Ôm lấy đầu gối của mình, cô chỉ thất thần nhìn tấm hình trên tường, cảm giác khó chịu, ở trước mặt Hạ Dĩ Hiên, cô đã mất đi tất cả chính mình. Đi xuống giường, giữa hai chân đau ê ẩm, tay của cô đặt ở trên bụng của mình, ghen tuông mông lung, hai chuỗi nước mắt thành dây rơi xuống, cô không nên gọi Hạ Nhược Tâm, phải gọi hạ thích khóc mới đúng, chỉ là lúc nào cô lại thích khóc như thế. Đi vào trong phòng tắm, bên trong có sữa tắm hương trà xan, có phải đây chính là mùi anh thích, cô âm thầm nhớ kỹ tất cả. Sau đó tắm rửa, nước ấm áp dội lên người của cô, cô cúi đầu xuống, nhìn xanh tím trên người, quá trình quả nhiên là tàn nhẫn, chẳng qua cô đã sớm biết, không phải sao? Đổi một bộ quần áo, cô mới đi ra ngoài, màu da có chút hơi trắng, lộ ra quá nhiều không khỏe, cầm lên một chiếc khăn lau, cô còn không có quên, trong mắt người ở bên ngoài, cô là tổng giám đốc phu nhân Sở thị, mà ở trong mắt Sở Luật, chỉ là người phụ nữ buổi tối dùng để làm ấm giường và người làm. Cô từ từ di chuyển bước chân của mình, trong phòng vẫn có báo mới mỗi ngày, mỗi một đầu đề, đều viết liên quan tới Sở Luật, anh kết hôn, thế nhưng không có người cho là anh kết hôn, tin tức không ngừng ra, phụ nữ cũng không ngừng. Cô buông tay của mình xuống, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, mở cửa sổ, cứ để gió thổi lên mặt mình một chút, nhưng trong lòng lại đã sớm ẩm ướt. Cửa truyền đến một tiếng mở cửa, người làm nữ ngồi ở một bên xem tivi để đồ ăn vặt trong tay xuống, còn tưởng là Sở Luật trở về, cô ta chỉnh quần áo của mình một chút, lại lộ ra nụ cười vô cùng nịnh nọt, ngày hôm qua Sở Luật cảnh cáo cũng không có để cho cô ta trung thực bao nhiêu. Khi dễ người khi dễ quen thuộc, có khi cũng sẽ nghiện. Cửa mở ra, nụ cười trên mặt Sa La cứ cứng lại như thế. "Sở tiên sinh, Sở phu nhân..." Môi của cô ta miễn cưỡng nhúc nhích, lại thấy được Sở Giang nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tâm hơn nửa người đều ở bên ngoài, cô đang làm cái gì? Nàng dâu Sở gia bọn họ lại ở đó lau cửa kính, mà cái người làm này thì đứng ở chỗ này, còn mặc theo **, không hiểu, còn tưởng rằng cô ta mới là chủ nhân nơi này. Tống Uyển nhìn Hạ Nhược Tâm một chút, không tin chớp mắt của mình một cái, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Rốt cuộc A Luật đang làm gì? Mà cả khuôn mặt Sở Giang đều đã tối đen. "Sở tiên sinh, tôi..."Khuôn mặt La Sa khẩn trương vặn vẹo, lắp ba lắp bắp không nói rõ ràng. Nghe được cửa phòng mở, Hạ Nhược Tâm mới quay đầu, thấy được hai người lớn đứng ở cửa ra vào, bọn họ là cha mẹ Sở Luật, không chỉ một lần nhìn thấy, chưa nói tới quen thuộc, cũng không thể nói lạ lẫm. Tháo gang tay xuống, cô bỏ khăn lau xuống, mới đi về phía họ. "Cha... Mẹ, mọi người đã tới." Có chút mất tự nhiên, xưng hô xa lạ, cô đã bao lâu không có kêu lên, nhất là một câu ba kia. Nhẹ nhàng chớp mắt, cô đi qua thu dọn bàn, tất cả đều là làm chuyện đương nhiên, không có nửa phần mất tự nhiên, ngược lại La Sa bị động tại chỗ, hiển nhiên cũng không biết phải làm cái gì? "Cha, mẹ ngồi đi: " Cô đứng lên, Tống Uyển chỉ kéo áo của Sở Giang một chút, sắc mặt Sở Giang đã đen muốn chết, ông lại hung dữ trừng mắt liếc La Sa, ông ghét nhất là người không nhìn rõ thân phận của mình, cô ta cho mình là ai, một người hầu mà thôi, mà muốn bò lên đầu người Sở gia họ sao?