Tân phong thần diễn nghĩa

Chương 6 : Thoát thai hoán cốt

Hôm đó là một chiều thứ bảy, một chiếc Porsche thể thao màu bạc đang lao vù vù trên đường cao tốc sát bờ biển Hongkong với vận tốc kinh hồn. Chẳng lẽ trong thời buổi vật giá leo thang, kinh tế xuống dốc thế này mà lại có kẻ thừa xăng đến độ đó sao? Bất quá nếu là có mục đích thì uổng xăng cũng tạm chấp nhận đi, nhưng chẳng lẽ đua xe với người khác mà cũng được cho là mục đích chính đáng sao? Khốn nạn! Ai bảo họ giàu hơn mình, mẹ nó chứ, đời này ta còn chưa được lái xe hơi… … Bốn cô gái xinh đẹp như hoa chính là chủ nhân của chiếc Porsche đó. Ba người trong số đó vốn là thiên kim đại tiểu thư của những gia tộc phú hào nổi tiếng ở Hongkong, cô nàng còn lại nhan sắc cũng không thua kém ba người bạn của mình nhưng gia cảnh thì hoàn toàn bình thường. Nàng gọi là Ngữ Thanh. Ba cô tiểu thư kia thì đã quen nhau từ trước, sau này khi cả ba cùng vào đại học S thì mới kết nạp Ngữ Thanh vào nhóm của mình. Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì cả, vấn đề ở đây là người đang đua xe với họ chính là David. “Mấy cậu xem tên đó chạy liều mạng chưa kìa. Không biết chiếc Mercedes FX-6 đó của ai nhỉ? Ở Hongkong này muốn mua một chiếc vậy cũng không phải dễ à nghen.” Cô gái cầm lái tuy vô tư hỏi nhưng thần sắc vẫn tập trung cao độ về phía trước. Bỗng nhiên chiếc Mercedes đó đột ngột quẹo trái, hướng về phía căn biệt thự to lớn ở trên núi làm cho mấy cô gái cũng phải chật vật chạy theo. Khi xe dừng lại, bước xuống chính là chàng David đẹp trai, hôm nay hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng nên trông rất là có phong vận của một công tử hào hoa. Mấy cô gái theo sau thấy vậy cũng chớp mắt không ngừng, hiển nhiên là đã bị vẻ bề ngoài của hắn hút hồn. “Mời các cô làm khách.” David dùng tiếng Anh nói chuyện, ở Hongkong vốn sử dụng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh nên việc giao tiếp tạm thời với hắn không thành vấn đề. Ban đầu mấy cô gái còn hơi ngại ngùng nhưng sau khi để ý thấy cả tòa biệt thự rộng lớn mà chẳng có ai ngoài hắn nữa thì mới an tâm đi vào. “Anh đua cũng khá thật đấy, chúng ta làm quen đi. Tôi là Sở Diễm.” Cô nàng cầm lái lúc nãy tên là Sở Diễm chìa tay ra làm quen với David, hắn cũng đáp lễ bằng cách nói ra tên mình và hôn lên mu bàn tay của nàng một cái. Sở Diễm có lẽ đã quen với cách giới thiệu của người nước ngoài rồi nên nàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên gì lắm. “Tôi là Lưu Mộc Lan, anh nói anh là người Đức sao David?” Một cô gái khác lại lên tiếng hỏi. “Tôi là Mộng Tuyền, còn đây là Ngữ Thanh.” Ba cô gái đều hết sức cởi mở nhưng xem ra Ngữ Thanh là đặc biệt, nàng vô cùng nhút nhát nên tính cách có phần hướng nội một chút. David cười nói: “Mấy cô uống gì? Tôi đi lấy.” “Tùy tiện.” “Anh ở đây một mình sao?” “Tôi ở cùng hai người bạn, bất quá hiện giờ họ không có ở đây.” Sau khi David đem ra một chai rượu van đỏ dành cho nữ giới ra thì lúc này từ trong phòng sau truyền đến một tiếng nổ lớn. “Bùm!” Cánh cửa và mấy món linh tinh bị đẩy tung ra lăn tới lăn lui trước mặt David và mấy cô gái. Nhật Vũ bước ra, toàn thân không một mảnh vải, đầu tóc rối bời nhưng da thịt trắng tinh như ngọc, cơ bắp săn chắc bó lại thành từng khối hoàn mỹ như được tạc ra bởi những nghệ nhân bậc thầy. “Nhật Vũ, cậu tỉnh rồi sao?” David kích động nhìn hắn, gã không ngờ rằng cuối cùng Nhật Vũ cũng đã tỉnh lại. … Quay lại khoảng thời gian 3 ngày trước. Sau khi chiến một trận với anh em Quan Trương trên du thuyền thì Nhật Vũ phải nằm liệt giường hơn một tháng. Nguyên nhân là do… “Anh đã lầm khi nói chú mày là ‘đồ ngu’. Thành thật xin lỗi, phải nói là ‘đại ngu’.” Anh Long vừa chửi vừa chỉ vào Nhật Vũ đang thẳng cẳng nằm trên giường, cơ bắp hắn tê liệt co giật liên hồi, gân xanh nổi lên rồi lại lặn xuống trông dọa người vô cùng, tuy là đã đỡ hơn nhiều so với lúc đầu nhưng xem ra cơn đau vẫn thống khổ không gì sánh bằng. “Lắm lời! Ông chửi câu này đã hơn cả tháng nay rồi, còn câu nào khác không? Mà thằng David đâu rồi?” Nhật Vũ thở hổn hển, hắn có chết cũng không thể ngờ cái Đạt Ma Phật Đăng chó má kia lại có tác dụng phụ kinh khủng như vậy a. Theo như những gì mà bác sĩ đã nói thì cả cái thân xác vô dụng của hắn hiện giờ đã bị hủy hoại hoàn toàn rồi, nôm na chính là ‘tàn phế’. “Nó đi hái trái đào cho chú mày rồi, không biết ăn xong thì ngươi sẽ ra cái quỷ gì nữa a.” Nguyên lai là sau khi biết mình đã thành phế nhân, Nhật Vũ liền mua ngay một căn biệt thự trên núi, sau đó hắn trồng hạt đào mà lão thiên thần Morgan đưa cho với hi vọng chữa lành cái thân thể hư hỏng này. Bỗng nhiên David từ ngoài đạp cửa xông vào cười lớn: “Tới rồi, Đào Tiên đến rồi.” Sau 49 ngày chờ đợi, cuối cùng thì cũng đã chờ được. Nhật Vũ kích động vô cùng, dùng toàn bộ sức lực bật dậy cầm trái đào nhét vào miệng mà nhai. Sau đó… dị biến xảy ra… Hắn hôn mê suốt mấy ngày liền, anh Long và David cũng đành phó mặc cho số phận mà thôi. … “Sống rồi… con mẹ nó, lão tử đã trở lại rồi đây.” Nhật Vũ sau khi bước ra khỏi phòng liền rống lớn, âm vang khắp nơi chấn động cả vách tường làm cả căn biệt thự run lên.