ của anh, Cổ Tiểu Lục an tâm mò mẩm theo anh chậm chạp di chuyển trong bể bơi, bất quá trong lòng cô vẫn cảm thấy rất bất ổn lo sợ không cẩn thận một cái trượt chân thì lại bị chìm nghỉm uống nước đầy bụng. Cổ Tiểu Lục từ từ mò mẩm đi tới đương nhiên là trong hồ bơi, đôi mắt vẫn thỉnh thoảng vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ngự Diễm anh đang rất nghiêm túc dạy học. Anh ta đúng thật là một mỹ nam hiếm có, từ lúc quen biết Ngự Diễm đến nay , Cổ Tiểu Lục cô đối với nam nhân khác cơ hồ bị miễn dịch , bao gồm cả tình cảm đối với Quách Dục An cũng từ từ trôi đi… thời gian đi học này, cô cơ hồ quên mất mục đích chính của mình lúc trước là muốn cướp Quách Dục An trở về, mà bây giờ thì thậm chí ngay cả gương mặt của anh ta cô cũng không thèm nhớ tới… “cô thả lỏng cơ thể đi, nương theo gợn nước di động hai chân…” giọng nói dễ nghe của Ngự Diễm anh vang lên bên tai Cổ Tiểu Lục, Cổ Tiểu Lục cô cố găng chuyên tâm nghe theo lời anh di chuyển thân thể. “Ngự Diễm anh đi nhanh quá … Chậm một chút…” Tuy biết rằng chính mình phải tin tưởng vào Ngự Diễm, nhưng cơ thể đang ở trong nước khiến Cổ Tiểu Lục vẫn có cảm giác không an toàn, luôn cảm thấy mình sắp bị chìm. “Nam nhân thường sẽ rất để tâm chuyện cô nói “nhanh”.” “A?” Cổ Tiểu Lục không hiểu ý đùa giỡn của anh. “Không có việc gì, tôi sẽ rất chậm … rất chậm .” tiểu nha đầu này ngoại hình thoạt nhìn có vẻ phóng khoáng nhưng kì thực cô ta lại rất thanh thuần, nếu anh không coi chừng cô một thích đáng, nói không chừng cô sẽ bị cái tên Quách Dục An kia chiếm tiện nghi… Quái! anh tại sao lại cứ phải miên man suy nghĩ mấy cái vấn đề vớ vẩn này chứ? Cô ta cùng với Quách Dục An muốn phát triển như thế nào là chuyện của bọn họ, anh chỉ cần đem cô cải tạo… cải tạo… sau đó giúp cô giành lại được hạnh phúc là đủ rồi! “Ngự Diễm, tôi không theo kịp anh !” Mắt nhìn thấy Ngự Diễm bước trên bờ hồ càng lúc càng nhanh, Cổ Tiểu Lục cô kinh hãi kêu to, nhưng đã không kịp nữa, trọng tâm của cô mất thăng bằng , thân mình nghiêng qua một bên ngay sau đó cả người cô chìm nghỉm trong nước. “ực..ực…ực…” cơ thể của Cổ Tiểu Lục rất nhanh chìm nghỉm xuống … Đang phân tâm Ngự Diễm anh cũng không nghĩ tới khả năng giữ thăng bằng của Cổ Tiểu Lục kém như vậy, chỉ mới không lưu ý một chút cô đã chìm nghỉm dưới nước, khiến cho anh lo sợ hết hồn liền nhanh chóng nhảy xuống vội vàng kéo cô nàng này ra hỏi mặt nước. “Khụ, khụ, khụ!” bị chìm nghỉm dưới nước như vậy có nói “ba hồn bảy vía” của Cổ Tiểu Lục cô bay mất cũng không sai , cô đang gập người ho khan sặ. “Cô sao lại như vậy chứ ?” Ngự Diễm vội vã kéo cô lên, giúp cô nổi lên trên mặt nước, nhìn thấy cô đang chật vật thảm hại anh không khỏi mở miệng cằn nhằn. Quái! Lòng anh tại sao tự nhiên cũng cảm thấy nhói lên như vậy? Nhất định là do anh tự trách, bởi vì phương pháp rèn luyện của anh quá cứng rắn bức cô phải học bơi, đúng vậy… chắn chắn là vì lý do này, ngoại trừ lý do áy này này không có lý do nào khác . “Tôi …. Tôi …” Cổ Tiểu Lục sợ tới mức nói lắp bắp , toàn bộ cơ thể đều do quá khủng hoảng mà run run lên. Trong lúc đang bị chìm trong nước, Cổ Tiểu Lục cô trong đầu lúc ấy bất giác hiện lên một hình bóng,không phải là người nhà cô mà cũng không phải là Quách Dục An, mà chính là người mấy ngày nay vẫn giúp đỡ cô thay đổi hình tượng – Ngự Diễm… Ngự Diễm anh thấy Cổ Tiểu Lục cả người sợ đến run run, lúc này anh mới giật mình hiểu rằng cô đối vời chứng sợ nước là thật sự sợ hãi sâu đậm. “Không có việc gì , không có việc gì nữa rồi.” Ngự Diễm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Cổ Tiểu Lục , ôn nhu an ủi nàng. Cổ Tiểu Lục lúc này mới cảm thấy trong lòng đầy ủy khuất nước mắt tự động chảy xuống, nghẹn ngào dâng lên. Mới vừa rồi Cổ Tiểu Lục cô đã nghĩ đến chuyện mình sẽ chết đuối ở dưới nước, từ giờ về sau mặc kệ Ngự Diễm anh có đe dọa cô như thế nào đi