Bối Hiểu Ninh đi suốt đêm trở về nhà. Phòng ngủ vẫn được trang trí như phòng tân hôn, trên giường còn để một cái chăn uyên ương đỏ rực mới tinh cứ như đang ở đó cười nhạo hắn. Chỉ chớp mắt từ hôn lễ đó đến nay đã nửa tháng rồi, ngẫm lại khoảng thời gian này ở tại nhà Lăng Tiếu thật giống như một giấc mơ. Bối Hiểu Ninh vô lực ngã vào trên giường, bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều hoàn toàn kiệt quệ, rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ. Ngày thứ hai Bối Hiểu Ninh toàn thân phờ phạc, ủ rũ mà đi tới một cửa hàng mới khai trương của công ty, vừa mới tiến vào khu tủ kính trưng bày, muốn đổi lại quần áo cho ma-nơ-canh một chút, âm báo tin nhắn đến của điện thoại di động chợt vang lên. Bối Hiểu Ninh để cánh tay vừa gỡ xuống của ma-nơ-canh lên mặt đất, móc điện thoại di động ra. Là Lăng Tiếu: Ngươi đang ở đâu đấy? Bối Hiểu Ninh suy nghĩ một chút, không trả lời. Năm phút đồng hồ sau, tin nhắn lại tới nữa. Lăng Tiếu: Đi làm rồi sao? Ở công ty hả? Bối Hiểu Ninh vẫn không thèm trả lời. Lại qua năm phút. Lăng Tiếu: Đừng ép ta đến công ty ngươi tìm người. Bối Hiểu Ninh nhăn mặt nhíu mày, đem cái đầu của ma-nơ-canh cũng để luôn trên mặt đất. (thấy ghê ~ T^T) Bối Hiểu Ninh: Ta ở trong cửa hàng lần trước chúng ta đến ăn ở khu phụ cận. Nhắn tin lại xong, Bối Hiểu Ninh cất điện thoại đi, bỏ hết quần áo trên người ma-nơ-canh xuống. Một khối thân thể tiêu chuẩn của nam nhân màu bạc lập tức hiện ra trước mặt hắn. Bối Hiểu Ninh ôm cánh tay ma-nơ-canh, đứng nghiêm chỉnh lên: Hứ! Vóc dáng người anh em này chẳng phải ăn đứt Lăng Tiếu cái tên hỗn đản kia sao? Nhìn lại mình đi?! (=.=||| kể ra thì Ninh ca cũng có lúc đáng sợ ra phết…) Đinh đinh! Tiếng chuông lại vang. Bối Hiểu Ninh bất đắc dĩ lấy ra điện thoại di động. Lăng Tiếu: Ta đau tay. Bối Hiểu Ninh: Định lừa gạt ai đây? Không phải đã sớm hết đau rồi sao? Lăng Tiếu: Lòng ta đau. (…..Ó.Ò) Bối Hiểu Ninh: Cái gan ngươi có đau hay không? Lăng Tiếu: Đau. Bối Hiểu Ninh: Không phải vẫn còn thừa nhiều thuốc giảm đau hay sao? Ngươi uống xong là được rồi. Lăng Tiếu: Ta sẽ uống, ngươi có đến xem ta không? Bối Hiểu Ninh: Ta phải làm việc, tốn sức với ngươi vô nghĩa. … Bối Hiểu Ninh chăm chú nhắn tin, hoàn toàn không để ý đến trên đường người đi đường chứng kiến tình hình thú vị diễn ra sau cửa kính trưng bày——-một mỹ nam tử đầu tóc rối bù xù, một tay ấn điện thoại di động, một tay mặc quần cho hai cái chân rời của ma-nơ-canh, không thấy cái đầu, ma-nơ-canh màu bạc hoàn toàn lõa thể vác ở trên lưng… Bối Hiểu Ninh đang lúc hăng say nhắn: Ngươi có để cho ta yên không? Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng của chủ cửa hàng: “Được, đây đúng là ý kiến hay, lúc rảnh rỗi ta đi theo giám đốc đề nghị, đặt làm thêm mấy con ma-nơ-canh cầm điện thoại di động a.” Bối Hiểu Ninh quay đầu lại cười cười, vội vàng để chế độ im lặng cho điện thoại, rồi ném nó đến tận quầy thu ngân không thèm để tâm nữa. Vì vậy, trong vòng nhiều giờ sau đó, bất luận Bối Hiểu Ninh là đang ăn cơm, ngủ, “giải quyết nỗi buồn”, làm việc, họp, liên hoan hợp đồng hay là cùng bằng hữu đi uống rượu… mỗi ngày, dường như là bất cứ lúc nào cũng bị Lăng Tiếu bất khuất làm phiền. Mấy lần không thèm trả lời, Lăng Tiếu liền uy hiếp muốn đến tìm hắn, Bối Hiểu Ninh tin tưởng là y nói được làm được, cũng thỉnh thoảng sợ gặp phiền phức, làm bộ chạy đến phòng vệ sinh nhắn tin lại cho y. Ngày thứ hai của tuần thứ ba sau khi rời khỏi nhà Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh nghĩ: ngày mai là ngày y đi cắt chỉ rồi. Nhưng mà trong tin nhắn hắn chịu đựng không có hỏi. Buổi tối lúc đi ăn cùng Trương Suất và Khương Hạo, tin nhắn lại tới nữa. Lăng Tiếu: Ta ngày mai đi cắt chỉ rồi. Bối Hiểu Ninh: Thật à? Lăng Tiếu: Không nên giả vờ là không biết. Bối Hiểu Ninh: Không biết thì ta nói không biết. Lăng Tiếu: Ngày mai ngươi xin nghỉ đi? Bối Hiểu Ninh: Làm gì? Lăng Tiếu: Cắt xong chỉ lần này là khỏi, ta muốn đến nhà ngươi, có chuyện muốn nói với ngươi. Bối Hiểu Ninh: Ta tăng ca. Lăng Tiếu: Ta đây đến công ty với ngươi. Bối Hiểu Ninh: Có việc phải làm rồi. Lăng Tiếu: Đùn đẩy. Bằng không sau này mỗi ngày ta đều đến công ty với ngươi. Bối Hiểu Ninh: Thế thì đến nhà của ta vậy. Lăng Tiếu: Địa chỉ? Bối Hiểu Ninh: Số 5 đường Triêu Dương, tòa nhà Thiên Hưởng, tầng 28 phòng 2506. (không chắc lắm… bất quá không ảnh hưởng nên ta kệ ▬ :D) Lăng Tiếu: Ta tới sẽ gọi điện cho ngươi. Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, Trương Suất và Khương Hạo chính là đang cùng nhau nhìn hắn, “Đang nhắn tin cho ai đó? Vui vẻ đến mặt cười toe toét kia kìa?” “A? Ta…Ta vui vẻ hả?” Bối Hiểu Ninh sờ sờ mặt mình. “Không chỉ vui, mặt lại còn đỏ bừng nha.” Khương Hạo nói. Bà tám Trương Suất lại bắt đầu thăm dò, “Có bạn gái mới rồi hả?” “Không có, đừng ăn nói vớ vẩn.” Bối Hiểu Ninh qua loa chặn một câu. “Mang đến cho anh em xem thế nào nào.” “Đã bảo là không có gì mà!” Ngày thứ tư, Bối Hiểu Ninh sáng sớm đã tỉnh dậy. Ăn điểm tâm, hắn thu dọn cẩn thận các thứ rồi bắt đầu ở nhà chờ điện thoại. Tới tận xế chiều, hắn đói quá nhịn không nổi liền nấu một gói mì ăn liền, nghĩ thầm có lẽ là Lăng Tiếu ngủ dậy muộn. Sau đó bất tri bất giác trời đã sắp tối rồi, Bối Hiểu Ninh lại đói bụng, hắn lại nấu một gói mì ăn liền. Cuối cùng tới tận mười giờ, điện thoại vẫn im lặng nằm trên bàn