Tàn Ngọc Li Thương
Chương 32 : Nhiệm vụ [ thượng ]
Một con ngựa thẳng tắp nhằm phía bạch y thiếu niên vẫn đứng sững ở trên đường.
“Tránh ra. . Mau tránh ra. . ngựa này không dừng lại. .” Người ngồi trên lưng ngựa kinh hoảng thét lớn. .
Liễu Tàn Ngọc thi triển khinh công nhảy lên lưng ngựa. Thuận thế giữ chặt dây cương. Một tiếng hí dài, hai chân trước nâng lên. Lần nữa chạm đất đã dừng lại. Ngựa vẫn bất an dùng vó ngựa chà chà đất. Vỗ nhẹ trên đầu ngựa hai cái làm như trấn an sau đó xoay người xuống ngựa. mấy người theo sau tiến đến coi người cưỡi ngựa có bị thương không.
“Nhã Tu, ngươi không sao chứ. .” Hoa Mộ Diệp đối với người được Kì Thiên Dực đỡ xuống ngựa nói. Lâm Nhã Tu nghe vậy gian nan khoát tay áo tỏ vẻ không có việc gì. Nhưng kinh hách lúc trước vẫn chưa qua đi. .
“Thật là. . Đã nói để ta mang ngươi đi . . Còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì. . Nếu bị thương thì làm sao bây giờ. .” Kì Thiên Dực càng nói càng tức. Nhưng động tác trên tay lại vô cùng nhu hòa giúp đỡ Lâm Nhã Tu thuận khí. .
“Ngươi cũng đừng nói hắn. . Ta thấy lúc trước có hài tử bướng bỉnh giật giật đuôi ngựa. . Ngựa mới có thể như vậy. .” Lăng Tử Ngân nhìn Lâm Nhã Tu, giải thích. Lại nhìn thấy đôi mắt tử sắc không khỏi ngẩn người. .
Mà Liễu Tàn Ngọc cũng thấy rõ người tới. . Là bọn hắn? . . Quang mạng hiện lên trong con ngươi bình thản. Xoay người liền lôi kéo Sở Hồng Tú đi: “Ngọc. . ?” Tuy có khó hiểu, nhưng quay đầu lại thấy Lăng Tử Ngân liền biết nguyên do. Không kiên nhẫn trừng mắt nhìn hắn một cái. Thật không may. . Như thế nào đụng tới hắn. .
Lâm Nhã Tu thông thuận hô hấp liền thấy người lúc trước cứu mình đã đi xa. Nhìn thân ảnh bạch sắc hét lớn: “Đa tạ công tử. .”
Mà Liễu Tàn Ngọc lại như không nghe được. Tiếp tục đi về phía trước. Cùng Sở Hồng Tú đi tới tửu lâu nổi danh nhất đô thành – Hà Vân lâu. . Vừa vào lâu liền bị rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Rõ ràng là ban ngày che mặt rất kỳ quái. .
Biết Liễu Tàn Ngọc không chủ động mở miệng. . Sở Hồng Tú liền tiến lên nói với tiểu nhị “Tiểu nhị. . Cho một phòng. .”
Tiểu nhị nghe vậy hoàn hồn. . Nói: “Xin lỗi cô nương. . Hôm nay, phòng đã được mấy vị đại quan bao hết . . Chi bằng cô nương cùng với công tử lên lầu hai ngồi đi. .” Sau đó ân cần đem hai người thỉnh tới lầu hai. Lầu hai hiển nhiên ít người. Hai người ngồi vào bàn gần cửa sổ. Gọi chút đồ ăn và rượu.
Sở Hồng Tú lột sa mỏng trên mặt xuống khiến người chung quanh một trận xôn xao. Mà Sở Hồng Tú làm như không biết cầm lấy chiếc đũa gắp rau. “Ngọc. . Ngươi nói là dạng đại quan gì có thể bao hết phòng ở Hà Vân lâu a. . Cũng quá nhiều tiền đi. .” Thấy Liễu Tàn Ngọc lắc lắc đầu, không khỏi thở dài: “Ngọc. . Nơi này hẳn là không ai nhận ra ngươi. .” Cố ý hạ giọng nói. Ngụ ý chính là ngươi không nên để ta ăn một mình a. .
Bất đắc dĩ thở dài Liễu Tàn Ngọc thật muốn hỏi lúc trước chúng ta mang theo cái này làm gì a. Tháo sa mỏng xuống lại đưa tới một trận hút không khí. Thân thủ tiếp nhận rượu được Sở Hồng Tú khen ngợi. Không nhìn tới những người kia dùng ánh mắt gì nhìn mình. Bawtstay vào rót rượu. .
