Tàn nhẫn: người chồng máu lạnh
Chương 6 : Xuất viện
Ôn Noãn ở đang vui mừng vì Nam Gia Ngộ chủ động quan tâm đến Đường Dịch. Đây có thể xem là bước ngoặc mới cho cả hai người họ không?
Nam Gia Ngộ bất ngờ xuất hiện. Anh rời đi chưa được ba mươi phút đã trở về, Ôn Noãn thấy làm lạ liền hỏi:" Ông chủ...".
"Tránh ra " Nam Gia Ngộ quát lên.
"Sau này tôi cấm cô đưa đồ ăn đến cho người phụ nữ đó ".
" Nếu làm trái lời tôi tôi sẽ cho cô rời khỏi Nam gia ngay và lập tức ".
Nói xong anh về phòng làm cho Ôn Noãn đơ ra. Cô chưa hiểu chuyện gì thì đã bị anh mắng không còn gì rồi,cô làm gì sai sao?
Rốt cuộc ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì à?
...
Một tuần sau.
Ở bệnh viện mãi cuối cùng Đường Dịch cũng được xuất viện về nhà. Vì chân cô bị thương và bất tiện cho việc đi lại nên Ôn Noãn đã dọn dẹp căn phòng dưới nhà cho Đường Dịch ở đó.
Hứa Duật Sâm phụ trách làm thủ tục rồi lái xe đưa cô về nhà. Rời khỏi bệnh viện Đường Dịch vui vẻ hơn,ra ngoài liền hít thật sâu cảm nhận bầu không khí trong lành. Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện cô ngửi muốn phát bệnh luôn rồi.
Nam Gia Ngộ dĩ nhiên chẳng đến đón cô,mặc dù anh đã được thư kí thông báo hôm nay cô sẽ xuất viện. Hứa Duật Sâm bắt đầu quen với việc người chồng vô tâm nào đó bỏ rơi vợ mình,anh luôn sẵn sàng đến bên cạnh chăm sóc Đường Dịch.
Đưa cô lên xe,Hứa Duật Sâm chu đáo thắt dây an toàn cho Đường Dịch.
"Cảm...cảm ơn ".
Hứa Duật Sâm chỉ cười,anh vào vị trí rồi cho xe lăn bánh rời đi.
...
Nam gia.
Mọi người trong nhà đều đang đợi cô về nhà. Đường Dịch gặp tai nạn đúng là dọa bọn họ một phen hú hồn, bây giờ đều nóng lòng đợi thiếu phu nhân trở về. Mặc dù cô không được lòng Nam Gia Ngộ nhưng người trong nhà rất thích cô, bọn họ ai ai cũng đối xử tốt với Đường Dịch. Biết rõ cô là người sống nội tâm, ít cởi mở, họ kiên trì một thời gian dài mới làm cho Đường Dịch bỏ lớp đề phòng của mình xuống.
Hứa Duật Sâm đẩy Đường Dịch vào trong. Thấy ai ai cũng chào đón mình trở về cô rất vui, ít nhất cô vẫn còn những người bạn này bên cạnh mình.
"Thiếu phu nhân, mừng cô trở về ".
...
Tối.
Đường Dịch nằm trên giường xem tin tức trên ti vi. Bây giờ đã rất trễ nên cô không thể ngủ được, thuốc của cô lại ở trên phòng, cô thì không muốn Ôn Noãn biết đến chuyện này nên đành thức mà thôi.
" Gần đây liên tục xảy ra vụ giết người liên hoàn ".
" Các nạn nhân đều là nữ, hung thủ là một gã đàn ông đội nón bảo hiểm. Cảnh sát đã bắt đầu điều tra,mong thời gian này các bạn nữ nên giữ cẩn thận ".
Đường Dịch nghiêng đầu, cô đổi kênh, đêm nay thật sự nhàm chán.
Tiếng xe bên ngoài vang lên, cô đoán là anh trở về, Đường Dịch vội tắt ti vi đi rồi kéo mền lên trùm kín mình lại.
Nam Gia Ngộ về nhà thì đi thẳng lên phòng, đi ngang phòng của cô thấy trống trơn, anh dừng chân lại nhăn mặt một chút, trông có vẻ không vui gì mấy.
Không phải hôm nay bảo xuất viện sao? Người đâu rồi?
" Mặc kệ vậy,đâu liên quan gì mình ".
Nam Gia Ngộ hầm hực tự nói một mình.
" Sống chết của cô ta liên quan gì mình ".
...
Nam Gia Ngộ đứng ở trong bóng tối,anh đưa mắt nhìn ánh sáng yếu ớt trước mắt. Phía đối diện anh chính là Đường Dịch ngồi trên xe lăn, gần đó một người đàn ông lạ cầm gậy bóng chày chạy đến chỗ cô. Thấy cảnh đó Nam Gia Ngộ trợn to mắt lên, anh vốn muốn chạy đến nhưng bị chặn lại giống như có một bức tường vô hình cản anh vậy.
Người đàn ông tiến đến cô một lúc một gần hơn, Đườnh Dịch lại không hay biết. Anh ta từ từ giơ cao cây gậy lên, từ phía sau đập vào đầu Đường Dịch trước mắt Nam Gia Ngộ.
" Không...dừng lại...".
Nam Gia Ngộ ngồi bật lên. Trán anh đổ đầy mồ hôi, đưa mắt nhìn xung quanh, sự im lặng bao trùm căn phòng khiến anh phát sợ.
Mơ...mơ sao?
Nam Gia Ngộ xuống giường,anh chạy vội vào phòng tắm mở vòi nước lên rồi đưa tay tát nước vào mặt mình thật mạnh. Anh nhắm mắt lại thì nhìn thấy cảnh tượng Đường Dịch bị người đàn ông kia đánh vào đầu.
"Cái gì vậy chứ?" Anh nhìn vào gương,khi không anh mơ thấy cái vớ vẩn gì vậy này?
Tim anh bắt đầu nhói lên,Nam Gia Ngộ đặt tay lên ngực rồi bóp chặt. Anh nhăn mặt,sau đó vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.
Ôn Noãn đêm hôm thức giấc,cô không ngủ lại được nên ra bếp lấy nước uống thì nhìn thấy Nam Gia Ngộ đang chạy xuống cô vội hỏi:" Ông chủ...ông đi đâu vậy?".
Nam Gia Ngộ thấy Ôn Noãn liền chạy đến,nắm lấy bả vai cô siết chặt:"Cô ta đâu? Chẳng phải hôm nay đã xuất viện rồi sao?".
Ôn Noãn vì đau nhăn mặt,cô vội nói:" Ông chủ,thiếu phu nhân bị gãy chân nên tôi đã dọn dẹp căn phòng đấy để phu nhân ở rồi ".
Ôn Noãn nói xong thì đưa tay chỉ căn phòng phía sau Nam Gia Ngộ. Anh quay đầu, ngớ ra dưới nhà còn một phòng ngủ nhỏ nữa.
Dường như thấy an tâm hơn,Nam Gia Ngộ buông Ôn Noãn thở nhẹ ra.
May quá...đã về nhà rồi.
Khoan đã, mày vừa lo lắng cho cô ta sao?
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
37 chương
34 chương
5 chương
39 chương
12 chương