Tân lang thượng sai giường
Chương 7
CHƯƠNG 6
Đối với chuyện kết hôn, Hà Lê chưa nói là được, cũng không nói là không được.
Cậu là vì Trần Ngữ Xuyên vội vàng tới đấy, dây dưa một lát, sau đó vì công việc lại vội vàng trở về.
Trước khi đi chỉ để lại một câu: “Em sẽ nhanh chóng đến Đài Bắc ở cùng anh và Tiểu Tề, chuyện khác anh làm chủ, thấy lo liệu được thì tốt rồi.”
Cho nên Trần Ngữ Xuyên coi như Hà Lê đồng ý lời cầu hôn của anh, thu thập các loại tư liệu, xét xem đi nước nào cho phép đăng kí kết hôn đồng giới mà lại tiến hành tương đối nhanh, thuận đường an bài lộ trình tuần trăng mật. Anh cũng không giới hạn thời gian gọi điện thoại mỗi tuần một lần nữa, muốn gọi liền gọi, nghe giọng nói của Hà Lê, hỏi sở thích của Hà Lê, cùng Hà Lê thảo luận chi tiết lễ cưới, nói cho Hà Lê biết sắp xếp của anh. Trong điện thoại đương nhiên bộc lộ hết nhung nhớ lẫn nhau, khiến Trần Ngữ Xuyên vì tình yêu mà mặt mày rạng rỡ.
Hà Lê ngày đó khơi tâm mổ phổi một phen, làm cho Trần Ngữ Xuyên lại suy nghĩ sâu xa một phen, anh hiểu dụng ý Hà Lê khi nói những lời này, Hà Lê không muốn cậu lại chạm phải địa lôi. Hà Lê đối với quá khứ ký ức rõ ràng như vậy, thậm chí Trần Ngữ Xuyên còn lo Hà Lê có thể thoát khỏi bóng ma ngày xưa hay không, tuy rằng dĩ nhiên rất vui mừng Hà Lê đã tiếp nhận anh, nhưng luôn đau lòng tình yêu ngày trước của Hà Lê không gặp gỡ mình.
Lần gần nhất hai người gọi điện thoại thì anh rất cẩn thận hỏi Hà Lê, chuyện trước kia còn có thể hỏi không, Hà Lê do dự chốc lát mới đáp có thể hỏi cũng chẳng sao.
Cậu bảo với Trần Ngữ Xuyên, may nhờ Trần Ngữ Xuyên, cậu mới có thể đem khúc mắc khóa ở trong lòng mười năm mở ra, ngữ khí thoải mái mà nói ngày đó khi cậu gặp lại Lương Duẫn Thành kỳ thật một chút cảm giác cũng không có, chính là kinh ngạc vì vô tình gặp, còn dựa vào ý nghĩ muốn khoe, để Lương Duẫn Thành biết Hà Lê dù không có Lương Duẫn Thành vẫn có thể thực sự vô cùng hạnh phúc.
Mà hành vi lôi kéo Tiểu Tề đi khác thường ngày đấy, lúc này bản thân cậu hồi tưởng lại, mới phát hiện kỳ thật khi đó trong lòng đều nghĩ đến Trần Ngữ Xuyên, lo lắng xem với Trần Ngữ Xuyên nên làm thế nào. Vừa không muốn làm trái quyết định không yêu của chính mình, do hoang mang trước nỗ lực của Ngữ Xuyên, tâm tư rối loạn phiền muộn.
Hà Lê thành thực kể với Trần Ngữ Xuyên, cậu kỳ thật rất sợ một khi cậu đã đồng ý Trần Ngữ Xuyên, Trần Ngữ Xuyên một ngày nào đó sẽ đi quay về con đường yêu người khác giới, tựa như Lương Duẫn Thành, loại hậu quả này là cậu – Hà Lê chịu không nổi. Cậu vốn có thể không sợ Trần Ngữ Xuyên nhu tình tiến công, nhưng Trần Ngữ Xuyên mang tràn đầy yêu thương cậu, bao dung cậu, cậu làm sao có thể không sa vào?
Trần Ngữ Xuyên nghe xong vừa cảm động vừa hạnh phúc, lúc này anh có thể chầm chầm cảm nhận được, bỏ đi vẻ ngoài phòng bị, Hà Lê thật ra là một nhi đồng lớn thẳng thắn lại nghịch ngợm đáng yêu, những hình tượng vô tình phóng túng trong quá khứ, chẳng qua chỉ là cậu mạnh mẽ giả thành bề ngoài. Chỉ cần Hà Lê chịu yêu, tuyệt đối là mối tình vĩnh cửu không có đường lui. Từ lúc này cậu cũng liên tục gửi từ nhà ở Cao Hùng một chút sản phẩm nổi tiếng của Cao Hùng phù hợp khẩu vị là Trần Ngữ Xuyên nhìn thấy ngay.
Mở xong sẽ trở lại phòng làm việc của mình, trên bàn bày một thùng giấy, người gửi là Hà Lê, mở ra thùng giấy bên trong là năm hộp bánh cà ri*, Trần Ngữ Xuyên không khỏi hạnh phúc mà cười rộ lên, nhấc điện thoại gọi vào di động của Hà Lê.
“Ngữ Xuyên à?” Thanh âm Hà Lê nghe đầy thích thú.
“Ừ, anh nhận được bánh cà ri em gửi rồi, không phải tuần sau sẽ phải dọn sang sao? Đến lúc đó lại mua một ít nữa mang qua đây là được.” Trần Ngữ Xuyên nói nhỏ tràn đầy ý cười cùng nồng đậm nhu tình.
“Anh hôm trước không phải bảo với em Tiểu Tề thích ăn sao, lần trước nhận được bánh cà ri, hôm sau bánh đã bị ăn sạch, dù sao em gửi mấy hộp qua trước, anh còn có thể chia một chút cho đồng nghiệp trong phòng cùng ăn.”
“Cám ơn em, thân ái.”
“Khách khí với em gì chứ? Chỗ em phần lớn thu xếp xong rồi, anh xác định trong nhà có không gian để cho em bày bừa không? Em ngoài sách ra còn có ngoài giá sách nữa đấy.”
