Editor: Vương Bất Quy Hồi. Beta: Bánh Bao. Trong đêm mưa gió vẫn còn kéo dài, Tần Tấn nghiêng đầu nhìn gương mặt hồn nhiên đang ngủ say. Lông mi nàng thật dài, cái mũi nho nhỏ xinh xắn đáng yêu. Dời ánh mắt xuống, dừng lại ở đôi môi, đầu gỗ hiền lành kia lập tức không an phận, bạo gan, cẩn thận từ từ tiến đến, gần như đã chạm vào đôi môi kia thì lại chần chừ. Cuối cùng, lý trí đã thua khát vọng trong lòng, cô vô cùng hời hợt chạm nhẹ vào đôi môi đó. Ân Huệ đang ngủ khẽ hừ một tiếng, khóe miệng bất chợt cong lên một nụ cười. Tần Tấn sợ làm phiền giấc mộng đẹp của Ân Huệ nên cố nén sự rung động trong lòng, rời nơi mềm mại làm cô mê em. Si mê nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, tinh tế chỉ to bằng lòng bàn tay, Tần Tấn cảm thấy hạnh phúc. Cô tin cả đời này cô có thể ở bên cạnh Ân Huệ. Cô nhớ lại câu chuyện vài canh giờ trước đây. Chính nó đã làm cô thay đổi quyết định. *** "Tấn, chị có muốn nghe em kể chuyện xưa không?" Ân Huệ đang nép vào lòng Tần Tấn, tham lam cảm nhận nhiệt độ trên người chị ấy. Lấy tất cả can đảm, Ân Huệ cần phải nói ra bí mật kia với người mà nàng muốn ở chung cả đời này. "Ừ." Một tay Tần Tấn ôm Ân Huệ, một tay kéo tấm chăn mỏng phủ lên người vì sợ em ấy lạnh. Vào lúc này cô đã quên mất sự kiên trì của mình, cô chỉ muốn bảo hộ cô gái bất an đang dựa trong lòng mình. Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tư thế trong lòng Tần Tấn, sắp xếp lại tâm tình của mình, Ân Huệ chân thành kể lại sự cố ngày xưa: "Thật lâu trước đây, trong một trấn nhỏ của Giang Nam, có một tú nương (thợ thêu), đôi tay của bà ấy rất khéo léo, những thứ bà ấy làm ra vô cùng đẹp đẽ. Có một ngày bà ấy gặp một chàng thư sinh vô cùng anh tuấn." Nói đến đây, Ân Huệ đột nhiên ngừng lại, cánh cửa ký ức từ từ mở ra. Tần Tấn im lặng lắng nghe, mặc dù cô bé ngoan này chưa nói tên vị tú nương kia nhưng cô có thể mơ hồ biết được bà ấy là ai. Mà chàng thư sinh kia có lẽ là cha ruột của Ân Huệ. Không chen vào, Tần Tấn chờ Ân Huệ tự mình đem tất cả mọi chuyện nói cho cô biết. Ổn định lại tâm trạng, Ân Huệ tiếp tục: "Hai người ấy *nhất kiến chung tình. Tú nương cho rằng bà đã gặp được phu quân trong số mệnh của bà. Bà một lòng muốn theo hắn, không quan tâm sự phản đối của người nhà, bà bỏ nhà đi theo chàng thư sinh đó. Nhưng sau khi bà trao trọn cả cuộc đời mình cho chàng thư sinh ấy, bà mới biết hắn đã có thê tử. Không chỉ như vậy, danh phận làm thê thiếp hắn cũng không cho bà. Thậm chí tú nương không thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn." *mới gặp đã yêu. Nghe đến đó, Tần Tấn hết sức kinh ngạc. Trước đây cô cũng từng nghe một ít về chuyện của mẹ, nhưng chỉ biết mẹ thủ tiết (góa chồng) từ lúc còn trẻ, vì