trà, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Ngày thứ năm, Bối Hiểu Ninh hai vành mắt thâm quầng mò đến công ty. Hắn vẫn chịu đựng không nhắn tin cho Lăng Tiếu, ngẩn ngơ mà đợi một ngày, điện thoại di động vẫn như cũ không hề có động tĩnh. Thứ sáu, Bối Hiểu Ninh hoài nghi điện thoại di động bị hỏng rồi, tự mình đập cho nó mấy phát. Thứ bảy, Bối Hiểu Ninh đã ở bên bờ sụp đổ. Hắn quyết định nếu tới buổi tối mà còn không có tin nhắn của Lăng Tiếu, liền đập một phát cho đi đời cái điện thoại luôn! Bởi vì vài ngày liền không được ngủ đủ giấc, hơn nữa lại luôn nghe ngóng lo lắng về cái điện thoại di động, tới chiều thì Bối Hiểu Ninh đã mắc phải sai lầm lớn trong công việc. Tại cửa hàng Kỳ Hạm lúc hắn phân chia khu vực để trang phục, đã đem toàn bộ hàng tồn trang phục nam treo vào khu vực trưng bày chính. Vừa lại đến định kỳ thanh tra, Tổng công ty từ Hongkong phái người xuống kiểm tra công việc, Bối Hiểu Ninh vừa vặn bị chộp. Vừa hết giờ làm, Bối Hiểu Ninh đã nhận được một cuộc điện thoại gọi trở về công ty. Giám đốc không có ở đây, tổ trưởng Hà Tân Khải gọi Bối Hiểu Ninh vào phòng hội nghị. Gã còn không thèm đóng cửa lại đã bắt đầu phun ra mắng thẳng vào mặt Bối Hiểu Ninh té tát, chính là cố ý để người khác nghe thấy, nhưng là dù sao quả thật là lỗi của mình cho nên Bối Hiểu Ninh không có nói gì, liền đứng yên chịu đựng. (nếu mn quên: tay này có thù vs Ninh ca, có nhắc đến ở mấy chương trước. Tiểu nhân thật! =”=) Nhưng Hà Tân Khải thấy Bối Hiểu Ninh nãy giờ không nói gì, một câu cũng không cãi lại, gã lại càng nói càng thêm hăng, cuối cùng nói một câu làm Bối Hiểu Ninh thực sự tức giận. Gã nói: “Đừng tưởng mấy chuyện đó của ngươi người ta không biết!” Bối Hiểu Ninh ngẩng đầu, “Chuyện gì?” “Ai da! Ngươi lại còn không biết xấu hổ đi hỏi ta nữa? Chính mình làm chuyện gì mà lại còn không biết nữa sao?!” “Tổ trưởng, ngươi tốt nhất là nên nói cho rõ ràng ra.” Bối Hiểu Ninh đứng phắt dậy. “Được! Nói thì nói! Ai sợ ai hả?” Hà Tân Khải cũng đứng lên, “Ngươi không kết hôn nữa, dựa vào cái gì mà trong lúc công ty đang bề bộn bận rộn nhất mà ở nhà đòi nghỉ kết hôn hả?!” “Nghỉ kết hôn là ta xin, bây giờ ta nghỉ thì sau này sẽ không nghỉ nữa. Giám đốc đã cho phép rồi, ngươi…” “Ngươi đừng lấy giám đốc ra đây dọa ta! Chuyện này chính là ngươi sai! Ngươi không kết hôn được, cũng chả phải chuyện vẻ vang thơm tho gì, thế mà còn dám không biết xấu hổ ở đây giả làm cây ngay không sợ chết đứng?!” “Ta vì sao không kết hôn nữa là chuyện của ta! Liên quan gì đến ngươi?! Thế ngươi thì có tư cách gì mà ở đây khoa chân múa tay?!” “Liên quan gì đến ta?! Ngươi nghĩ là ta không biết chắc?! Ngươi không kết hôn là vì ngươi đi theo ở cùng một thằng