Dạ Lam thống khổ từ chối trong chốc lát rồi lại lần nữa lâm vào hôn mê, cổ và miệng chảy ra máu tươi thấm ướt chăn và ga giường. “Thượng tá, cơ quan bệnh nhân xuất hiện co giật!!” Phán quan đang cầm máu cho Dạ Lam kêu lên. “Chuẩn bị điện cực và truyền nước biển vào tĩnh mạch!! Tiến hành sinh hóa và kiểm tra độc tính của hắn!” Hoffman nhìn máy theo dõi nhịp tim, cầm lấy điện cực đặt trên ngực Dạ Lam. Thân thể Dạ Lam giật nảy lên một cái, màn hình máy theo dõi biến thành một đường thẳng tắp. Hoffman thử lại, biểu hiện nhịp tim vẫn là một đường thẳng tắp. Dạ Hoàng đứng ở ngoài cửa sổ quan sát đột nhiên giãy thoát binh lính chạy vào trong phòng bệnh. Một binh lính nhanh tay lẹ mắt, đuổi theo bay lên giơ chân đá hắn một cái, hai binh lính cùng hợp lực gắt gao đem áp hắn xuống đất. Dạ Lam điên cuồng mà giãy giụa, hai mắt đỏ đậm gào lên: “Hoffman! Ngươi gạt ta! Ta phải giết ngươi!!” Cửa rầm một tiếng mở ra, Dương Kiện bước nhanh mà vào, Lâm Gia đi theo phía sau anh. “Sao lại thế này?” Dương Kiện đứng ở cửa quát. Hoffman thấy Lâm Gia đi theo đến đây, mắt liền sáng lên, vội buông điện cực ra, kéo Lâm Gia đi vào. “Thật xin lỗi nhưng tôi cần cô hỗ trợ!” Hoffman lấy một ống kim từ hòm thuốc ra, dùng dây cao su buộc chặt cánh tay Lâm Gia, sau đó rút một lượng máu từ tĩnh mạch trong cánh tay cô ra. Hoffman né tránh ánh mắt kinh ngạc của Lâm Gia, kéo băng gạc trên cổ Dạ Lam xuống, tiêm ống máu vào trong vết thương thối rữa. Mười mấy giây sau, trái tim đã ngừng đập của Dạ Lam chậm rãi co bóp lại. Lại một lát sau, máu cũng ngừng, máu thịt thối nát xung quanh miệng vết thương cũng dần dần cứng lại, cuối cùng từng mảng từng mảng tróc ra, lộ ra da thịt mới màu hồng nhạt. Phán quan nhìn hiển thị trên máy theo dõi một cái, kinh hỉ nói: “Trưởng quan, máy kiểm tra triệu chứng bệnh và sinh mệnh đã một lần nữa xuất hiện dấu hiệu sống sót! Hắn thật sự đã sống lại rồi!” Xoay mặt lại vui sướng nhìn về phía Lâm Gia: “Quý cô Lâm Gia, máu của cô đã cứu được tên này! Thật sự rất thần kỳ!” Ánh mắt Hoffman buồn bã, chậm rãi đứng thẳng dậy nhìn về phía Lâm Gia, rũ mi mắt thấp giọng nói: “Thật xin lỗi… Tôi đã vốn định che giấu.” Lâm Gia nhìn Dạ Lam, nhớ lại Kim Điêu từng lột xác trước mặt cô, trong nháy mắt cái gì cũng đều rõ ràng. Lâm Gia mím môi, khẽ cười: “Anh không cần xin lỗi tôi, đây là chức trách của anh. Tôi chỉ là không ngờ rằng không chỉ có Dick bọn họ mà ngay cả thể chất của bản thân tôi cũng trở nên đặc biệt như vậy, không biết đây là phúc hay là họa?” Dương Kiện xông tới bảo vệ Lâm Gia ở phía sau, căm tức nhìn Hoffman: “Các người không được động vào cô ấy! Hại Emma còn chưa đủ sao?!” Hoffman nhìn Dương Kiện, ánh mắt kiên nghị vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm, tôi sẽ không để ai tổn thương cô ấy.”