không có chỗ nương tựa nên mới đồng ý gả cho a cha. Không ngờ rằng mẹ vẫn còn bí mật không muốn người khác biết. Lén lút ngẩng đầu nhìn Tần Tấn một chút, gương mặt ngoại trừ ngạc nhiên thì không có biểu hiện gì khác khiến sự thấp thỏm trong lòng Ân Huệ biến mất: "Tú nương si tình, coi như hắn vô tình, bà vẫn một mực đợi hắn, vẫn đồng ý âm thầm bảo vệ hắn. Bà không cầu mong những thứ khác, chỉ cần có thể tình cờ nhìn thấy hắn, bà đã thỏa mãn. Người đàn ông đó mua một ¹tiểu viện, thu xếp cho bà ở nơi đó, xem như một gia đình khác của hắn. Cả hai lén lúc gặp nhau, không bao lâu, một đứa bé gái được sinh ra." Ân Huệ nhẹ nhàng khịt mũi: "Đứa bé đó, từ khi sinh ra chưa từng thấy người lạ. Trong ký ức của cô bé chỉ có mẹ và cái sân nho nhỏ, với người đàn ông hiếm khi xuất hiện ấn tượng không nhiều. Cô bé chỉ biết, mẹ bảo bé gọi người đó là cha." Nghe đến đó, tâm Tần Tấn co rút, ôm chặt Ân Huệ hơn. Cảm thấy sự yêu thương của Tần Tấn, Ân Huệ lại có dũng khí, tiếp tục kể: "Một hôm mẹ cô bé nói phải ra ngoài mua đường, bảo cô bé phải ngoan ngoãn ở nhà chờ. Cô bé vui vẻ, ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ về. Ai ngờ, ngày hôm đó trời bắt đầu đổ mưa..." Nói tới đây, theo bản năng Ân Huệ nắm chặt tay Tần Tấn, như có một đám sương mù đang từ trong lòng tràn ra ngoài bao lấy cơ thể nàng. "Trời mưa không dứt, còn có sấm sét, tiếng sấm rất lớn, thật đáng sợ. Cô bé co rút ở trên giường, chờ thật lâu, rốt cuộc ngoài sân cũng có động tĩnh. Cô bé tưởng mẹ đã về, nhưng ai ngờ đâu đó là một đám ác nhân." Nghe đến đó, Tần Tấn cũng bắt đầu căng thẳng. Cô biết cô bé đó chính là Ân Huệ, trong lòng cũng lo lắng theo. Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Đám người đó là đã gì em ấy? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Huệ đã trắng bệch, bất giác bấu thật chặt cánh tay của Tần Tấn. Nàng giống như đang trở về cái ngày đầy mưa gió đó, trước mặt nàng là đám người kia, còn có một ả đàn bà hung dữ. "Những người đó xông thẳng vào phòng, kéo cô bé ra ngoài sân, vứt cô bé dưới làn mưa. Những người đó hỏi mẹ cô bé đang ở đâu, tiếng sấm rất lớn, gió và mưa rất lạnh. Cô bé rất sợ, không nói được một lời, những người kia liền mắng cô bé, nắm tóc cô bé, vừa đấm vừa đá cô bé, sau đó... Sau đó, còn..." "Đừng nói nữa, Ân Huệ. Em đừng nói nữa." Tần Tấn cắt ngang câu chuyện của Ân Huệ. Thân thể nhỏ bé trong lòng nàng đang run rẩy không ngừng. Cảm giác đau đớn trên cánh tay truyền đến cho cô biết là cô bé kiên cường thường ngày đang rất sợ hãi. Lần đầu tiên Tần Tấn biết hận, những người đó tại sao dám làm thế với Ân Huệ. Lúc đó Ân Huệ được bao lớn chứ, chỉ là một cô bé được vài tuổi đầu, những người đó có thể ra tay tàn nhẫn như