Lăng Tiếu thay quần áo hẳn hoi, dẫn Bối Hiểu Ninh ra cửa gọi xe. Lên xe rồi, Lăng Tiếu nói muốn đến Hưu Tĩnh Viên. Bối Hiểu Ninh sửng sốt, Hưu Tĩnh Viên là một nghĩa trang. Tới cửa Hưu Tĩnh Viên, Lăng Tiếu cùng Bối Hiểu Ninh mua hai bó hoa cúc, một bao thuốc, một chai rượu cùng một ít hoa quả. Bối Hiểu Ninh có chút khó hiểu: chẳng lẽ là đến bái tế mẹ của Lăng Tiếu? Sao lại mua thuốc lá? Nhưng Bối Hiểu Ninh không hỏi, chỉ là yên lặng theo sát Lăng Tiếu đi vào một chỗ sâu trong nghĩa trang. Bầu trời trong veo, xanh đến chói mắt, không một gợn mây. Không phải ngày cúng bái thân nhân, người trong nghĩa trang rất ít. Khí trời mặc dù se lạnh, nhưng lại không có gió. Nghĩa trang im ắng, đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng cành khô rơi gãy giòn vang. Đi một lúc lâu, Lăng Tiếu dừng bước trước một bia mộ. Bối Hiểu Ninh đứng bên cạnh y nhìn bia mộ, quả nhiên là mẹ của Lăng Tiếu. Lăng Tiếu tự tháo xuống khăn quàng cổ xoa xoa lên bia mộ, sau đỏ đặt bó hoa xuống, cùng hoa quả, rồi kéo Bối Hiểu Ninh quỳ xuống. “Mẹ, con đến thăm mẹ, có nhớ con không? Mẹ xem, con dẫn đến một người, em ấy gọi là Bối Hiểu Ninh, mẹ cứ gọi em ấy là Hiểu Ninh. Con bất hiểu, không thể tìm cho mẹ một cô gái làm con dâu, nhưng mà Hiểu Ninh thực sự tốt lắm, con tìm không được người có thể thay thế em ấy.  Hẳn là mẹ cũng thấy rồi? Cho nên con biết mẹ sẽ không trách con.” Nói xong Lăng Tiếu dập đầu ba cái, Bối Hiểu Ninh cũng làm theo. Sau khi đứng dậy, Lăng Tiếu lại im lặng nhìn chằm chằm hình chụp trên bia mộ hồi lâu, rồi mới kéo Bối Hiểu Ninh rời đi. Bối Hiểu Ninh đi theo Lăng Tiếu tiếp tục vào sâu trong nghĩa trang, hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát bóng lưng cao lớn thoạt nhìn có chút cô đơn kia. Lại đi thêm khoảng mười phút, Lăng Tiếu dừng bước. Bối Hiểu Ninh nhìn ảnh chụp trên bia mộ phía trước – là một bé trai khoảng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ cười ngượng ngùng. Bối Hiểu Ninh nhìn dòng chứ dưới ảnh chụp, là hai chữ “Ngụy Quốc”. Lăng Tiếu đầu tiên vẫn là lấy khăn lau bia mộ một lần, sau đó đặt hoa xuống, mở rượu ra tưới một vòng. Cuối cùng y ngồi xếp bằng dưới đất, mở bao thuốc mới mua ra, châm ba điếu đặt trước bia mộ, rồi tự mình châm một điếu. Cau mày hút hai hơi, Lăng Tiếu đột nhiên cười, “Đại Quốc a, ta đến xem ngươi đây. Ngươi thấy ta chú trọng ngươi bao nhiêu a, chỗ này cấm hút thuốc, ta lại mang cả thuốc đến cho ngươi. Lúc còn sống ở trường ngươi toàn phải hút lén, sợ giáo vên bắt được. Còn bây giờ lại sợ nhân viên quản lý nhìn thấy. Ai da — vẫn là không thể quang minh chính đại hút thuốc a! Chậc, giúp ngươi lắm rồi, còn lại ngươi phải tự cố gắng thôi. Ta hôm nay đến là muốn nói cho ngươi nghe một chuyện tốt, thằng khốn Mã Lão Nhị nghẻo rồi, nghe nói đầu nở hoa (1) luôn. Nó chết chả hết tội, cái loại người này nhất định phải xuống địa ngục, không sao cả, ngươi không phải gặp nó.” Vừa nghe Lăng Tiếu nói như vậy, Bối Hiểu Ninh rốt cuộc nhớ ra cái người Ngụy Quốc này là ai. Lúc trước khi Lăng Tiếu bị thương ở tay từng nói qua với hắn. Ngụy Quốc vốn là bạn thân nhất của Lăng Tiếu khi còn học trung học, là vì chuyện Mã Hoành Binh và Mã Lão Nhị mà mới sớm qua đời.