"Thật xin lỗi..." Cô vô thần xin lỗi, dùng sức lau sạch nước mắt trên mặt mình, thậm chí lau tới khuôn mặt đều đỏ lên. Cô không dám động đến anh, càng không muốn đụng tới anh. Ngón tay duỗi ra lại nắm chặt, sau cùng, cuối cùng cô đưa tay cẩn thận đặt ở trên mặt của anh. "Em không hối hận gả cho anh, mặc kệ anh tàn nhẫn với em thế nào: " Cô dùng ngón tay dán hai má anh, phát hiện ánh mắt của mình mông lung một lần nữa, cô nhanh chóng quay mặt, trong mắt giống như lại có thứ gì rơi xuống. "Em không hối hận, thật không hối hận: "Cô lắc đầu: "Thế nhưng là, anh biết không?" Trong giọng nói của cô thêm sự bi thương không cởi được: " Em không hối hận, thế nhưng sợ, sợ cuối cùng có một ngày, em sẽ không yêu anh nữa, nơi này, sẽ không còn có anh tồn tại: "Tay của cô đặt ở trên ngực của mình, kỳ thật, anh đã quên cảm giác lúc trước yêu anh là gì. Cô hít mũi của mình, trong cổ nghẹn ngào một chút, thu hồi tay của mình, cô lại rúc về một góc giường khác, đây chính là toàn bộ thế giới của cô, thế giới cô cô đơn. Mà cô cũng không biết, Sở Luật đã sớm mở cặp mắt của mình ra, như có điều suy nghĩ, môi mỏng bạch tình cũng giương lên. Tay của anh đột nhiên đặt ở trên mặt của mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì, sau đó hai mắt nhắm lại một chút, xem như trong bóng đêm đều không cách nào ẩn tàng lãnh khốc, một lần nữa anh dùng sức sát mặt, giống như nơi đó có vi khuẩn không cách nào lau đi. Trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông lướt qua một tia sáng chớp lên, trong nửa sáng nửa tối, trong mắt của anh chợt lóe suy tư. Trong tay Hạ Nhược Tâm cầm khăn lau, nửa người đều treo ở bên ngoài, cô nhìn thoáng qua ra phía ngoài, tầng hai của biệt thự, tuy cũng không phải là quá cao, nhưng từ nơi này nhìn lại, cô chỉ cảm giác trên đầu của mình truyền đến trận hơi cảm giác hôn mê, vội vàng dùng tay nắm lấy cửa sổ, lại cẩn thận nghiêng thân thể của mình một lần nữa. Đột nhiên, cô ngừng động tác trên tay, lại nhìn xuống phía dưới một lần nữa, trong mắt trong trẻo, lúc này có chút mông lung, nếu như, từ đây rơi xuống, có thể chết hay không, có thể giải thoát hay không, cô cho tới bây giờ đều không phải là một kẻ hèn yếu, không phải, mấy năm ở Hạ gia, cô có thể chết mấy trăn lần, chỉ là, bây giờ cô lại thật sự vô cùng muốn thử một chút, nếu như, cô chết rồi, như vậy sẽ có người khóc vì cô hay không, hay là... Cười lạnh. "Cô đang làm cái gì đấy?" Đột nhiên một giọng nam quát tới. Hạ Nhược Tâm vội vàng nắm chặt cửa sổ, kém chút để thân thể của mình rớt xuống, sau đó bị một lực mạnh có thể làm nát xương cốt của cô kéo lại. "Cô muốn làm cái gì? Muốn chết sao?" Sở Luật vô cùng nổi giận nói, trong đôi mắt màu đen giống như nổi lên một màu đỏ, không biết đó là tâm tình gì? "Anh không thấy được tôi đang lau cửa sổ sao: " Hạ Nhược Tâm chỉ khẽ ngước cặp mắt, anh giống như muốn ăn luôn cô, chỉ là, cô không tin, hiện tại anh đang lo lắng cho cô. "Người nào đáng chết để cô làm những thứ này?" Người đàn ông đã không còn phong độ, chỉ có phẫn nộ trên gương mặt, như là muốn ăn luôn cô. "Anh đã quên à, là anh?" Cô nhìn tay anh đặt trên bả vai mình, giọng đùa cợt cũng là châm chọc. Ngón tay Sở Luật buông lỏng, mà La Sa đứng ở bên cạnh thì co rụt thân thể của mình, kỳ thật, vừa rồi cô ta thật muốn Hạ Nhược Tâm té xuống.