Lúc này có mấy người cũng ở lầu hai. Đúng là đám người Lâm Nhã Tu lúc trước. Ngẩng đầu một hơi uống cạn chén rượu. . Trùng hợp sao? . . A. .
Mấy người ở lầu hai sau khi nhìn thấy Liễu Tàn Ngọc đều ngây cả người. . Hướng Liễu Tàn Ngọc bên này đi tới, hai tay ôm quyền hơi hơi khuynh thân nói: “Đa tạ công tử lúc trước cứu. .” Dừng dừng. . Lại tiếp tục nói: “Không biết có thể ngồi cùng công tử hay không. . Công tử, bữa này ta mời. . Coi như là cảm tạ ân cứu mạng của công tử.”
Mắt nhìn Lâm Nhã Tu. Quả nhiên đối phó với những người này thực phiền toái. Hiện tại cự tuyệt sẽ làm cho bọn họ tiếp tục quấn quít lấy: “Xin cứ tự nhiên.” Thản nhiên nói nghe không ra hỉ giận. Sở Hồng Tú nghe vậy nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc lại không nói gì.
Mấy người ngồi một bàn bảo tiểu nhị mang đồ ăn đến đây, thấy Liễu Tàn Ngọc cũng không có ý định mở miệng nói chuyện, trao đổi ánh mắt một chút, vẫn là Lâm Nhã Tu mở miệng: “Tại hạ Lâm Nhã Tu. . Không biết công tử tên là gì. . Ngày khác Nhã Tu có thể đi bái phỏng ân cứu mạng của công tử. .”
Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói: “Chỉ là tiện tay. . Công tử không cần để ý. .” Trong những người này trừ bỏ Lăng Tử Ngân chưa thấy qua đôi mắt kia. Không nghi ngờ cũng là khó. Phải cẩn thận ứng phó. .
Lâm Nhã Tu nhất thời nghẹn lời, không biết nói tiếp như thế nào. Kì Thiên Dực nóng vội: “Các ngươi đừng không nói văn hoa được không, thực chán ghét a. . Chúng ta nói thẳng . . Không biết ngươi có biết một người tên là Liễu Tàn Ngọc. . ?”
Liễu Tàn Ngọc cười lạnh trong lòng. Quả nhiên là vì cái này, bất quá Kì Thiên Dực cũng thực trực tiếp: “Vì sao ngươi cho rằng ta nhận thức hắn?” Lạnh lùng nhìn Kì Thiên Dực, khẩu khí vẫn lạnh nhạt như lúc trước, tựa hồ đối với chuyện này không có hứng thú. .
Kì Thiên Dực bị nhìn đến mức run lên. Con ngươi tử sắc xinh đẹp không mang theo một tia cảm tình. Cho dù hắn nhìn về phía mình lại như là nhìn phía sau mình hoặc là nhìn một vật chết. . Có một tia sợ hãi lan tràn trong lòng .
“Chẳng qua mục mâu tử sắc của công tử rất ít gặp. Mà Tàn Ngọc chúng ta biết cũng là mục mâu tử sắc. Đã nghĩ có phải thân thích hay không. .” Hoa Mộ Diệp thấy thế mở miệng nói. Bọn họ đến là để xác nhận người nọ không phải là Liễu Tàn Ngọc. Cũng nghĩ võ công của người này rất cao, bọn họ đồng loạt ra tay cũng vô pháp thắng được hắn.
“Thiên hạ rộng lớn, ta có mục mâu tử sắc, đương nhiên người khác cũng có thể có. . Nhưng cũng không nhất định đều là thân thích. .” Nói xong liền nhìn phía cầu thang lầu ba, chỉ thấy vài người vận y phục sang trọng đi xuống. .
Mấy người nhất tề nhìn theo Liễu Tàn Ngọc. Đi trước là lam y nam tử . Phong độ hiếm có. . Ánh mắt lại toát ra uy nghiêm không thể bỏ qua. Bên cạnh hắn là một lam y thiếu niên. Diện mạo thanh tú . . mục mâu tử sắc. Mà thiếu niên như cảm giác được tầm mắt. Nhìn về phía Liễu Tàn Ngọc. Không khỏi ngẩn người dừng bước. Kinh ngạc nhìn Liễu Tàn Ngọc.
Nam tử phía trước phát hiện thiếu niên bên cạnh dừng cước bộ. Kỳ quái nhìn về phía hắn. Sau đó theo tầm mắt của hắn thấy được Liễu Tàn Ngọc. kinh ngạc trong nháy mắt lại lập tức khôi phục trấn định.