“Đương nhiên, trong phòng sách nhường ra hẳn một không gian rộng cho em mà.”
Trong nhà Trần Ngữ Xuyên không gian rộng rãi nhất chính là phòng sách.
“Vậy hẳn là đủ rồi đi. Em vừa bán nhà rồi, anh cũng có thể không cần chờ em dọn sang nữa, phát hiện đồ đạc của em quá nhiều nhà anh chứa không nổi lại đem ném em ra ngoài nha!”
Trần Ngữ Xuyên nhẹ cười: “Anh sẽ không làm như vậy, đồ nào nhiều quá thì ném đồ ấy, còn em, anh thế nào cũng luyến tiếc buộc cho chặt.”
“Sao miệng ngọt vậy chứ? Đi đánh răng đi! Cẩn thận sâu răng đó, em cũng không muốn hôn một gã miệng đầy răng hỏng đâu.”
Trần Ngữ Xuyên cười to: “Lê yêu quý nói thế nào, tiểu nhân sẽ làm như vậy!”
“A dua nịnh hót.”
“Vậy cũng chỉ đối với Lê yêu quý nhà anh thôi.”
“Bên cạnh anh không có người phải không?”
“Không, để làm gì vậy?”
“Em sợ bọn họ bị anh dọa ghê người nôn đến chết.”
“Không sao, anh nhất định nhờ em làm luật sư biện hộ cho anh, coi như anh làm người khác nôn chết, em cũng nhất định sẽ giúp anh đúng không?”
“Em mới không muốn tiếp nhận trường hợp này!” Hà Lê cười lớn ở đầu bên kia.
“Em từ TaoJin, còn là đối tác nữa sao?”
“Vẫn còn mà, dù sao em được tính là cổ đông, làm sao thế?”
“Bên Đài Bắc thì thế nào? Công việc có sắp xếp chưa?”
“Tin em từ chối công ty luật TaoJin vừa lan ra, gần đây ở Đài Bắc, Cao Hùng còn có nhiều công ty luật nổi tiếng luôn luôn gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn không ai biết em chuyển sang chỗ anh, em nghĩ em vẫn còn phải lựa chọn lại!”
“Em có muốn nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục công tác?”
“Để làm gì? Dù cho chúng mình xuất ngoại kết hôn hưởng tuần trăng mật cũng không cần quá lâu đâu nhỉ? Hơn nữa công ty của bọn anh thiếu anh thì có được không?”
“Công ty không đến mức sẽ xảy ra vấn đề lớn gì, đúng là anh muốn thừa dịp hưởng tuần trăng mật nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy Tiểu Tề không cần đến trường sao?”
“Anh nghĩ trước khi con lại đến trường, đây cũng không phải vấn đề lớn.”
“Hiện tại cũng sắp cuối tháng bảy rồi. . .”
Trần Ngữ Xuyên nghe ra Hà Lê đang tìm cớ thoái thác, liền dịu dàng hỏi: “Em đang lo lắng cái gì?”
“Cũng không có. . .”
“Chứng sợ hãi trước hôn nhân sao?”
“. . . Nào có. . . ?”
“Thân ái, anh có thể hiểu nếu muốn em bước một bước có bao nhiêu khó khăn, uhm, khi chúng ta xuất ngoại thì em đi chơi một chuyến, chuyện kết hôn, anh sẽ đợi em chuẩn bị tốt rồi nói sau, được không?”
“Không được.” Hà Lê đáp vừa nhanh vừa nhẹ.
“. . . Em sợ kết hôn, lại nghĩ nếu hiện tại không buộc anh kết hôn, sợ tương lai anh sẽ thay lòng đổi dạ, có phảikhông?”
“. . .” Hà Lê không nói, phẳi chăng là chấp nhận?
“Đồ ngốc này!” Trần Ngữ Xuyên than nhẹ.
“. . . Em muốn kết hôn. Rất muốn. . .”
“Lê, em có thể lựa chọn tin tưởng anh, cũng có thể lựa chọn hoài nghi anh, nhưng em phải nghĩ đến anh, nghĩ đến Trần Ngữ Xuyên này đối với em như thế nào, nghĩ tới anh là người thế nào, sau đó quyết định. Tất cả chuyện này, đều chỉ liên quan đến hai người chúng ta, không có chút liên hệ tới tên chết tiệt Lương Duẫn Thành kia, đương nhiên với hành động trước kia hắn đối với em cũng hoàn toàn không quan hệ.”
“. . .” Hà Lê tại đầu kia trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng bật cười: “Vâng. . . Em biết. . .”
Trần Ngữ Xuyên ôn nhu cười: “Chúng ta đi châu Âu chơi một chuyến được rồi, muốn kết hôn hay không, đến lúc đó xem ý của em, như vậy được rồi chứ?”
“Vâng.”
“Kỳ thật. . .”
“Sao cơ?”
“Anh cảm thấy em là vợ đã cưới hỏi đàng hoàng của anh rồi.”
Hà Lê tại bên kia cường điệu trêu ghẹo kêu: “Cái gì mà cưới hỏi đàng hoàng? ! Bà mối đâu? Sính lễ đâu? Thật có lỗi, vợ anh giống em đều chẳng thấy đâu.”
“Bà mối chính là Quý Duy mà! Nếu đêm hôm đó cậu ấy không đem anh đưa đến phòng em. . . Mà lại nói, đó là đêm tân hôn của anh, người cùng anh động phòng chính là em nha.”
“Ha!”
Trần Ngữ Xuyên nghiêm túc nói: “Đây là sinh mệnh không thể chạy thóat khỏi số phận, em cam chịu đi, thân ái.”
“Ha ha ha ha!”
“Này! Anh nói thật với em, em còn cười coi thường hả.” Trần Ngữ Xuyên mỉm cười.
“Thực xin lỗi, Ngữ Xuyên thân yêu, bởi vì rất buồn cười mà!”
“A. . . Em hại tâm hồn yếu đuối của anh lâm vào tổn thương nghiêm trọng. . .”
