Âm thanh của Mạc Minh ở bên kia không hề có chút sốt ruột nào, vẫn hoàn toàn là âm thanh bình tĩnh như cũ. "Sở Luật, có người đưa Hạ Dĩ Hiên đi rồi." "Đưa đi ư?" Sở Luật dừng chân lại, là ai đưa cô ta đi. Anh thật sự bất ngờ, trên đời này vẫn có người có thể đưa người đi từ nơi đó hay sao. Nghĩ đến lúc đó, để tìm được tin tức của Hạ Nhược Tâm, anh cùng Tam ca cũng phải mất khoảng chừng mấy tháng, sau đó vẫn là nhờ Mạc Minh giúp đỡ, nếu không bọn họ thật sự không biết phải làm sao mới tìm được người. "Là một ông già." Thanh âm của Mạc Minh ở bên kia cũng không quá tốt, đưa người đi ngay dưới mí mắt anh, đây chính là một sỉ nhục. "Người đàn ông kia không biết bằng cách nào tìm được một người dẫn đường quen thuộc với nơi đó, nên trực tiếp đi đến đó đổi người đi." "Dễ dàng như vậy sao?" Ngược lại, Sở Luật lại hơi cười nhạo. "Lúc đầu tôi cùng Tam ca phải làm nô lệ mấy tháng mới đi vào được không phải sao?" "Các anh khác, các anh không quen biết người ở trong đó." Lần này, Mạc Minh hơi có cảm giác ngoài ý muốn, không có mục đích, cũng không có thông tin gì cả, tất cả đều làm việc dựa trên lần mò cùng với linh cảm, đó là một khái niệm hoàn toàn khác. Cho nên, một cái thì có thể đơn giản, nhưng cái khác thì lại rất khó. Hơn nữa, không thể không nói rằng, người đàn ông kia tương đối may mắn, có thể tìm được người hướng dẫn như vậy, sợ là cũng chỉ có mình ông ta mới có thể đến nơi đó, hơn nữa còn đổi người mà thần không biết quỷ không hay. Những điều này đối với anh mà nói, đúng là một sự sỉ nhục. "Tôi giúp anh tìm người trở về hay sao?" Âm thanh của Mạc Minh ngừng lại một chút, "Từ trên tay tôi đi ra, tôi sẽ tiếp tục tìm, trên đời này, không có mấy người có thể mang người đi từ trên tay tôi." "Không cần, tối biết là ai làm rồi." Sở Luật nắm chặt điện thoại di động, lúc Mạc Minh nói là một người đàn ông mang Hạ Dĩ Hiên đi, anh liền biết đó là ai. Trên đời này, trừ người cha ruột Hạ Minh Chính ra, không có một ai khác có thể làm đến mức như vậy, người phụ nữ Hạ Dĩ Hiên này, sống đúng là thất bại, cuối cùng cũng chỉ có người cha Hạ Minh Chính này là vì cô ta mà bôn ba, vì cô ta mà trả giá. "Cám ơn anh, Mạc Minh, chuyện này anh không cần nhúng tay vào, giao cho tôi xử lý." Sở Luật nói với Mạc Minh một câu, sau đó cúp điện thoại. Người phụ nữ Hạ Dĩ Hiên này, chẳng lẽ thật sự phải giết chết cô ta mới được sao. "Anh sao vậy?" Hạ Nhược Tâm cảm thấy hôm nay Sở Luật dường như có tâm sự, từ trước tới giờ, tâm sự trong lòng của người đàn ông này cũng không nhiều, theo như anh nói, chuyện có thể giải quyết được, thì bình thường không cần để trong lòng, sẽ kìm nén cảm xúc của anh. "Làm sao vậy, hôm nay thật sự có chuyện?" "Hạ Dĩ Hiên quay trở lại rồi." Sở Luật cũng không định gạt Hạ Nhược Tâm, bây giờ hai người kia vẫn còn chưa về, Hạ Dĩ Hiên vẫn còn tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng hiển nhiên, Hạ Minh Chính cũng không đần, biết rằng chỉ cần trở về, toàn bộ đều không chạy khỏi ánh mắt của anh. "Trở lại?" lần này Hạ Nhược Tâm không hiểu. "Không phải anh nói rằng cô ta đang ở một nơi rất tốt sao, tại sao đột nhiên lại trở về?" "Hạ Minh Chính tìm được." Sở Luật quệt miệng, một đời này của Hạ Dĩ Hiên, may mắn lớn nhất chính là sinh ra ở Hạ gia, có một người cha như vậy, nếu