Tận thế đệ nhất công hội
Chương 54 : Tận thế đệ nhất công hội
Edit: Nukaly
Chỉ chốc lát sau, Ngô Tĩnh dắt theo một người vào trong sân.
“Chào thợ săn Đường Hiên.” Trên mặt cậu chủ Tống là một nụ cười vô cùng nhiệt tình: “Ngày đó sau khi trở về tôi đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy anh chỉ là tạm thời không tìm được phương pháp sử dụng dị năng chính xác mà thôi."
"Chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định có thể phát huy ra thực lực nên có, trở thành một cường giả siêu cấp."
“Hôm đó trong bữa tiệc tôi có gặp một số chuyện, cảm thấy buồn bực mất tập trung, đối với ngài không đủ tôn trọng. Mong ngài đại nhân có lượng, đừng để trong lòng."
Đường Hiên ngước mắt: “Cậu chủ Tống nói đùa rồi. Ngài là người nào chứ, sao có thể để một thợ săn cấp A như tôi ở trong mắt?”
Cậu chủ Tống cười ruồi: “Ngài hiểu lầm rồi. Thực ra tôi vô cùng để bụng chuyện của ngài, vô cùng coi trọng."
"Chỉ cần ngài bằng lòng, nhà họ Tống tình nguyện từ đây hết sức cung phụng ngài.”
"Lương một năm trăm vạn, nhà xe tặng không. Ngài muốn ăn gì uống gì có thể trực tiếp quẹt thẻ để nhà họ Tống trả.”
Đường Hiên bằng lòng gặp cậu chủ Tống, vốn chỉ là muốn xả tức cho mình mà thôi, muốn nói cho anh ta biết cái gì gọi là "Đừng khinh thiếu niên nghèo" .
Nghe thấy lời này, trái tim của anh thùm thụp nhảy lên, càng xấu hổ hơn, anh thật sự động tâm.
Có một vài thợ săn đẳng cấp cao sẽ được các phú ông hoặc tập đoàn tài chính cung phụng. Từ đây toàn bộ ăn uống chi tiêu đều sẽ do chủ nhân phụ trách, chuyện bọn họ cần làm chỉ là khi cố chủ gặp phải nguy hiểm dũng cảm đứng ra là được.
Chuyện này cũng gần giống như làm vệ sĩ vậy, chẳng qua phúc lợi càng tốt hơn, chuyện cần làm cũng càng ít hơn.
Theo như những gì anh biết, chỉ có thợ săn cấp S và một số rất ít thợ săn cấp A mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Mà bây giờ, cơ hội này lại đang được đặt ở ngay trước mặt mình.
“Anh cho là, tôi sẽ bị dụ dỗ vì chút lợi lộc này à?” Đường Hiên gian nan nuốt ngụm nước bọt, lời lẽ chính đáng nói: “Hội trưởng Vân Lan đối với tôi có ơn tri ngộ! Tôi sẽ vì cô ấy cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng."
"Chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy, đương nhiên tôi biết rõ cách làm người của ngài." Cậu chủ Tống nghiêm nghị nói: "Ngài là người tâm địa thiện lương, có hào khí lớn, còn vô cùng có bản lĩnh."
“Chẳng phải tôi chỉ đang đưa ra thêm một con đường khác cho ngài lựa chọn thôi sao?”
"Hội trưởng Vân Lan đúng là người tốt, thế nhưng công hội Vĩnh Hằng có tận bốn thợ săn cấp S, ngài có ở đây cũng chưa chắc đã được trọng dụng."
“Nếu ngài tới nhà họ Tống của tôi thì lại khác, tôi xin cam đoan, tất cả mọi người của nhà họ Tống sẽ tôn trọng ngài, mọi chuyện đều sẽ đặt ngài lên đầu.”
Có thợ săn cấp A bảo vệ chỗ ở cũng có nghĩa có thể bảo vệ một nhà bình an.
Mê hoặc này quả thực quá lớn!
Cậu chủ Tống không tiếc đánh bạc, muối mặt cúi đầu với Đường Hiên.
Mặt khác, hai người đã quen biết được một khoảng thời gian không ngắn. Anh ta hiểu rõ Đường Hiên không phải là kẻ chi li, cũng không phải là tiểu nhân có lòng tham không đáy nên lúc này mới có lá gan tới cửa.
Bằng không, anh ta cũng nào dám tùy tùy tiện tiện mở miệng.
Lỡ như mời về một tên ôn thần thì phải làm sao bây giờ?!
Mang người về còn phải cúng bái...
Đường Hiên im lặng không nói.
Cậu chủ Tống không ngừng cố gắng: “Nếu như ngài có muốn thứ gì đó khác cũng có thể nói ra. Chỉ cần Tống gia có thể làm được, tôi nhất định tận lực thỏa mãn."
Đường Hiên cúi đầu, ngấm ngầm nói: “Tôi chẳng cần gì cả, chỉ muốn anh mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Lông mày cậu chủ Tống hơi nhíu lại: “Tôi sự thật rất có thành ý."
"Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Đường Hiên vô cùng cố chấp : " Công hội Vĩnh Hằng là nhà của tôi, từ nay về sau tôi sẽ không rời khỏi đây, chỉ ở đây mà thôi!!”
Xem ra anh vẫn rất để í chuyện trước đó bị người khinh thường.
Trái tim cậu chủ Tống khó chịu, rất muốn phun một búng máu, chẳng quan trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như sau này anh muốn đổi ý, nhà chúng tôi chào mừng anh liên hệ bất cứ lúc nào.”