Giọng nói Trần Ngữ Xuyên giả vờ tủi thân của truyền sang đầu kia khiến Hà Lê phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha. . . Khụ. . . Ha ha. . . Đừng náo loạn nữa, Ngữ Xuyên. . . Em . . Ha ha ha. . . Thư ký của em vừa mới vẻ mặt hoảng sợ chạy vào, hắn còn tưởng rằng em bị quỷ nhập vào người. . . Ha ha ha. . . Ha ha. . .”
“Lê. . . Lâu rồi em không cười thoải mái như vậy sao?”
“. . . Ừm là rất lâu rồi. . .” Trong câu trả lời của Hà Lê còn mang theo ý cười.
“Anh hi vọng, cuộc sống sau này, anh đều có thể làm em cười như vậy.”
“Ngữ Xuyên. . .” Hà Lê than nhẹ.
“Được rồi, anh nên để em quay về công việc, tối nay tiếp tục nói chuyện.”
“Ừ, vậy tối nay tán gẫu tiếp, bye bye.”
“Bye bye, tình yêu của anh.”
★★★
“Cha, con muốn cái kia!”
Tiểu Tề vươn cánh tay rảnh rỗi chỉa thẳng vào giữa đám va li con đông đúc có ảnh hoạt hình, mắt Hà Lê choáng váng, vẫn không rõ cái cậu nhóc muốn là cái nào.
“Cái nào?”
“Cái kia đó! Cái có hình Chopper** ấy!”
“A. . . Tiểu thư! Phiền cô lấy giúp cái vali có vua hải tặc cho chúng ôi xem.”
Công ty tổng hợp độc quyền về đồ chơi và trang phục thiếu nhi trong tầng này, nữ nhân viên bán hàng đang lấy chiếc vali mà Tiểu Tề vừa ý xuống.
“Anh bạn nhỏ thật đáng yêu.” Cô nhân viên khen Tiểu Tề.
“Ừ, tiểu quỷ này đúng thật là người gặp người thích.” Hà Lê vừa nói vừa đón vali, bắt đầu kiểm tra, xem vali nhỏ có đủ độ bền không.
Đến công ty bách hóa giúp Tiểu Tề mua vali, vì sau hai ngày Hà Lê chuyển đến, lại bắt đầu cùng Trần Ngữ Xuyên chuẩn bị hành lý đi Châu Âu du lịch, Tiểu Tề trông thấy rồi la hét phải có vali của riêng nhóc, cậu nhóc cảm giác mình cũng kéo theo vali xuất ngoại sẽ có khí thế rất tuấn tú, lúc khai giảng là có thể khoe với bạn học.
“Tiên sinh là con của anh sao?”
Ở trong mắt nữ nhân viên bán hàng, người đàn ông này và cậu nhóc thật chẳng có nét nào giống nhau.
“Đúng vậy. Tiểu Tề, con kéo khóa coi nào, kéo đi để coi xem một chút.”
Vali này quả thật là đủ nhỏ, so với túi sách bình thường chỉ lớn hơn một chút. Chẳng qua kéo đi kéo lại, Tiểu Tề thật là phấn khích.
“Thích không?”
“Thích ạ!”
Hà Lê lấy thẻ tín dụng giao cho nhân viên: “Tiểu thư, chúng tôi mua cái này.”
“Vậy xin chờ một chút, tôi giúp anh thanh toán rồi đóng lại .”
“Không cần đóng gói, chúng tôi kéo theo luôn.”
“Như vậy để tôi giúp anh tính tiền, xin chờ một chút.”
“A Lê?”
Hà Lê vừa quay đầu nhìn về hướng thanh âm phát ra, ai da, đã đoán đúng, lại là Lương Duẫn Thành.
“. . . Đưa con đến dạo công ty bách hóa sao?” Hà Lê khách khí bình tĩnh hỏi, may mắn tự mình gặp lại người này đã đã không còn gì oán giận.
Lương Duẫn Thành cùng tuổi với Hà Lê, thoạt nhìn so với Trần Ngữ Xuyên nhà cậu còn già hơn, tư thế oai hùng ngày xưa đã không còn thấy nữa.
“Ừ, cậu cũng đưa con đi à?”
“Cha, chú này là ai vậy?” Tiểu Tề đẩy đẩy vali nhỏ, nắm tay Hà Lê, đưa mắt nhìn Lương Duẫn Thành.
“Chú ấy là bạn học cũ của cha. Con chào chú đi.”
“Chào chú ạ.”
“Ngoan lắm, đây là con gái tôi, qua nào, chào chú Lê.”
“Chú Lê.”
Hai cô con gái của Lương Duẫn Thành cảm giác nhỏ tuổi hơn Tiểu Tề.
“A Lê, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”
Quan sát thấy trong mắt Lương Duẫn Thành lóe lên khát vọng nóng bỏng, Hà Lê nhanh chóng trang bị chính mình, trên mặt khoác lên loại che giấu tâm tư ngày trước để ứng phó bạn giường còn có mỉm cười rất ôn nhu.
“Chỉ sợ không có cách, ông xã tôi, a, ba của con trai tôi lập tức sẽ tới đón chúng tôi, lần sau nếu có cơ hội thì nói sau vậy. Tiểu Tề tạm biệt chú đi con.” Cậu tuyệt đối không có bất kỳ ý tưởng nhắc lại chuyện cũ cùng Lương Duẫn Thành.
“Tạm biệt chú.”
Nhận lại thẻ tín dụng và hóa đơn kí tên từ tay nhân viên bán hàng đang ngây người, Hà Lê nói với nhân viên thu ngân: “Phiền cô nhanh một chút, tôi có việc gấp.”
Đến Đài Bắc, lại nhiều lần gặp phải Lương Duẫn Thành. . . Hiện tại hẳn là giờ hành chính, cũng bởi Trần Ngữ Xuyên phải đi làm, cho nên Hà Lê ở nhà nhàn rỗi mới mang theo Tiểu Tề nơi nơi dạo khắp chốn chơi, Lương Duẫn Thành chẳng lẽ không phải làm việc sao?
“A Lê, nhưng tôi liên lạc thế nào đây?”
