Tận thế đệ nhất công hội

Chương 34 : Tận thế đệ nhất công hội

Edit: Nukaly   Được tự do, Đinh Vũ rập khuôn từng bước theo sau hai người, tâm trạng vô cùng kích động. Trong phòng nghiên cứu dưới lòng đất có rất nhiều máy theo dõi. Nhìn thấy tù nhân xung đột với phó hội trưởng, các thủ vệ vốn định trợ giúp. Không ngờ không chờ bọn họ chạy tới Đoạn Cửu Thắng đã bị hạ gục rồi. Thủ vệ vừa hãi vừa sợ, không nhịn được tách ra chạy trốn. Vân Lan đi một đường thông suốt, thuận lợi đi tới phòng quản lí. “Làm thế nào để truyền tin?" Vân Lan hỏi. Thợ săn cấp B vừa định nói cho cô lại thấy điện thoại cố định đã bị cắt dây. "Không dùng được nữa rồi… Nếu không, chúng ta rời đi trước đi?" "Chỉ có thể như vậy thôi." Vân Lan bất đắc dĩ. Quay người lại, Giản Chính đã đứng ở cửa ra vào: “Cô làm phòng nghiên cứu của tôi náo loạn thành như vậy còn muốn chạy đi đâu?” Nhìn thấy người tới, sắc mặt Vân Lan nghiêm trọng, dặn dò Đinh Vũ và thợ săn cấp B: “Lùi ra sau đi.” "Nếu không phải thủ vệ gọi điện thoại tôi thì tôi còn thật không biết hội trưởng Vân Lan của chúng ta lại lợi hại như vậy đâu.” Giản Chính từng bước áp sát: “Hệ công kích cấp A không làm gì được cô, vậy hệ công kích cấp S thì sao?" Vân Lan không nói hai lời, móc một lọ thuốc ra đổ xuống: “Tôi đoán, hẳng cũng không thắng được." "Chỉ là phụ trợ mà ăn nói cũng ngông cuồng đấy!” Giản Chính khinh bỉ xì một tiếng, tay phải nhanh như chớp giơ lên. Vân Lan tránh cũng không tránh, một bình thuốc đóng băng đập tới dưới chân đối phương. Trong một hơi thở đó, bắp chân Giản Chính bị bao phủ bởi một lớp băng, đóng đinh gã với gạch lát nền. Cùng lúc đó, Giản Chính bóp chặt cổ Vân Lan, hơi dùng lực.  Tốc độ thể chất của thợ săn vật lý và thợ săn hệ phép thuật không giống nhau.   Dựa theo lẽ thường, thợ săn hệ pháp thuật bị bóp chặt cái cổ không lâu sau sẽ hôn mê. Ai ngờ sắc mặt của Vân Lan lại vẫn như thường, một hơi móc ra ba tấm bùa gọi sét dán lên Giản Chính. Giản Chính buông tay, bằng sức mạnh phá vỡ lớp băng, hất tung lá bùa lên rồi lùi lại thật nhanh tránh đi. Tốc độ của gã quá nhanh, tia chớp xuất hiện không quá ba giây gã ta đã tránh được. “Cũng có chút công phu đấy, khó trách không lo ngại gì." Giản Chính tận mắt nhìn thấy uy lực của sấm sét mí mắt không khỏi nhảy nhảy. Năng lực công kích của Vân Lan mạnh của gã. Thợ săn cấp B ở một bên nghĩ nghĩ, vị này có thể sử dụng đạo cụ đấm cho thợ săn hệ ám sát cấp B và cấp A tới hôn mê, dĩ nhiên không phải người bình thường. Trên thực tế, sau khi chú ý tới chuyện này, Vân Lan đã tỉ mỉ hỏi thăm thuộc tính dị năng của hội trưởng Giản Chính và phó hội trưởng Đoạn Cửu Thắng, đã biết cách đối phó với bọn họ. Biết được thể lực của Giản Chính nhất định sẽ được cường hóa, thực lực mạnh mẽ, cô vẫn yêu cầu thợ săn cấp B đưa mình tới phòng nghiên cứu dưới lòng đất, giả bộ bị bắt. Thợ săn cấp B đánh giá, vị này hẳn vẫn còn con át chủ bài nào đó, hẳn cô cố ý muốn dẫn hội trưởng tới đây, một lưới bắt hết. Bằng không làm gì có ai sau khi trở về từ cõi chết lại không nhanh chóng chạy trốn lại còn chậm rãi đi dạo ở trong ngục như cô chứ? Cọ tới cọ lui, giống như đang chờ một người nào đó. "Ngu xuẩn." Giản Chính đã nhìn ra gì đó, gã cười lạnh, nhắm ngay vào túi xách của đối phương. Vân Lan nắm lấy cổ tay của đối phương, ngăn gã giật đi túi xách của mình, tiếp theo lại xé một cuộn giấy ra. Khoảng cách của hai người quả thực quá gần, Giản Chính không thể tránh khỏi, bị mười cây thương băng chính diện bắn trúng.   