nữa, cô nhất địng sẽ không xuống nước lần thứ hai đâu! “Ngoan cô đừng khóc .” Ngự Diễm anh kéo Cổ Tiểu Lục lên bờ, bế cô tới bên ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt loang lổ trên gương mặt sau đó nói. Cổ Tiểu Lục mắt ửng đỏ nhẹ nhàng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhìn thân thể nhỏ bé gầy gầy thanh mảnh của cô vì sợ hãi mà run rẩy Ngự Diễm anh không chịu nổi,đôi mắt vô tội kia hai, phảng phất như là một Thiên Sứ vô hại… cái mũi xinh xắn do khóc mà đỏ đỏ thoạt nhìn thập phần đáng yêu, biểu tình ủy khuất ,đôi môi đỏ mọng đến mê người, bộ dáng hồn nhiên xinh đẹp của cô làm cho thân dưới của anh bất tri bất giác xôn xao. Từ lâu… từ lâu… anh đã có cảm giác miễn dịch với phụ nữ, đã mất cảm giác nảy sinh ra dục vọng với một nữ nhân nào đó,anh không ngờ tới nhu cầu mãnh liệt này lại xuất hiện khi cô gần anh đến thế … Ngự Diễm anh đã sớm đã quên mất nữ nhân trước mắt anh này là đệ tử của anh, anh không khống chế được cảm giác muốn âu yếm cô, vì thế anh một tay nâng Cổ Tiểu Lục giúp cô không bị chìm xuống theo phản xạ của bản thân thì cơ thể nóng rực của anh lại ép sát vào cô… Ánh mắt Cổ Tiểu Lục bất giác mở to , sự thân cận của Ngự Diễm làm đầu óc cô có chút lộn xộn, chỉ có thể bất động nhìn khuôn mặt anh đang chậm rãi tiến đến gần sát mặt cô, gần… lại gần hơn….mà tim cô bỗng có cảm giác nhảy dựng… “Ngự Diễm… anh có phải tính hôn tôi?” ngay lúc đôi môi khêu gợi của Ngự Diễm sắp chạm vào môi cô, Cổ Tiểu Lục đột nhiên ngượng ngùng mở miệng hỏi. Cũng không phải Cổ Tiểu Lục cố tình phá hư bầu không khí tốt đẹp này, chỉ là vì cô chưa từng bao giờ cùng nam nhân trãi qua nụ hôn, luôn nên có chút chuẩn bị tâm lý, bằng không lát nữa trong lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, biểu hiện của cô hoàn toàn có thể như là đầu gỗ thì có phải là thực sự sát phong cảnh không chứ? Ngự Diễm anh như bị hắt nước lạnh vào mặt, anh cả người ngẩn ra, trời ạ! Anh đang làm cái gì vậy chứ? Anh làm sao lại có ý tưởng hôn cô gái mà anh vừa thấy đã muốn chạy Cổ Tiểu Lục này, làm sao mà cô ta một cô gái hoàn toàn không có mị lực lại có thể làm cho cảm xúc của anh không thể một cái hoàn toàn không có mị lực đáng nói nha đầu nhưng lại sẽ làm khống chế được? “cô không có trang điểm , tôi chỉ là muốn giúp cô nhặt lông mi rụng trên mặt, được rồi, hôm nay buổi học dừng lại ở đây, cô có thể về trước đi.” Ngự Diễm vội vàng dùng đại một cái lý do qua loa tắc trách giải thích cho cô, sau đó anh nhanh chóng đi như chạy rời khỏi bể bơi. Anh thật sự sắp không thể tự giải thích về nội tâm khác thường của chính mình.Nhìn theo bóng dáng Ngự Diễm khẩn cấp rời đi, Cổ Tiểu Lục đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút mạc danh kỳ diệu. Như thế nào Ngự Diễm này anh ta luôn làm những chuyện mà cô không thể tưởng tượng hay giải thích được, có lúc Cổ Tiểu Lục cũng thoáng nghĩ qua là anh có thể thích cô ,nhưng bất quá khả năng kia căn bản là không thể xảy ra. Ngự Diễm anh ta hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể coi trọng con vị xấu xí là cô chứ, cho dù bình thường cô luôn dùng cách trang điểm tươi đẹp để tăng cường sự tự tin, nhưng trong tận đáy lòng cô cũng tự biết không có khả năng nam nhân nào sẽ thích cô, cho nên cô mới dứt khoát kiên quyết đáp ứng kế hoạch cải tạo của Ngự Diễm, hi vọng từ nay về sau cô thật sự có thể trở thành một cô gái “vạn nhân mê” như lời anh ta nói! Quên đi! chuyện Ngự Diễm trước hết cứ gạt qua một bên đã, nếu còn sớm như vậy đã kết thúc buổi học, cô cũng nên trở về quán mới được. Từ khi cô thay đổi cách trang điểm từ phong cách màu sắc rực rỡ thành phong cách thanh tú, thì quán cây cau so với trước kia kinh doanh tốt hơn nhiều, nhớ tới lợi nhuận của quán dạo này tăng lên trông thấy so với kể từ ngày cô bắt đầu thay mẹ nhỏ tiếp quản đến nay , tâm tình của Cổ Tiểu Lục cô lại tốt lên rất nhiều.