Hà Lê trông thấy bộ dáng Lương Duẫn Thành sốt ruột, trong lòng có phần đau xót, còn dâng lên một cảm giác thực xa lạ, Lương Duẫn Thành này thoạt nhìn rất lạ lẫm. . . Hoài nghi trước kia tại sao cậu lại có tình cảm sâu nặng với người đàn ông này như vậy.
“Tôi đã từng thề, sẽ không gặp lại cậu. Tôi không tránh được việc vô tình chạm mặt, như vậy trong phạm vi tôi có thể kiểm sóat, chúng ta có thể không gặp mặt liền không thấy mặt đi!”
Lấy lại thẻ tín dụng của mình trong tay nhân viên thu ngân, rồi nắm tay Tiểu Tề.
“Đi thôi, Tiểu Tề.”
Nếu như Hà Lê chịu quay đầu lại nhìn Lương Duẫn Thành trông theo bóng cậu rời đi, nhất định có thể chứng kiến Lương Duẫn Thành thất thần đứng nguyên tại chỗ, tràn ngập vẻ mặt hối hận.
Hiện tại, tâm cũng không rối loạn nữa. . . Sau khi nghe theo trái tim mình tiếp nhận Ngữ Xuyên, ngay cả tâm cũng ổn định. . . Khóe miệng Hà Lê không khỏi hiện lên một tia cười ấm áp.
Ra khỏi công ty bách hóa.
“Ba muốn tới đón chúng ta sao?”
“Ừ, Tiểu Tề chờ một chút, cha gọi điện thoại kêu ba ba tới đón.”
Hà Lê gọi điện: “A lô? Ngữ Xuyên à?”
“Thân ái, làm sao vậy?”
“Lúc này em muốn dẫn Tiểu Tề đến quảng trường Vi Phong đi ăn kem Haagendazs***, anh đến đó đón bọn em nha.”
“Được. Công việc của anh làm xong sẽ qua, hai người ở đó chờ anh.”
“Vậy hẹn thế nhé” Hà Lê cười khép lại di động.
Ánh mắt Tiểu Tề lấp lánh tỏa sáng.
“Chúng ta sẽ đi ăn Haagendazs sao?”
“Đúng vậy! Chờ một chút ba sẽ đến.”
“Cha, có phải cha không thích cái chú vừa rồi đúng không?”
Hà Lê giật mình, tên nhóc này thật mẫn cảm.
“Ừ. . . Đúng thế, cha rất không thích người ấy.” Hà Lê mỉm cười, đúng vậy, ngày trước cậu mù quáng yêu Lương Duẫn Thành, hiện tại cũng không thích nữa.
“Con cũng không thích hai đứa nhỏ kia! Bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào Chopper của con!”
“Ha ha!” Hà Lê không biết tại sao, bởi lời nói của Tiểu Tề, tâm tình rất tốt, “Chúng ta cùng chung mối thù!”
“Thế nào là cùng chung mối thù ạ?”
“Cùng chung mối thù, nói đúng là, có lòng thù địch căm phẫn giống nhau với kẻ thù chung.”
“Cái gì là lòng thù địch căm phẫn?”
“Thù địch căm phẫn chính là. . .”
Hai người tay trong tay, Hà Lê trên đường giải thích những câu hỏi liên tục không dứt của Tiểu Tề, hướng ra cửa rời khỏi vòng vây của bách hóa, tìm kiếm ly kem giữa ban ngày, ăn một bữa kem lớn trước đi.
—————————–
*: Bánh cà ri
**: em này trong One Piece nè
***: Hãng kem cao cấp nổi tiếng của Đức
——————–
Chăm chỉ có được khen không *che mặt*
Cuối tháng bảy, Trần Ngữ Xuyên cùng Hà Lê mang theo Trần Tư đều xuất phát đi Luân Đôn nước Anh trước tiên. Bóng đèn đồng hành có toàn bộ nhân viên trong công ty Trần Ngữ Xuyên cùng người nhà và Quý Duy.
Sau khi công ty nhỏ của Trần Ngữ Xuyên biết tin ông chủ sắp kết hôn, mọi người nhao nhao muốn công ty nhân tiện tổ chức du lịch nước ngòai, một phiếu phản đối của Trần Ngữ Xuyên đấu không lại với chín phiếu đồng ý của công ty, đành phải để công ty nghỉ ngơi hai mươi ngày, nhanh chóng thông báo tòan bộ đối tác, báo công ty họ từ cuối tháng bảy đến đầu tháng tám nhân viên quan trọng ra nước ngoài du lịch, đến lúc đó công ty không có người.
Các nhân viên tới sân bay, mới phát hiện người ông chủ muốn kết hôn chính là nam giới. Cũng may công ty toàn người làm ăn nước ngoài, trong người đều có cái nhìn của quốc tế, đối với việc ông chủ kết hôn cùng nam giới cũng không kinh ngạc quá lâu, trái lại còn từng người gửi lời chúc, còn trêu chọc Hà Lê, gọi cậu là bà chủ.
Quý Duy một mặt tự cho mình là người làm mối, đem sai sót vô tình năm đó kể rành mạch với mọi người, khoe công lao của mình với thiên hạ, bảo nếu không có hắn, cũng sẽ không có thành đôi vợ chồng, mà nếu không phải có một đôi se duyên này, hôm nay cả nhà có gõ trúc giang* thì ông chủ cũng chẳng xuất ngoại chơi một chuyến.
Đặt trước khoang hạng nhất của chuyến bay, cả đám bọn họ từ cổng vip đi vào buồng máy bay. Chuyến đi lần này, Trần Ngữ Xuyên chi mạnh tay, trong khoang hạng nhất dường như chỉ có mấy người bọn họ.
Chỗ ngồi khoang hạng đều là hai hai thành một cặp.
“Ba! Con muốn ngồi cạnh cửa sổ!” Tiểu Tề hò reo.
“Được, con ngồi vào trước đi. Để chú họ ngồi cùng con. Ba và cha ngồi phía sau.”
“Vâng! Chú mau qua đây!” Tiểu Tề lần đầu tiên đi máy bay nên siêu phấn khích.