đàn ông khác! Công ty trên dưới tất cả đều biết! Mặt mũi của tổ trưng bày đều bị cái tên biến thái nhà ngươi làm dơ dáy hết!” Hà Tân Khải thanh âm đã cao vút lên. Cả khuôn mặt Bối Hiểu Ninh thoáng trở nên trắng bệch, “Ngươi dám nói lại lần nữa?!” “Sao không dám?!” Hà Tân Khải giơ tay lên chỉ thẳng vào mũi Bối Hiểu Ninh, “Ngươi là tên biến thái, đồ đồng tính luyến ái!” (mẹ kiếp…. tức rồi đấy… =”=) Thình thịch! Một cái gạt tàn thuốc bay qua. Bối Hiểu Ninh cảm thấy máu trong người sôi lên, tiện tay cầm gạt tàn trên bàn ném về phía cái thằng đang gào thét như đàn bà ở kia, trúng ngay giữa ót. Hà Tân Khải bị đập trúng, lảo đảo lui lại mấy bước, thật vất vả mới dựa vào lưng ghế đứng vững được. Gã đè lại đầu hòa hoãn vài giây, sau đó đột nhiên như thằng tâm thần (trốn trại-bị truy nã) mà hướng phía Bối Hiểu Ninh vọt lên hét ầm ĩ: “Dám đánh ta?! Ngươi dám làm phản!” (phản cái đầu ngươi! Cho nói lại!) Bối Hiểu Ninh không thoải mái nhiều ngày như vậy, trong người vốn đã tức giận đùng đùng. Hà Tân Khải so với hắn lại lùn hơn, liền túm lấy cổ áo gã, Bối Hiểu Ninh giơ tay đấm một quyền, “Ta mẹ nó đập ngươi! Đỡ cho ngươi giả vờ đáng thương!” Hai người rất nhanh quay sang đánh đấm túi bụi. Phòng hội nghị lúc đó chính là cửa lẫn tường đều bằng thủy tinh, lúc Bối Hiểu Ninh và Hà Tân Khải đi vào không đóng cửa, người bên ngoài liền vểnh tai lên nghe ngóng bên trong. Thấy bọn họ chuyển sang nói chuyện bằng nắm đấm liền rất nhanh có người chạy vào can ngăn. Cuối cùng Bối Hiểu Ninh bị Vương Lực cùng một đồng sự cao to lực lưỡng kéo ra bên ngoài. Vương Lực cầm cặp đưa lại cho hắn, “Được rồi Hiểu Ninh, hết giờ làm rồi, ngươi đi trước đi, chút nữa giám đốc về ta giải thích với ông ấy.” Bối Hiểu Ninh nhìn thoáng qua lớp tường thủy tinh thấy Hà Tân Khải bên trong bị người ta ấn lại vẫn còn đang ngoác mồm chửi lấy chửi để. Bối Hiểu Ninh nhìn thẳng vào mặt gã, dựng thẳng ngón giữa (f***) lên, rồi xách cặp xoay người đi thẳng. Tới lầu dưới công ty, Bối Hiểu Ninh vẫn còn đang giận đến toàn thân phát run. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Tiếu, rất nhanh bên tai truyền thấy giọng máy tính quen thuộc: “Số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.” Bối Hiểu Ninh lại gọi đến văn phòng y, không ai nghe máy. Bối Hiểu Ninh lại gọi thêm lần nữa về nhà y, cũng vẫn không thấy trả lời. Thật từ từ, một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu hắn: Lăng Tiếu xảy ra chuyện! Bối Hiểu Ninh lập tức luống cuống: không lẽ lại là cái tên Mã lão nhị kia lại đến gây phiền phức đấy chứ?! Hắn không dám suy nghĩ nhiều thêm nữa, lập tức giơ tay cản ngay một cái taxi, chạy thẳng đến khu trung tâm chỗ quán bar.