vậy sao? Lòng Tần Tấn đau đớn, nếu như lúc đó cô quen biết Ân Huệ thì tốt biết sao. Cô nhất định sẽ bảo vệ em ấy, không để ai làm tổn thương em ấy. "Tấn, đau lắm... Thật sự rất đau..." Chẳng biết từ lúc nào, gương mặt cô bé ngoan đã thấm đầy nước mắt, hô hấp cũng loạn nhịp. Ngày đó Ân Huệ bị đánh đến hôn mê bất tỉnh, điều duy nhất nàng không quên đó chính là tiếng sấm vang bên tai không ngừng, còn có sự đau đớn vì đôi chân bị đánh gãy. "Không sao rồi, đã qua rồi. Mọi thứ đã qua rồi." Tần Tấn không ngừng an ủi người đang cực kỳ sợ hãi trong lòng cô: "Đừng sợ, không sao rồi. Sau này sẽ không ai có thể làm tổn thương em. Có chị ở đây, chị sẽ không để bất kỳ ai tổn thương em..." Tần Tấn đã sưởi ấm lại trái tim tổn thương của Ân Huệ, quét đi những ký ức đáng sợ khiến nàng khó lòng quên được. Ân Huệ khịt khịt mũi, nỗ lực làm trái tim bình tĩnh lại, muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra: "Sau đó... Sau đó... " "Đừng nói, Ân Huệ. Chúng ta đừng nhắc đến nó nữa." Tần Tấn làm sao nhẫn tâm để Ân Huệ nhớ lại hồi ức đầy đau đớn ấy, vội vàng ngăn cản. "Tấn, để em nói. Em muốn đem tất cả nói cho chị biết." Ánh mắt Ân Huệ kiên định nhìn Tần Tấn, nàng nhất định phải nói ra. Tần Tấn gật đầu, đè nén sự không muốn vào lòng, cô không ngăn cản Ân Huệ nữa. Nếu Ân Huệ cảm thấy nói ra sẽ tốt hơn, thì cứ để cho em ấy nói. "Em không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh lại chỉ thấy cơ thể rất nóng, rất đau, nhất là đôi chân..." Ân Huệ bắt đầu kể rõ tình cảnh, cái hồi ức đau khổ làm cả đời này nàng không thể nào quên. Chân nàng như vậy không phải vì sốt, Ân Huệ nhớ rất rõ, ả đàn bà hung dữ kia đã cầm gậy đập rất mạnh vào chân nàng, sao đó nàng hôn mê. Chân bị gãy xương, lại mắc mưa, gió độc vào người, không kịp thời điều trị nên mới làm cho Ân Huệ chịu đau đớn cả đời. Trái tim Tần Tấn sắp bị bóp nát, cô đơn giản cho rằng Ân Huệ vì bệnh nên đôi chân mới bị phế. Cô không ngờ rằng sự thật lại tàn nhẫn như vậy, bàn tay cô bất giác nắm chặt thành quyền. Làm sao có thể như vậy, đám người đáng chết, nếu có ngày cô gặp được những người đã tổn thương Ân Huệ, cô sẽ cho họ nếm trải đau khổ như Ân Huệ từng chịu đựng. Không chỉ vậy, cô muốn bọn họ phải trá giá gấp ngàn lần, vạn lần. Tần Tấn chưa bao giờ thù dai, nhưng bây giờ cô một lòng muốn giết người. Sự phẫn nộ của người bên cạnh tiêu diệt một phần lớn ám ảnh trong lòng Ân Huệ. Chỉ có người này mới có thể cho Ân Huệ sự dũng cảm, đối mặt với quá khứ: "Sau đó, mẹ và em bị đuổi khỏi tiểu viện, vất vả lắm mới tìm thấy một y quán (phòng khám) chịu giúp đỡ. Đại phu thấy hai mẹ con em đáng thương nên chịu cho mẹ ở lại và giúp em trị chân. Có một ngày em đang mơ màng ngủ, em nghe được mẹ và cha ruột nói chuyện. Hắn bảo mẹ và em phải rời đi, vĩnh viễn đừng trở lại đây." Ân Huệ mãi mãi không quên ngày đó, cha ruột vô tình bảo mẹ đưa nàng rời đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn. Lúc đó, Ân Huệ đã hiểu được chữ hận. Nàng hận cha ruột mình, tại sao không cho mẹ nàng được hạnh phúc, không bảo vệ được mẹ và nàng, còn nhẫn tâm vứt bỏ hai mẹ con, bắt hai mẹ con vĩnh viễn đừng xuất hiện. Là hắn hại mẹ và nàng, tất cả là do hắn. "Sau đó, mẹ đem theo em đi khắp nơi tìm thần y. Mặc dù trước mặt của em mẹ luôn nở nụ cười, cũng không còn nói đến cái người bội bạc kia. Nhưng em biết trong lòng mẹ rất đau khổ. Sau đó em đã thề, không để mẹ phải lo lắng cho mình, em muốn học cách tự bảo vệ mình, bảo vệ mẹ." Như vậy, Tần Tấn đã hiểu hết mọi chuyện, tại sao lúc mới biết Ân Huệ, em ấy rất hung dữ. Thì ra em ấy sợ bị người khác bắt nạt. Chuyện xưa tạm thời kể xong, Ân Huệ ngồi thẳng dậy, có chút không nỡ rời xa vòng tay của Tần Tấn. Ân Huệ rất hiểu rõ, nếu nàng muốn viễn vĩnh giữ lấy sự ấm áp này, nàng nhất định phải nói rõ cho Tần Tấn biết lòng nàng đang nghĩ gì. Ân Huệ ngồi đối diện Tần Tấn, đôi mắt tỉ mỉ mô tả người trước mặt. Cặp mắt to tròn trong suốt, cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi dày vừa phải. Gương mặt vô cùng xinh xắn nho nhã, nhưng vì có đường lông mày vô cùng kiên cường nên có cảm giác rất *anh khí. (*Khí khái to lớn, hào khí, mạnh mẽ, chính trực.) Đây chính là người nàng thích. Cái người lúc nào cũng ngại ngùng, nhưng có nụ cười vô cùng thật thà. Cái người lúc nào cũng đối xử tệ với bản thân, nhưng chăm sóc cho nàng rất chu đáo. Cái người vì nàng mà dùng cơ thể của mình ngăn cản những kẻ ác độc. Ân Huệ thích ở bên Tần Tấn, cùng chị ấy chia sẽ mọi thứ dù là chuyện nhỏ nhất. Lúc trước Ân Huệ cái gì cũng không hiểu, chỉ cảm thấy ở cùng với Tần Tấn chẳng có gì sai, không phải việc bị chê trách. Đến khi Ân Huệ mười một tuổi, nàng nhớ rõ buổi sáng hôm đó. Một hôm Ân Huệ vẫn như mọi ngày, cùng Tần Tấn thức dậy. Nhưng cái người xưa nay rất khỏe mạnh, sắc mặt trắng xanh không giống mọi ngày. Xốc chăn lên, khắc sâu vào trong mắt Ân Huệ chính là một vết máu đỏ tươi, làm cô bé giật mình. Đó là chỗ Tần Tấn ngủ, theo bản năng Ân Huệ nhìn theo cái người vừa mới xuống giường kia. Trên *tiết khố một màu đỏ đâm thẳng vào mắt. Ân Huệ cảm thấy máu của nàng như đông đặc lại, hơi thở khó khăn, giống như trời sắp sụp xuống. Tại sao trên người Tần Tấn có nhiều máu vậy, là chuyện gì đây? Trong nháy mắt, trái tim như bị người ta móc ra, tiếp theo một nỗi đau âm thầm truyền đến. Ân Huệ tưởng rằng Tần Tấn bị bệnh nặng, bị trọng thương, hoảng sợ nhìn cái người đang đưa lưng về phía nàng, đôi môi run run, nước