Anh ta vừa đi ra ngoài vừa thi thoảng quay đầu lại. Thế nhưng Đường Hiên đã cúi đầu chăm chú thưởng thức xương của ma vật trong tay, không hè nhìn liếc mắt nhìn về phía anh ta.
"Cuối cùng cũng đi rồi.” Người đã đi, Đường Hiên lầm bầm một tiếng, vùi đầu lại avof công việc.
"May là anh không theo sau rời khỏi." Bên cạnh bất thình lình vang lên một giọng nói.
Đường Hiên mãnh liệt run run một cái, quay đầu lắp bắp: “Anh anh anh…”
“Đang muốn đi nhà bếp, vừa vặn đi ngang qua." Ellen lạnh giọng nói: “Người có thể đi, xương phải để lại. Đồ của công hội Vĩnh Hằng anh đều không được mang đi."
Đường Hiên : " ...."
Không có xương của ma vật cao cấp, anh còn phát huy thực lực như thế nào?
Đã từng được hưởng tư ị khi ở nơi cao, anh không muốn lại làm một thợ săn cấp thấp mặc người ức hiếp nữa.
"Tôi không đi đâu đâu." Thái độ của Đường Hiên kiên quyết: “Tôi và xương đều là tài sản của công hội Vĩnh Hằng!"
"Vậy thì tốt." Ellen cất bước đi tới nhà bếp.
Đường Hiên sau lưng lén lút thầm nói: Mình vô cùng nghi ngờ tâm trạng của người này không tốt, cố ý tới làm phiền mình, nhưng mà mình không có chứng cứ.
**
Vân Lan một hơi đưa cho Hàn Nhất Bình mười bình thuốc tỉnh táo, Đinh Vũ sao chép túi xách ra để anh ta cất vào trong túi.
Có lượng lớn thuốc sung túc mang theo bên người, Hàn Nhất Bình cuối cùng cũng an tâm.
"Có thời gian thì tới công hội thợ săn làm kiểm tra đo lường một lần đi, thuận tiện báo lên cụ thể khả năng mất khống chế của thợ săn có thể hóa thú." Vân Lan nhắc nhở.
"Được.” Hàn Nhất Bình gật đầu : " Chờ lát nữa tôi đi liền.”
Sau khi kết thúc thí nghiệm, Vân Lan ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Đinh Vũ lưu luyến không rời : " Vậy bọn em đi đây.”
"Đi đi." Vân Lan đáp một tiếng, nhìn theo bọn họ rời đi.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn một người, cô lấy giấy bút ra, viết xuống toàn bộ những chuyện lớn mình còn nhớ được.
"Đời trước Đinh Vũ bị giam, Hàn Nhất Bình không gia nhập công hội. Đời này đã sớm phát hiện chuyện thợ săn hóa thú có dị thường, sẽ không lại xảy ra việc thợ săn cấp A trước mặt mọi người hành hung linh tinh nữa.”
"Bởi vì có mình nên tình huống dần dần trở nên không giống một đời trước nữa.”
"Hi vọng sau này mọi chuyện sẽ không có chuyện lớn gì đột nhiên xảy ra.”
Vân Lan nghĩ, rất nhiều chuyện có nội tình khác biệt, không hề đơn giản giống như những gì đã biểu lộ ra. Ký ức chỉ có thể tham khảo, không thể tin hoàn toàn.
Đang cân nhắc, Ellen đẩy cửa đi vào: “Cô chủ, đã tới thời gian uống trà chiều rồi.”
"Vừa khéo nghỉ ngơi một chút." Vân Lan vừa nói vừa nâng chung trà lên.
Trà thời tiết mịt mờ, tầm mắt mơ hồ.
Vân Lan hiếm khi được hưởng thụ một lát yên tĩnh, bờ môi lộ ra một nụ cười.
Ellen gần như tham lam nhìn sườn mặt chủ nhân mà mình phục vụ, luyến tiếc dịch chuyển mắt.
"Ellen.” Vân Lan giống như nói chuyện phiếm nhắc đến: “Anh có chuyện gì không? Em cảm thấy hai ngày nay tâm trạng của anh không ổn lắm."
Ellen cụp mắt : "Không có."
Vân Lan đứng lên, nắm cằm của Ellen, xem xét cẩn thận. Một lát sau dùng giọng điệu ung dung nói: “Anh nói dối.”
Cằm bị nắm, khuôn mặt của hai người gần sat nhau, có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi dày dặn, cái mũi thanh tú, bờ môi phấn nộn, Ellen có trong nháy mắt hoảng loạn: " Cô chủ..."
"Mặc kệ là gặp phải chuyện phiền toái gì anh đều có thể nói ra, em nhất định sẽ giúp anh." Vân Lan nghiêm túc trịnh trọng nói.
"Cám ơn cô chủ đã quan tâm, anh vẫn ổn.” Ellen nói.
Trong thâm tâm anh biết rằng anh tuyệt đối không thể nói ra những tâm tư nhỏ không thể để người khác biết kia của mình.
Không nói, còn có thể ở bên cạnh hầu hạ cô chủ.
Nói ra rồi ... Sẽ chỉ bị chán ghét.
________________Tác giả có lời muốn nói:
Đường Hiên: Lúc trước anh đối xử với tôi lạnh nhạt, hôm nay tôi đã thành người anh không thể trèo cao!
Cậu chủ Tống: Nguyên bỏ số tiền lớn mời ngài về nhà.
Đường Hiên: Không với cao nổi... Trèo cao... Cao... QAQ Rất muốn để cho anh ta trèo cao, cúi đầu trước sức mạnh của tiền tàiiii (Không có đâuuuu. )
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
3 chương
942 chương
71 chương
91 chương