Người người đều biết nuôi gia đình mệt mỏi, nhưng mấy ai hiểu được cái khổ của người chờ đợi ở nhà. Sáng sớm, dẫu không có tiếng gà trống nhưng người nọ vẫn quen thuộc thức dậy đúng giờ. Có chút rung động đánh thức giai nhân đang trong giấc mộng ngọt ngào, khoé môi nàng nở nụ cười nhẹ, đôi mắt đẹp chưa mở nhưng hơn nửa người đã nhào vào lồng ngực của Tần Tấn. Từ từ nhắm mắt hai mắt, thuần thục tìm được đôi môi người kia, Ân Huệ không chút khách khí nào in lên. "Chào buổi sáng." Đóng dấu lên đôi môi xong, lúc này Ân Huệ mới mở đôi mắt mơ màng ra, vô cùng hài lòng. Nghiêng người cọ cọ, người yêu nàng lại phát ra một tiếng "a". "Lại bị tê nữa rồi." Cô gái nhỏ dùng khuỷu tay chống người dậy, tóc đen rủ xuống, quét vào mặt người kia. Tần Tấn bị tóc dài cọ có chút ngứa nhưng cũng không có ý định bỏ ra. Cô ngửa mặt cười nhìn vợ. Cùng là một người, từ nhỏ đã nhìn quen mặt nhau nhưng dù như thế nào đi nữa cô cũng nhìn không đủ. Nhất thời vong tình, A Tấn đưa tay xoa người yêu, cánh tay đã bị ép đến máu không lưu thông được lại đau nhức một trận khiến cô phải nhíu mày. "Người đừng nhúc nhích, cố nhịn một chút." Ân Huệ nằm rạp lên người kia, nhẹ nhàng "mổ" một cái lên chóp mũi A Tấn, tay đè lên cánh tay đã bị mình "gϊếŧ hại". Tần Tấn tuỳ ý vợ giúp mình lưu thông máu, nhưng thân thể lại không nhịn được chút rung động giữa những cái nhấn, cái bóp. Sau một lúc, Ân Huệ hỏi: "Người đã hơn chút nào chưa?" Nhìn thấy vẻ mặt người yêu càng ngày càng dễ chịu, Ân Huệ biết chị ấy đã không sao, tay cũng không ngừng lại. "Ừ." Rút cánh tay về, tìm lại được cảm giác, người thật thà này không hiểu được mượn cơ hội làm nũng. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm lên trán người này một cái. "Đồ ngốc." Hửm?!! Dù không biết tại sao bị người trong lòng nói như vậy, nhưng mà Tần Tấn luôn xem cái này là tên thân mật, nay bị người yêu gọi như vậy, ngược lại nụ cười trên mặt ngày càng xán lạn. Bắt đầu từ sáng sớm tâm tình đã tốt, người nào đó tinh thần sảng khoái xuống giường, cầm áo bông treo trên ghế dựa mặc vào. Mỹ nhân chậm hơn cô một bước, quay đầu lại, nhìn vật nhỏ chỉ mới lớn một chút nhưng lại chiếm hơn phân nửa cái giường. "Có nên mua cho con một cái giường nhỏ không?" Mang đai lưng xong, Tần Tấn ngẩng đầu, nhìn nhìn Ân Huệ. Cái giường này vốn không lớn, đứa bé còn nhỏ, mặc dù chiếm chỗ không nhiều, nhưng do sợ nửa đêm không cẩn thận đụng phải bé nên cô và Ân Huệ hai người lớn phải chen chúc nhau nhường hơn nửa giường cho bé. Mỗi sớm tỉnh dậy, tay của Tần Tấn giống như không thuộc về cô, nhưng nghĩ đến phúc lợi mỗi ngày, cô cũng không để ý đến cái này. Nhưng mà...!Tần Tấn nhìn Ân Huệ y sam nửa mở, biểu tình trở nên nghiêm túc: "Đúng là không tiện. Một lát ta đi đến chỗ nội thất xem thử." "Mua lớn một chút nha." "Ừ." Tần Tấn gật đầu, nhìn thấy Ân Huệ chuẩn bị đứng dậy liền nhanh chóng ngăn cản. "Đừng vội đứng dậy, trời lạnh, để ta đi nấu nước." Ân Huệ gật đầu, đợi chị ấy đi ra khỏi phòng xong vẫn bước xuống đất. Không khác ngày thường mấy, cùng nhau ăn điểm tâm, Tần Tấn chuẩn bị đi làm việc, cô vợ nhỏ đưa cô ra ngoài. Mãi đến khi bóng Tần Tấn khuất sau góc đường, Ân Huệ mới có thể đóng cửa lại. Người rời đi chưa từng biết mỗi lần chị ấy nhìn cửa đóng lại, kiểu gì Ân Huệ cũng sẽ đợi người nọ quay lưng