Một đám người ầm ĩ ngồi xuống, tiếp viên hành không của khoang hạng nhất lập tức cẩn thận phục vụ đồ uống vì khách hàng, bởi phải đợi công việc của buồng và hành khách khoang thường yên vị để máy bay cất cánh nên mất một lát.
Hà Lê thích ngồi gần lối ra vào, cho nên Trần Ngữ Xuyên ngồi vị trí bên trong gần cửa sổ.
“Anh bình thường đều rất tiết kiệm tiêu xài, sao lại bỏ tiền để mọi người ngồi khoang hạng nhất?” Hà Lê chờ Trần Ngữ Xuyên ngồi xuống mới hỏi.
“Em có biết tài sản của anh có bao nhiêu không?”
“Không biết, anh cũng đâu báo giá trị tài sản với em.”
“Công ty của bọn anh tầng mười sáu cao ốc mới kia, là của anh.”
Vẻ mặt Hà Lê kinh ngạc.
“Bất động sản trên danh nghĩa của anh còn có hai mươi chỗ nữa, đều nằm trên các tuyến đường vàng trong nội thành.”
Hà Lê xém rớt cằm: “Gạt người. . .”
Quả thật, Trần Ngữ Xuyên bình thường hoàn toàn không khoe khoang, lái một con Toyota 1.8 rũ rích không biết năm nào, ở phòng trọ trong khu bốn tầng già cỗi, đồ ăn cũng tự mình nấu, đồ mặc cũng chẳng phải nhãn hiệu nổi tiếng, toàn thân trên dưới chỉ có chiếc Rolex trên cổ tay là tương đối, có một lần hỏi anh, anh còn đáp cái này bán ra mấy trăm đồng. . .
“Lừa em làm gì chứ?”
“. . . Em nhất định để anh nuôi.” Hà Lê nói giỡn.
“Không thành vấn đề.” Trần Ngữ Xuyên ôn nhu vuốt ve má Hà Lê, nghiêm túc đáp.
“Anh còn tưởng thật hả? Em cũng chẳng muốn làm một người đàn ông ăn không ngồi rồi đâu.” Hà Lê cấu Trần Ngữ Xuyên một phen.
“Ai da, nhẹ một chút, đau a, thân ái. . .” Trần Ngữ Xuyên kinh hô.
“Làm anh đau chết đi!” Hà Lê hứng khỏi cấu véo, khiến tay dừng không được.
“Hai người các anh đừng có ngọt ngào đến điên người như thế được chứ?” Quý Duy phía trước quay đầu lại nhìn căm tức cả hai qua ghế.
Hà Lê dứt khoát nhào đến cổ Trần Ngữ Xuyên, đưa lưỡi liếm lấy tai Trần Ngữ Xuyên thật sâu, thị uy Quý Duy đắc ý cười đáp: “Chỉ có cách cậu cũng đi tìm một người để ngọt ngào chết chúng tôi đi!”
Quý Duy nhíu mày, không nói một câu, xoay người lại.
“Này. . . Em yêu. . .” Trần Ngữ Xuyên dựa vào tai Hà Lê nói từng chữ.
“Chuyện gì?”
“Anh *lên* rồi đó. . .”
Hà Lê đỏ mặt, buông cánh tay đang ôm lấy Trần Ngữ Xuyên, khẽ đẩy Trần Ngữ Xuyên một cái.
“. . . Sắc ma!”
“Còn không phải do em dưỡng thành . . .” Trần Ngữ Xuyên dựa vào bên má cậu khẽ khàng hôn xuống.
“Dạ. . . Vậy. . . Xin hỏi hai vị tiên sinh muốn dùng đồ uống gì?” Nam tiếp viên hành không lúng túng đứng ngòai, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên mà hỏi hai người đàn ông đang thân mật.
Hà Lê cũng không trả lời muốn uống gì, liếc mắt một cái xem bảng tên trước ngực cậu ta, cao giọng gọi Quý Duy ở phía trước.
“Làm sao?” Quý Duy sắc mặt không tốt quay đầu lại, Tiểu Tề cũng đứng lên từ chỗ ngồi nhìn hai người cha.
“Này cậu tiếp viên hành không Eric rất đáng yêu nha, cậu có muốn theo đuổi thử không?”
Chân mày Quý Duy nhíu lại, thực muốn đánh chết, Eric mặt càng đỏ hơn, Tiểu Tề tò mò đưa mắt nhìn vòng quanh mọi người.
“Eric, cậu xem Quý Duy nhà chúng tôi đẹp trai như vậy, có động tâm chút nào không?”
“Tiên sinh, cái đó. . . Xin đừng cười đùa tôi như vậy. . . Tôi. . . Tôi có bạn gái rồi.”
“A! Đáng tiếc. Quý Duy cậu không hi vọng rồi.”
“Hà Lê đáng chết! Anh đừng để tôi có cơ hội tóm được, bằng không anh chờ xem tôi chỉnh anh thế nào!” Quý Duy khẽ kêu.
“Ha, đúng rồi, tôi muốn uống whisky, các cậu có loại whisky nào được không?” Hà Lê không thèm để ý tới Quý Duy.
“Chúng tôi có loại Leader 12 nămWhiskey, còn có nhãn xanh. . .”
“Tôi uống nhãn xanh, Ngữ Xuyên anh thì sao?”
“Anh như em thôi.”
“Con cũng muốn uống!” Tiểu Tề gọi với.
“Con còn chưa trưởng thành không thể uống rượu.” Quý Duy, Hà Lê, Trần Ngữ Xuyên thực sự ăn ý, trăm miệng một lời nói với Tiểu Tề .
Tiểu Tề bĩu môi oán hận: “Nhưng hôm sinh nhật ba ngày đó con có uống rượu mà!”
Ba người lớn bắt đầu anh một lời tôi một câu giải thích vì sao ngày đó Tiểu Tề có thể uống rượu, ngay cả những người khác ở công ty ngồi cách một khoảng đường đi lại cũng bắt đầu tham gia nói chuyện phiếm.
Cuộc hành trình thú vị, náo nhiệt trong buồng phi cơ bắt đầu phát triển.