Liễu Tàn Ngọc lẳng lặng nhìn lại hai người. Trong một chớp mắt, hắn nghĩ đến người kia là Liễu Tàn Nguyệt. Theo sau liền phát hiện không phải, tự giễu cười cười. Chẳng lẽ vài ngày không thấy mình đã nhớ y sao. Cảm giác mình tựa hồ không mốn ly khai y . . Kia. . Về sau làm sao bây giờ? . .
Lúc này nam tử cầm tay thiếu niên ôn nhu nói: “Khuynh nhi, làm sao vậy?”
Thiếu niên bị gọi là Khuynh nhi lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu: “Không có gì..” Nam tử không khỏi nắm chặt tay thiếu niên lôi kéo hắn đi xuống lầu. Người hầu phía sau cũng theo xuống.
Xem ra là Liễu Liệt Khi, Liễu Tàn Ngọc thầm nghĩ. Dùng ánh mắt ý bảo Sở Hồng Tú. Liền đứng dậy nói: “Các vị cũng đều nhìn thấy. . Mục mâu tử sắc không chỉ có một mình ta. Có lẽ vị kia mới là người các ngươi muốn tìm cũng không chừng. .” Nói xong. . Liền rời đi . . Lưu lại một bàn người còn đang sững sờ. Mà Lăng Tử Ngân vẫn nhìn phương hướng Liễu Tàn Ngọc ly khai. Chưa nói một lời. .
“Thiên thần tộc. .” Lâm Nhã Tu thì thào nói sau một hồi. .
Kì Thiên Dực nghe vậy trợn to mắt: “Ngươi muốn nói Tàn Ngọc cùng với hai người kia thật là người thiên thần tộc sao. .”
“Thiên Dực. . Truyền thuyết chỉ có nhân tài của thiên thần tộc mới có thể có mục mâu tử sắc. Người ngoại bang cũng không có khả năng có được mục mâu tử sắc. Hơn nữa ngươi cũng không thể xác định người kia không phải Liễu Tàn Ngọc, không phải sao. .” Hoa Mộ Diệp giải thích. ” Người kia tuy phản bác lời của chúng ta, lại chưa từng nói qua mình không phải là Liễu Tàn Ngọc. Mà lúc trước nghe được nàng kia gọi hắn bằng Ngọc. . Liễu Tàn Ngọc không có khả năng ở trong này. . Chính là diện mạo người nọ thực sự có vài chỗ giống Liễu Tàn Nguyệt. .” Tổng kết vấn đề làm cho Hoa Mộ Diệp có điểm hồ đồ . .
Mà giờ khắc này Lăng Tử Ngân lại nói: “Nữ tử kia có thể là Sở Hồng Tú. . thời điểm bắt được hắn phát hiện trong tay trái hắn có một khỏa trĩ. Mà trên tay nữ tử kia cũng có một viên. Nói như vậy sẽ không trùng hợp như thế.”
Mấy người khác nghe vậy không khỏi ngốc lăng . Kì Thiên Dực kinh ngạc mở miệng nói: “Ý của ngươi là. .”
Hai bạch y nhân đứng trên mái nhà gần hoàng cung. Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói: “Giờ Tí động thủ. . Hồng Tú chuẩn bị y phục cho ta. .”
“Giờ Tí. . ! Vì sao sớm như vậy. . Giờ sửu động thủ tốt hơn chứ. .” Sở Hồng Tú kinh ngạc nói. .
“Không sao. . Ngươi ngoài cung tiếp ứng. .” Thanh âm hỗn loạn trong gió. Tóc đen theo gió quấn quanh y phục tuyết trắng. Liễu Tàn Ngọc lẳng lặng đứng, giống như muốn theo gió rời đi.
“Ngọc. . Ngươi thay đổi. . Lúc trước cũng là. . Vì sao cố ý để bọn họ phát hiện. .” Sở Hồng Tú nhìn người như tiên tử trước mắt. Khó hiểu nói. Khi mấy người kia đến, Liễu Tàn Ngọc liền bảo nàng rót rượu sau đó đưa chén cho hắn, Sở Hồng Tú mới biết được dụng ý của hắn. Vì sao hắn phải làm như vậy? Nhiệm vụ không phải vẫn chưa thành sao. .
“Có lẽ. . Là thay đổi. .” Liễu Tàn Ngọc nở nụ cười. . So với dương quang chiếu trên mặt hắn càng thêm chói mắt. Trong mục mâu tử sắc có rất nhiều tình tự và bi thương giãy giụa. .
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
14 chương
217 chương
10 chương
254 chương