mắt không ngừng rơi xuống. Ân Huệ chưa từng thấy sợ hãi như vậy, nỗi sợ đè ép làm nàng không thể nói được một từ, cảm giác này so với... còn mạnh hơn gấp vạn lần. Trong đầu Ân Huệ chỉ nghĩ, A Tấn không thể có chuyện, nàng không thể không có A Tấn, nếu A Tấn rời đi, nàng tuyệt đối không sống một mình, nàng sẽ đi cùng A Tấn. Cho dù là sống hay chết, tuyệt đối không chia li. *đồ lót. Sau đó, khi mẹ đến mới biết được con gái mình đã có "dì cả" (kinh nguyệt), sau này Ân Huệ cũng sẽ như vậy. Biết A Tấn không có chuyện, lúc này Ân Huệ mới thở phào nhẹ nhõm. Trải qua một hồi sóng gió làm cho Ân Huệ hiểu ra một chuyện, tình cảm của nàng đối với Tần Tấn không đơn giản chỉ là tình cảm chị em, đó là tình yêu chỉ có giữa nam và nữ. Ân Huệ không biết tình cảm của mình đối với Tần Tấn thay đổi lúc nào, hay là chính bản thân nàng đã có tình cảm như vậy chỉ là nàng không hề nhận ra. Ân Huệ bừng tỉnh, nàng đã hiểu tại sao từ đầu đến cuối đều không chịu gọi Tần Tấn là chị hai. "Tấn, chỉ khi ở cùng với chị, em không còn sợ hãi. Đừng vứt bỏ em." Ân Huệ nhìn Tần Tấn, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt bị bao phủ bởi những tầng nước mắt, nhưng ánh mắt rất kiên định. Nếu như không nghe được Ân Huệ kể chuyện xưa, Tần Tấn còn có thể cố gắng, quyết tâm tàn nhẫn, nói ra những lời trái lòng mình. Hiện tại, làm sao Tần Tấn có thể làm em ấy tổn thương. Nhưng đây là chuyện thiên lý bất dung, cô không thể cho Ân Huệ danh phận, không thể cho em ấy một cuộc sống bình thường, hai người con gái ở cùng nhau nhất định cũng sẽ không thể sinh con. Vậy làm sao đây? Thể chất Ân Huệ không tốt, nếu ngày nào đó trời nổi sóng gió, Tần Tấn xảy ra chuyện bất ngờ phải đi trước một bước, thì Ân Huệ phải làm sao đây? Ai sẽ chăm sóc em ấy? Không thể đồng ý thì có thể từ chối, tại sao một chữ cô cũng không nói ra được? Ân Huệ nhìn Tần Tấn, nàng biết chị ấy sợ điều gì, nàng liền *đập nồi dìm thuyền: "Tấn, chân của em đã tàn phế, lẽ nào chị muốn nhìn thấy em gả cho người khác. Cuối cùng bị người ta ghét bỏ sao?" *Phá phủ trầm chu: ý nói quyết chí đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng) "Em không tàn phế." Dù không muốn nhưng Tần Tấn mang theo sự tức giận nói ra. Hai chữ "tàn phế" như gai nhọn đâm thẳng vào lòng Tần Tấn, làm cho cô bực tức. Điều càng làm Tần Tấn không thích là hai từ này được thốt ra từ miệng Ân Huệ. Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tần Tấn, lần đầu tiên Ân Huệ vui mừng vì đôi chân không hoàn hảo của mình. Nàng đã nhìn thấy hi vọng, nàng phải nắm lấy: "Tấn, trên đời này chỉ có chị không chê em, đừng để em phải sống xa chị. Cầu xin chị, không có chị, em không muốn sống." "Không có chị, em không muốn sống", nghe thấy câu này Tần Tấn sững sờ nhìn Ân Huệ. Trái tim trong lòng ngực dường như muốn nổ tung. Đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt nhỏ nhắn đau khổ thống thiết cầu xin. Tần Tấn hoàn toàn đầu hàng, ôm Ân Huệ vào lòng. Cô còn nói được gì đây? Điều Ân Huệ lo lắng cũng rất có lý, giao em ấy cho ai thì Tần Tấn cũng không yên tâm. Tần Tấn tin chắc trên đời này ngoài cô ra, không ai đối xử với Ân Huệ tốt hơn cô, không thể để em ấy lại bị tổn thương, không thể để em ấy phải tủi thân. Tần Tấn muốn Ân Huệ hạnh phúc, nghĩ đến nụ cười của em ấy, cô muốn trọn đời ở bên cạnh em ấy. Được Tần Tấn ôm vào lòng, Ân Huệ đã nhận được câu trả lời trong thầm lặng, thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt lại lần lại rơi xuống. Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, không giống lúc nãy. Ân Huệ ôm thật chặt Tần Tấn, ngày nàng chờ đợi cuối cùng đã đến. Hai người ôm nhau thật lâu vẫn không buông ra, đến khi Ân Huệ dần dần nín khóc thì nàng ngẩng đầu, thấy gương mặt người kia cũng đã ướt đẫm. Trong lòng có một cảm giác phơi phới, trên môi nở nụ cười, bàn tay nho nhỏ xoa mặt Tần Tấn, nhẹ nhàng vì chị ấy lau đi vết tích. Tần Tấn mở to mắt nhìn Ân Huệ, trái tim tim đập càng lúc càng nhanh theo từng đụng chạm nhẹ nhàng của em ấy. Cảm giác khác thường lúc sáng lại trở về. Ân Huệ bắt gặp ánh mắt nóng rực của Tần Tấn đang nhìn mình, mặt cũng đỏ bừng. Dù không nói rõ, nhưng lúc này xem như hai bên đều tình nguyện. Chuyện chung thân đã quyết, nhưng Ân Huệ nhớ lại hoàn cảnh can đảm biểu lộ tình cảm trước mặt người này, nàng vẫn có chút ngượng ngùng. Nhìn vào đôi mắt Tần Tấn, Ân Huệ giả vờ ung dung, chu cái miệng nhỏ nhắn, che giấu sự rối loại nho nhỏ trong lòng. Ân Huệ không biết rằng những cử động nho nhỏ của nàng đã kích thích sự khát vọng trong lòng Tần Tấn. Bất cứ thứ gì cũng không thể che giấu được ánh mắt tràn ngập sắc tình – cô muốn em ấy. "Đừng..." Chữ còn lại chưa kịp thốt ra thì đôi môi đã bị sự ấm áp chặn lại. Đôi môi chạm vào nhau, dán chặt vào nhau, cũng không còn chừng chừ hay nấn ná. Lỗ mãng tấn công, chiến lấy đôi môi của người kia, nhưng Tần Tấn lại không biết cách làm sao xâm nhập. Bị tập kích bất ngờ, Ân Huệ hoàn toàn đầu hàng, nàng cũng không hiểu phải làm gì tiếp theo nên đành giao phó cho Tần Tấn. Đầu tiên khung cảnh thật sự rất đẹp, tiếp theo không hiểu vì sao lại biến thành hai người giằng co. Nụ hôn đầu tiên thật vụng về. Nhưng đó là thứ ngọt ngào nhất trong cuộc đời của cả hai. *** (1) 小院 - Tiểu viện: gọi là tiểu vì nó khá nhỏ có khoảng 2-3 gian phòng, 1 cái bếp, và 1 cái sân nhỏ trong nhà. Nhưng bây giờ nó cỡ cái biệt thự nhỏ đấy. (Nói ngắn gọn nếu là bây giờ thì 2 chế là đại gia rồi = ̄ω ̄= )