★★★
Dưới sự chứng kiến toàn bộ đồng nghiệp thân quen, Tiểu Tề cùng con trai Lam Dục – Lam Dạ trở thành tiểu hoa đồng**, Trần Ngữ Xuyên cùng Hà Lê ở Luân Đôn cử hành hôn lễ tại một khách sạn mới có tiếng tăm, đương nhiên toàn bộ hôn lễ, đều do phía khách sạn an bài phụ trách tiến hành.
Ông chủ khách sạn rõ ràng là chủ tịch của tập đòan Đông Vân – Đông Phương Giới, anh cũng đưa Đồng Hướng tới tham dự tiệc cưới.
Không khoa trương, bạn chí cốt Đông Phương Giới, đem phòng cao cấp nhất tặng cho Trần Ngữ Xuyên và Hà Lê làm phòng tân hôn.
Vì thế cặp vợ chồng mới cưới bị đẩy vào phòng trăng mật, mọi người đồng tâm hiệp lực, chính là muốn náo loạn đêm động phòng của họ là được rồi. Các cậu bạn nhỏ sớm đã bị quát lên giường, ngủ đến hôn thiên ám địa (mất tri mất giác).
Hóa ra đám nhân viên này lòng dạ hiểm độc sớm chuẩn bị xong toàn bộ phương tiện. Các loại gậy mát xa lớn nhỏ, đủ kiểu xích ngọc tất cả đều ném trên giường, lại ngay cả đồ trói sm cũng có.
“Này này này! Mấy người không nên thái quá, về nhà cắt giảm tiền lương của mấy người đấy!” Hà Lê bị mọi người đặt ở giường không thể động đậy.
Không ai muốn để ý đến cậu.
“Ngữ Xuyên mau chui vào, đem y phục trên người cả hai cởi hết đi.” Liên Đường hô.
“Ngữ Xuyên, nếu anh không ở bên trong cởi sạch đồ cả hai, không sao, chúng tôi đây sẽ lật chăn ra, chúng tôi giúp hai người lột sạch! Dù sao đều là đàn ông, cũng chẳng có gì phải sợ!” Mọi người ồn ào.
“Em yêu, anh không muốn em bị bọn họ nhìn trần trụi, cho nên, chúng ta đành nhanh cởi sạch quần áo ném ra ngoài đi!” Ngữ Xuyên khuyên giải an ủi Hà Lê.
“Anh. . .”
“Công ty của bọn anh có một danh xưng rất không tốt, giới doanh nghiệp rất nhiều người bảo bọn anh là Kẻ Hủy Diệt, em biết tại sao không? Cũng bởi vì đám nhân viên này thực đáng sợ đó! Bọn họ nói được thì làm được. . .” Ngữ Xuyên vừa cởi quần áo Hà Lê vừa nói.
“Này! Kia là quần lót của em!” Hà Lê kinh hô.
Quần con của Hà Lê bay ra ngoài chăn.
Trong phòng một loạt tiếng hoan hô: “Ngữ Xuyên mau! Bà chủ xong rồi, anh cũng mau cởi sạch đi!”
Không nghĩ rằng Ngữ Xuyên tự lột đồ rất nhanh, đã đem quần lót của anh quăng ra rồi.
Mọi người bắt đầu ồn ào: “Hôn đi! Hôn đi! Hôn lưỡi! Hôn lưỡi ấy!”
Trần Ngữ Xuyên thật đúng là vô cùng biết nghe lẽ phải, đang ôm Hà Lê hôn đến “hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang”, thậm chí động tình rớt xuống đất, khiến đồng nghiệp đánh trống reo hò, có tai mà như điếc.
Trong phòng tràn ngập tiếng huýt sáo, âm thanh vỗ tay, tiếng hoan hô.
Đồng Hướng nhìn mà xấu hổ đến mức trốn vào lòng Đông Phương Giới, nhưng lại luyến tiếc không nhìn một màn kịch hay còn miễn phí.
“Chờ một chút! Chờ một chút!”
Trần Ngữ Xuyên cuối cùng cũng nghe thấy giọng Quý Duy mà tạm dừng lại, nửa thân dưới trướng đau vô cùng.
Quý Duy cầm dây trói sm màu đen kia dùng sức cổ động: “Kêu Ngữ Xuyên bắt Hà Lê mặc vào, mọi người có chịu không?”
“Chịu!” Cả phòng ồn ào đáp.
Hà Lê thấy rõ vật trên tay Quý Duy, rất muốn cứ như vậy đâm đầu chết, mắng to: “Quý Duy đáng chết!”
“Ha ha ha!” Tất cả mọi người bật cười.
Ngữ Xuyên một tay nhận lấy đồ trên tay Quý Duy nhét vào bên trong, anh là rất muốn để Hà Lê mặc vào, nhưng điều kiện tiên quyết là Hà Lê nhất định phải cam tâm tình nguyện, nếu không cuộc sống sau này của anh nhất định sẽ rất khổ sở.
Nhưng mọi người làm ầm lên, càng ồn càng lợi hại.
“Mặc! Mặc! Mặc! Mặc! Mặc! Mặc! Mặc! Mặc! . . .”
Hà Lê đành từ bỏ. Xem ra nếu cậu không mặc, bọn họ sẽ hét đến hừng đông, vậy tất cả mọi người không cần ngủ, còn cậu quá mệt dường như sắp ngủ!
“Giúp em mặc đi, Ngữ Xuyên.”
“Hả? Em chịu sao?”
“Nhanh lên!”
“Được rồi. . .”
Trần Ngữ Xuyên bắt đầu giúp Hà Lê mặc vào bộ dây trói giả, hai người ở trong nhích tới nhích lui. Tất cả mọi người yên lặng xem bọn họ nhấp nhô ở dưới.
Dây trói giả rốt cục cũng mặc xong.
“Rất được. . .” Giọng nói của Trần Ngữ Xuyên lộ ra run rẩy, hô hấp nặng nề.
Lộ ra dưới ánh sáng qua chăn, tư thế Hà Lê bị trói cột, khiến Trần Ngữ Xuyên tim đập hai trăm, máu sục sôi.
Không biết là ai phát ra thanh âm: “Kiểm tra! Kiểm tra!”