Càng khiến cho gã khiếp sợ là, rõ ràng Vân Lan chỉ là hệ phụ trợ, đáng ra không thể nào theo kịp tốc độ của gã ta, thậm chí còn không nhĩn rõ gã ra tay, thế mà công kích của đối phương lại vô cùng chuẩn xác, không giống như đoán chút nào. Vừa nãy, sức lực nắm lấy cổ tay của gã cũng vô cùng kinh hãi, phảng phất như một thợ săn vật lý cấp A. “Thuốc uống trước khi khai chiến có vấn đề. Dung hợp cấp S..." trong mắt Giản Chính có lộ ra một chút khác thường, đáy lòng mơ hồ dâng lên một cơn ớn lạnh. Một kích thành công, Vân Lan vừa định bổ đao đã thấy Giản Chính lấy ra một lọ thuốc màu đỏ như máu đổ xuống. Vân Lan : "! ! !" “Hiệu quả khôi phục của thuốc do cô chế tác thật không tệ." Giản Chính có thể cảm nhận được rõ ràng vết thương của mình đang nhanh chóng khép lại. Mặt Vân Lan không hề cảm xúc: “Anh mang theo bao nhiêu thuốc?” Giản Chính không trả lời mà hỏi lại: “Cô thì sao? Cô mang theo bao nhiêu thuốc, hay là mang theo bao nhiêu cuộn giấy, hoặc, mang theo bao nhiêu bùa?” Đánh đánh, chiến đấu chính thức biến thành cuộc đọ tài lực. Vân Lan nói không nên lời ưu thương. Vật liệu hạn chế cô phát huy. Nếu như có vật liệu đỉnh cấp để dùng thì cô chỉ cần đập ra một món đạo cụ cấp S cũng đủ để khiến đối thủ trực tiếp trọng thương ngất đi, hoặc ít ra cũng là đầu ngón tay cũng không động được, đâu còn sức nào mà uống thuốc? Bây giờ thì hay rồi, đánh tên này không chết, để gã có cơ hội dùng thuốc hồi phục, bây giờ lập tức đầy máu sống lại rồi. "Còn có bản lãnh gì? Lấy ra hết đi.” Giản Chính cười dữ tợn. Vân Lan trong bóng tối làm một thủ thế, ra hiệu cho Đinh Vũ và thợ săn cấp B tìm cơ hội tránh đi, trên mặt không có chút sợ hãi nào: “Muốn thắng tôi? Không dễ như vậy đâu." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một bóng người che ở trước mặt Vân Lan: " Nên thay người rồi." Giản Chính : " ...." Gã ta chỉ tùy tiện nói mấy lời hung ác thui mà, đâu có ngờ đối phương thật sự có hậu chiêu. Vân Lan : " ...." Vì sao Ellen lại ở đây? Ảnh tới lúc nào vậy??? Ellen nghiêng mặt sang bên: “Chỗ này rất nguy hiểm, em đi trước đi. Sau khi anh xử lý chuyện này rồi sẽ tới đón em.” Vân Lan cũng không cậy mạnh, thuận thế lui lại. “Quyết đấu với cấp S mà cũng dám thất thần!" Tranh thủ lúc hai người nói chuyện, Giản Chính đột nhiên tập kích. Ellen phản ứng cực nhanh. Tay trái ngăn người lại tay phải nắm chặt dao găm, trở tay chính là một đao. Trên tay Giản Chính đeo bao tay, thấy thế nắm chặt tay Ellen, so đấu sức mạnh —— Hệ ám sát có thừa nhạy bén nhưng sức mạnh không tới. Mà anh sau khi gã thức tỉnh dị năng thì tố chất thân thể đã được cường hóa rất nhiều. Cùng là thợ săn cấp S, theo lý mà nói, so đấu sức mạnh gã nhất định sẽ chiếm thượng phong. Ai ngờ cục diện lại lâm vào bế tắc. Hai người thế lực ngang nhau, người này cũng không thể làm gì được người kia. Lúc này, Đinh Vũ đi tới bên cạnh Vân Lan, lôi kéo góc áo cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, chị còn nước thuốc màu xanh lam không?” Vân Lan: "Có, sao thế?" Đinh Vũ: "Em muốn sao chép mấy trăm bình đập chết tên đó.” Vân Lan : " ...." Mấy trăm bình, vậy trình độ chẳng khác nào là dùng thuốc đóng băng tắm rửa rồi. Bởi vậy có thể thấy được, tính cách có mềm mại hơn nữa thì thợ săn hệ phụ trợ cũng có lúc không chịu nổi, nếu chọc tới đường cùng cũng sẽ cắn người.