Tân phong thần diễn nghĩa
Chương 8 : Cao thủ vs cao thủ (triệt quyền đạo vs thiếu lâm công phu)
“Sinh nhật của Ngữ Thanh, là cô nàng hay mắc cỡ đó sao?”
Nhật Vũ hỏi David: “Ta không biết, mà có nên đi không?”
Gã lại cười thâm ý nhìn Nhật Vũ: “Đi cũng tốt, còn một tuần nữa mới đến hẹn mà.”
“Anh Long đâu?”
“Vẫn còn đang luyện công. Lần trước hắn đem về cây côn nhị khúc bằng thép đặc trông dọa người vô cùng, nặng khủng khiếp luôn.”
Đột nhiên anh Long đẩy cửa đi vào: “Mỗi đoạn côn nặng 90kg, hai đoạn là 180kg. Vỏ bằng titan dày 3cm, bên trong chứa thủy ngân tạo sức nặng nên khá là vừa tay.”
David và Nhật vũ thầm lè lưỡi, dám chắc chỉ có tên biến thái nhà ngươi mới dùng được nó thôi.
“Chú Vũ, thân thể chú sao rồi? Đứng lên thử chút đi.”
Nhật Vũ cười khổ: “Cảm thấy rất tốt, chỉ là...”
Đột nhiên anh Long lao lên tung một quyền vào mặt hắn, Nhật Vũ thầm chửi tên khốn này quá hèn hạ nhưng vẫn bật dậy tránh né.
Nhật Vũ nhảy ra sau ghế salon rồi tung một cước đạp vào ghế làm nó bay về phía anh Long. Anh Long cũng chẳng khách khí liền xoay người tung cước tạt chiếc ghế ra. Nhật Vũ chớp lấy cơ hội, hắn vọt tới tung ra một trảo nắm về phía bả vai của đối phương.
“Long Trảo Thủ?”
Anh Long giật mình, đây là một trong 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm danh bất hư truyền, nhưng dù sao gã cũng là một đại tông sư khai môn lập phái nên rất là bình tĩnh khi đối mặt với loại tình huống thế này.
Anh Long xoay ngang người tung ra một quyền về phía đối thủ, tiện chân trước tung ra một cước đá về phía trước.
Một quyền một cước, song chủy pháo thủ.
Nhật Vũ cũng thầm cảm thán công phu của anh Long. Phải biết rằng sau khi sử dụng Đạt Ma Phật Đăng thì hắn đã sở hữu ký ức một đời công phu của lão Đạt Ma, tuy là tác dụng phụ của nó có chút đáng sợ nhưng nhờ công dụng của trái đào nên hiện giờ sức mạnh và tốc độ của Nhật Vũ đã không còn thua gì cái thân thể của anh Long và David cả.
Có sức mạnh, có tốc độ, có võ công.
Chính là cao thủ.
Nhật Vũ hiện nay hoàn toàn có thể xưng vương xưng tướng trên võ đài thế giới, thậm chí là Thiên Hạ Đệ Nhất cũng không phải là quá đáng.
Tuy nhiên, anh Long cũng tính là có bản lĩnh này.
Không có võ công vô địch, chỉ có người vô địch.
Cũng không thể đem Triệt Quyền Đạo và võ công Thiếu Lâm Tự ra so với nhau được. Một bên là thực chiến quyền pháp nhất hạng, một bên đã có bề dày lịch sử trải qua hằng trăm nghìn năm đúc kết lược giản mà thành.
Bởi thế nếu thực sự đánh nhau thì phải xem bản thân anh Long hay Nhật Vũ lợi hại hơn. Về điểm này thì cả hai đều rõ ràng.
Nhật Vũ nếu trúng một quyền và một cước này thì chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn trầm trọng, hắn biết chắc dù là luận võ nhưng đã là cao thủ thì sẽ không có chuyện lưu tình.
Hắn lách người tránh đòn, tiện tay thu trảo lại, tay còn lại kẹp chặt bốn ngón tay xỉa về phía sườn của anh Long.
Một đòn Thiết Sa Chưởng uy lực vô cùng.
Anh Long thấy tình hình biến quá quá nhanh, gã cũng nhanh trí co tay lại giật chỏ xuống ngay cạnh khủy tay Nhật Vũ.
Nhật Vũ không dám khinh suất chịu đòn liền biến chiêu. Một đòn Đại Suất Bi Thủ tung ra về phía hạ bàn của anh Long hất lên nhằm làm loạn cước bộ.
Dừng lại…
Nhật Vũ ngay khi đang sắp chiến thắng thì hắn đã dừng lại.
Không phải vì hắn lưu tình hay nhân nhượng.
Chỉ tại chân trước của anh Long co lại đẩy gót về phái thái dương của hắn, cách chỉ chưa đầy một centimet.
Hòa rồi…
Dù cho Nhật Vũ có xuất chiêu thành công đi chăng nữa thì vẫn phải trúng một cước hiểm hóc đó vào thái dương.
Lưỡng bại câu thương. Đó là kết quả mà cả hai đều không mong muốn.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
350 chương
117 chương
12 chương
46 chương
368 chương
100 chương
22 chương