lại, vụиɠ ŧяộʍ mở ra. Xoay người, lưng dựa vào cánh cửa có chút lạnh buốt, giống như một thói quen, trong đầu Ân Huệ không tự chủ tinh tế ngẫm lại dư vị buổi sáng cùng nhau của hai người, mỗi ngày đều như vậy nhưng lại khác biệt. Lại phải đợi người ấy một ngày rồi. Sửa sang lại nỗi lòng, đối với con người phải một mình chờ đợi, một ngày có vẻ dài dằng dặc chính thức bắt đầu. Bước nhỏ trở lại phòng, đi đến bên giường, bé con kia còn ngủ. Đứa nhỏ này rất ngoan, không khóc không quấy, so với Khang nhi ngày bé trong trí nhớ của nàng hoàn toàn khác biệt. Cu cậu luôn luôn ồn ào làm cả nhà trên dưới mất ngủ. Dù bé ngẫu nhiên khóc, chỉ cần Tần Tấn ôm một cái liền nín khóc chuyển sang cười. Điều này khiến Ân Huệ có chút ghen nho nhỏ, đứa nhỏ không có lương tâm này, rõ ràng thời gian thân cận mình tương đối dài, nhưng hình như bé lại càng thân thiết với Tần Tấn hơn. Nhưng nhớ đến mình ngày bé, Ân Huệ không nhịn cười được, người kia không phải là người khiến người khác muốn thân cận sao? "Bé con, con cũng có ánh mắt." Cẩn thận đắp chăn nhỏ cho bé, chồng chăn lớn lại, nàng ôm con gái qua một bên, thả rèm xuống. Bên bếp nhỏ, một sợi dây thừng dài bắc ngang qua căn phòng, bảy tám cái tã được giặt sạch sẽ treo ở bên trên, chia căn phòng không lớn lắm làm hai. Ân Huệ đưa tay sờ sờ, qua một đêm hong khô, những cái tã đều khô cả. Nàng lấy từng cái xuống, chỉnh tề bỏ vào trong giỏ trúc. Đi đến bên cạnh cửa sổ, nàng đẩy cánh cửa mới được dán giấy để xua đi hỗn hợp mùi không rõ trong phòng. Ân Huệ nhìn bầu trời vuông vức không một áng mây, trong lòng nàng gợi lên chút gợn sóng không hiểu được. Ngồi đáy giếng nhìn trời, nàng lại tự mình tìm niềm vui. Những ngày tháng này khiến nàng càng ngày càng yên tâm hơn, nhưng ai sẽ nghĩ đến lần đầu tiên nàng đã bàng hoàng và sợ hãi như thế nào. *** Lần đầu tiễn Tần Tấn đi làm, khi cửa tiểu viện đóng lại, nàng xoay người, nhìn xem cái sân nho nhỏ, có vẻ như đã có một thứ vô hình đặt trong lòng nàng, bóng ma đã sớm chôn sâu trong đáy lòng dường như đã biến mất nay lại trỗi dậy. Ngày hôm ấy, nàng phải một mình vượt qua, không có mẹ, không có A Tấn. Chỉ có một mình ở nhà, dạng kinh lịch này nàng chỉ trải qua một lần, mà lần đó lại là ác mộng cả đời của nàng. Không tự chủ được, nàng lùi lại một bước nhỏ, tay vịn chặt thanh gỗ chặn cửa. Trong đầu nàng lại xuất hiện gương mặt của người kia. Người ấy nói "Em ngoan ngoãn ở nhà, chờ ta trở lại." Đột nhiên khu nhà nhỏ giống biến lớn, không còn khiến nàng hít thở không thông. Trong nháy mắt, nàng đã hiểu dụng tâm của người kia. Khó trách, trong ánh mắt không giấu được bất kỳ điều gì lại có một gánh nặng như vậy. Xốc lại tâm trạng, Ân Huệ thầm mắng mình một câu không có tiền đồ. Nàng không còn là đứa trẻ, chỗ này không phải tiểu viện vây khốn người kia. Nơi này là nhà nàng, là nơi mà trong tương lai hai người sẽ cùng nhau trải qua. Những chuyện cũ kia không tính là gì, người yêu của nàng sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nàng đứng thẳng người, bơm dũng khí cho mình. Nếu không cách nào lao động vất vả như người ấy, nàng ít nhất cũng phải khiến người ấy an tâm, không làm cho người ấy thêm phiền nhiễu. Hít một hơi thật sâu, bóng ma trong lòng cuối củng cũng đánh tan. Nàng nên cố gắng làm tốt chuyện mà một người vợ nên làm. .