Tư thế này của Hà Lê khiến cho người khác thổ huyết, nói gì cũng không có thể cho bất kì kẻ nào trông thấy, còn đòi kiểm tra gì nữa? !
Trần Ngữ Xuyên nổi giận: “Cút ra ngoài hết cho tôi!”
“Oa! Ông chủ phát uy! Đi nhanh lên đi nhanh lên!”
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ma sát sột soạt, trong phòng cao cấp người đi sạch không còn một ai.
Trần Ngữ Xuyên quỳ trên người Hà Lê, hai thân người đều thấm một màng mồ hôi.
Trần Ngữ Xuyên vén chăn lên, ánh đèn sáng dao động chiếu vào hai thân hình đang lộ ra.
Hà Lê ngoài miệng bị buộc một quả cầu nhỏ, không thể ngậm miệng, nước bọt dần dần rơi xuống từ hai khóe miệng. Hai tay bị trói ở đằng sau cùng dây lưng buộc lại một chỗ, hai chân thành mở ra theo hình chữ M, cổ chân và đùi cột chung một chỗ, không thể duỗi thân, *** bị dây lưng cao cao vây quanh, hậu đình lại càng mở rộng. Hà Lê toàn thân hiện lên một màu phiếm đỏ ánh hồng, dục vọng toàn thân bị trói chặt không thể động đậy mà run nhè nhẹ.
Trong mắt Trần Ngữ Xuyên tối lại u ám, dục vọng dâng trào mạnh mẽ nuốt nước miếng, phân thân căng đến phát đau, bàn tay thả ra rồi siết chặt lại thả lỏng, không biết nên làm thế nào với cảnh đẹp trước mắt bây giờ.
“A Uhm. . . Uhm. . .” Hà Lê nghẹn ngào, khóe mắt phiếm ánh nước.
Trần Ngữ Xuyên gầm nhẹ một tiếng lao tới.
Liếm lấy nước bọt Hà Lê dưới cằm, một bên chậm rãi cởi bỏ quả cầu nhỏ kia, liếm rồi hôn lên môi lưỡi Hà Lê, thốt ra tiếng lòng sục sôi: “Lê! Anh rất yêu em!”
“Ngữ xuyên. . . Yêu em. . . Yêu em đi. . .”
Rốt cuộc Trần Ngữ Xuyên nhẫn nại không được, nghe theo yêu cầu Hà Lê, đỡ lấy phân thân, chen vào huyệt sâu hồng nhạt kia, dùng sức mà xông vào.
“A. . .”
Một tay nắm lấy rồi xoa, miệng hôn cắn hai còng đỏ sẫm trước ngực Hà Lê, nửa mình dưới càng kịch liệt đẩy vào, tay kia vuốt ve phân thân Hà Lê cũng đã trướng đau, cảm giác Hà Lê siết chặt phân thân của anh, huyệt sâu mấp máy càng lúc càng nhanh, tiếng Hà Lê rên rỉ nức nở tản mát, gọi tên anh. . .
Trước mắt hai người đột nhiên lóe lên bảy luồng sáng trắng. . .
Tiếp tục cố gắng đẩy mạnh vài cái, hai người lúc này mới thả lỏng cơ thể, Trần Ngữ Xuyên nằm úp sấp trên người Hà Lê, cuối cùng đã xuất ra. . .
“Lê, anh yêu em.”
“Ngữ Xuyên, em cũng yêu anh.”
Trần Ngữ Xuyên nháy mắt cứng người rồi nhảy dựng lên, quỳ gối trước người Hà Lê, run rẩy hỏi: “Em nói gì đó? Nói lại lần nữa xem.”
“Ngữ Xuyên, em cũng yêu anh. Nhanh cởi hộ em đống dây lưng này, tay em đều tê rần cả rồi.”
Trần Ngữ Xuyên nhào tới, ôm thật chặt Hà Lê. Nước mắt ấm nóng trào ra từ đôi mắt nhắm chặt. Anh cho rằng cả đời này có lẽ anh chẳng có cơ hội nghe thấy Hà Lê nói ba chữ kia. . .
“Anh có nghe không đấy? Mau cởi ra. . .”
Trần Ngữ Xuyên chợt nâng người dậy nồng nàn nhìn Hà Lê chăm chú: “Nói lại lần nữa xem!”
Khóe mắt Ngữ Xuyên ngấn lệ . .
“Ngữ Xuyên, em yêu anh.”
“Vẫn muốn.”
“Nếu còn muốn em nói yêu anh, phải mau tháo hết dây trói giả, bằng không em sẽ hận anh!”
Trần Ngữ Xuyên bỗng nhiên vẻ mặt tươi cười, phấn khích như một đứa trẻ, ôn nhu giúp Hà Lê cởi trói.
“Giúp em tắm rửa đi.” Hà Lê ôm cổ Trần Ngữ Xuyên, hai chân bắt tại eo Trần Ngữ Xuyên, chính là muốn Trần Ngữ Xuyên ôm cậu đi tắm.
“Ừ, chúng ta đi gột sạch.” Trần Ngữ Xuyên bế Hà Lê tiến vào phòng tắm, nhảy vào bồn tắm lớn.
Hà Lê hôn lên khóe miệng Ngữ Xuyên: “Ngữ Xuyên, em yêu anh.”
Trần Ngữ Xuyên trong mắt bừng lên một tình cảm say đắm, tình yêu của anh rốt cục đã đâm hoa kết trái.
★★★
Tuần trăng mật của Trần Ngữ Xuyên và Hà Lê bị đồng nghiệp ở công ty quấy rầy, ngoại trừ đêm tân hôn, hai người căn bản không có thời gian ở riêng, chỉ nghĩ là biết, Trần Ngữ Xuyên buồn bực trong lòng.
Tiểu Tề vừa nghe chú họ Quý Duy kể rằng ba ba cùng cha chơi trò rất vui vào buổi tối trước khi ngủ, nói thế nào cũng muốn ngủ chung với hai người cha, bởi vì nhóc cũng muốn chơi. Quý Duy nhìn gian kế đã thực hiện được, trốn ở góc cười trộm đến nội thương, vốn dĩ muốn hại Hà Lê không thể thỏa mãn dục vọng, mà chẳng hay, như vậy lại hại anh họ của chính hắn, so với Hà Lê căn bản cũng không kém.
Đêm tân hôn đồng nghiệp tặng một đống *** toys, Trần Ngữ Xuyên vốn muốn lúc trời tối dùng thử trên người Hà Lê, lại bởi Tiểu Tề xông vào phòng, đành phải luống cuống tay chân thu dọn cất trong tủ treo quần áo khách sạn, ai biết vừa thu lại, trong suốt đường đi thậm chí không cơ hội sử dụng lần nữa, Trần Ngữ Xuyên thật đúng là muốn khóc, nội tâm điên cuồng nhỏ máu.
Bất quá hành trình này, cả đoàn đều thấy chuyến đi không tệ.
Pháp, Bỉ, Đức, Czech, Áo . . .
Cuối cùng từ Luân Đôn trở về Đài Bắc trên chuyến bay tốc hành, Hà Lê đang ôm Tiểu Tề trên lòng xem ảnh trong máy quay.
“Tiểu Tề, con coi này, con lại hôn chú khác, nếu như bị Thích Tiểu Quân bắt gặp thì làm sao giờ?” Hà Lê cười bên tai Tiểu Tề nhẹ nhàng nói.
“Cũng sẽ không thế nào cả, Thích Tiểu Quân chẳng phải vẫn hay hôn bạn gái sao.”
Hà Lê vẻ mặt kinh ngạc, tin này hôm nay cậu mới biết.
“Tiểu Tề, con nói cho cha nghe, con hôn bạn gái không?”
“Không có ạ. Con gái rất đáng ghét đó, thích khóc như thế mà lại hay so sánh.”
“Cũng có cô gái không thích khóc không thích so sánh mà.”
“Con chỉ biết một cô gái như vậy thôi. Chính là mẹ con.”
Hà Lê mỉm cười, trên đời chỉ có người mẹ là tiêu chuẩn bốn phương trời chấp thuận.
“Con đi tìm chú chơi.” Tiểu Tề nói xong liền nhảy khỏi đùi Hà Lê, chạy tới phía trên.
“Con anh nếu quả thật là đồng tính, anh lo liệu thế nào đây?”
“Còn làm thế nào giờ? Cái này gọi là cha nào con nấy, mừng còn chẳng kịp.” Trần Ngữ Xuyên cười nói, vẻ mặt cũng rất chân thành.
“Anh nói thật hả?”
“Anh đã từng gạt em sao?”
“. . . Không có.” Trần Ngữ Xuyên đối với Hà Lê quả thật chưa từng nói qua một câu lừa dối. Vậy . . Chuyện anh có nhiều tài sản như thế cũng là sự thật? Hà Lê đối với giá trị tài sản của người đàn ông này vẫn có chút hoài nghi. . .
“Cho nên. . . Em đối với hình ảnh của Tiểu Tề còn nghi vấn gì không?”
“Không có.” Hà Lê bật cười.
“Làm một người cha, anh chỉ hy vọng, con có thể hạnh phúc may mắn, coi như sau này lớn lên có thể không lệch khỏi con đường làm người tốt, được vậy anh sẽ rất hài lòng.”
“Tiểu Tề thực may mắn.”
“Con cũng là con em, em cũng phải giúp dạy dỗ thằng bé, quan tâm đến nó nhé.” Trần Ngữ Xuyên nhẹ nhàng nói nhỏ.
Trong những lời này ẩn chứa tình cảm cùng tin tưởng tuyệt đối, khiến Hà Lê xúc động sâu sắc. Nhưng cậu đem cất những xúc cảm này thật sâu trong đáy lòng, gương mặt nhíu mày trêu đùa hỏi: “Anh không sợ em dạy hư con sao?”
“Không sợ. Lê điềm đạm anh hiểu rõ nhất, đem con trai giao cho một người vợ hiểu biết, con tuyệt đối sẽ không hư hỏng.”
Hà Lê nhìn Trần Ngữ Xuyên thật lâu. Yêu người đàn ông này, đại khái là chuyện tốt nhất cậu từng làm từ khi lọt lòng tới nay.
Càng ở chung cùng Ngữ Xuyên, Hà Lê càng phát hiện cảm giác bản thân được tầng tầng yêu thương vây quanh, cũng càng không kiềm chế được đáp lại Ngữ Xuyên, bất tri bất giác tình cảm tích tụ thêm nhiều lần, tựa hồ toàn bộ yêu thương đọng lại nơi Ngữ Xuyên, vì chờ đợi Ngữ Xuyên xuất hiện để trút bỏ.
Lần này, hẳn là cậu yêu đúng người đi?
Ánh mắt Hà Lê mang theo thâm tình gửi đến khiến Trần Ngữ Xuyên bắt đầu hô hấp nặng nề, Trần Ngữ Xuyên không thể tự chủ vươn cổ định trộm hôn.
Hà Lê chậm rãi nhắm mắt lại, đợi chờ môi mềm hôn lên.
“Ba! Cha! Con muốn đi ngủ.”
Trần Ngữ Xuyên một đầu vùi vào cổ Hà Lê, thở dài một tiếng chỉ có Hà Lê nghe được, Hà Lê đành nhịn cười, có con nhỏ chính là như vậy, ông xã à, chúng ta phải nhẫn nại đó. . .
Tiểu Tề lại hiện lên trên đùi Hà Lê, một bên học người lớn than vãn, một bên liền nắm tay cầm máy quay tiếp tục xem lại phim.
Về phần Tiểu Tề. . . Hà Lê nghĩ thầm: quân tử báo thù mười năm chưa muộn, dù sao ba con cũng đồng ý ta quản thúc con, bất cứ lúc nào cũng có cơ hội làm khổ thôi. . .
————————–
*: gõ trúc giang: cách nói dân gian ám chỉ dọa dẫm
**: là mấy cô bé cậu bé làm phù dâu phù rể cầm hoa đó.
————————-
Truyện khác cùng thể loại
221 chương
32 chương
203 chương
41 chương
545 chương
501 chương