đổi lại là một nhà kia của Lý Mạn Ny, cho dù cô ở bên ngoài chết một ngàn lần mười ngàn lần, người của Lý gia cũng sẽ không quan tâm cô sống hay chết. Hạ Nhược Tâm lắc cái ly trên tay, sau đó đặt ở bên môi mình: "Anh đưa cô ta đi nơi nào?" Sở Luật vẫn luôn nói đó là một nơi rất tốt, nhưng rốt cuộc là nơi tốt nào, thì cô chưa từng hỏi qua. "Em đến rồi, một địa phương tốt." Sở Luật cũng không nói thẳng ra câu trả lời, mà để cho Hạ Nhược Tâm đoán. "Không phải là đảo đào vàng chứ?" Hạ Nhược Tâm không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là nơi đó, địa phương tốt cô đi qua rất nhiều, nhưng nơi tốt nhất chính là ở đó, đây là trí nhớ mà cả đời cô sẽ không quên, cô tin rằng Trầm Vi cũng giống như vậy. Sở Luật hận Hạ Dĩ Hiên thấu xương, làm sao có thể để cô ta qua những ngày tốt lành, chuẩn bị cho cô ta một căn phòng, mời hai người vú em, hầu hạ ăn uống đàng hoàng, để cho cô ta dưỡng lão. Sở Luật không thừa nhận, dĩ nhiên cũng không chối, nhưng Hạ Nhược Tâm đã đoán đúng. "Anh chuẩn bị làm gì?" Hạ Nhược Tâm rất rõ ràng tính tình của Sở Luật, từ trước đến giờ con người anh đều thích trảm thảo trừ căn, anh còn sợ lửa cháy không hết, gió xuân lại nảy mầm, dĩ nhiên là vì tránh cho chuyện như vậy sẽ xảy ra lần nữa. "Chuẩn bị làm gì?" Sở Luật hơi cong môi lên, mà độ cong lại rất tuyệt tình, loại người như cô ta đáng phải vào tù, cô ta không thích sống cùng vàng, như vậy thì sống trong phòng giam đi, tốt số thì sống lâu mấy năm, đi dưỡng lão, số không tốt, cũng chỉ có thể trách mạng cô ta mỏng. Thật ra trong lòng Hạ Nhược Tâm cảm thấy rất chua chát. "Lúc ban đầu, đối với cô ta anh ngay cả tim phổi đều moi ra, hôm nay như vậy, anh không cảm thấy buồn sao?" "Em khổ sở sao? Cho dù cô ta đã là tất cả những chuyện đó với em." Sở Luật giao hai tay lại đặt ở trên bàn, muốn hỏi bây giờ anh có cảm giác gì ư? Anh không có, Hạ Dĩ Hiên trước kia sớm đã chết, cô ta chết gần bảy năm rồi, bây giờ người phụ nữ này chỉ là một người điên, cô ta suýt chút nữa giết chết mẹ anh, giết Hạ Nhược Tâm, cũng suýt nữa giết chết cha mình. Một tội phạm giết người như vậy còn lưu lại làm gì. Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái ly trong tay, muốn nói như thế nào đây, cô lắc đầu một cái, thật ra cô cũng không biết muốn biểu đạt cái gì, có những nỗi đau, cô đã quên mất. "Được rồi." Cô buông ly xuống. "Cô ta có một người cha tốt, điều này rất hạnh phúc, nếu như cô ta có thể thay đổi, để cho cha cô ta đưa đi đi, em không cần cô ta nói xin lỗi, nhưng ngược lại Hạ Minh Chính cần, dù sao, em cũng nhìn tận mắt Hạ Dĩ Hiên lớn lên như thế nào, là Hạ Minh Chính cùng Thẩm Ý Quân tốn bao tâm huyết mới đào tạo ra được." "Em vẫn mềm lòng giống như trước kia vậy, thật thánh mẫu." Sở Luật biết tính tình này của cô, thật ra anh hơi hối hận khi nói chuyện này cho cô, nếu như Hạ Dĩ Hiên có thể thay đổi, anh không ngại lưu cho cô ta một cái mạng, dù sao, anh biết mặc dù Hạ Nhược Tâm không nói ra, nhưng ở trong lòng cô vẫn rất để ý Thẩm Ý Quân, bởi vì đó không phải là người khác, mà là Thẩm Ý Quân. Anh cũng rất rõ ràng, cô giữ Hạ Dĩ Hiên lại, cũng chỉ là vì Thẩm Ý Quân, có Hạ Dĩ Hiên, Hạ Minh Chính mới yên lòng sống cùng Thẩm Ý Quân, nếu không, trong lòng Hạ Minh Chính sẽ không thoải mái, cuộc sống của Thẩm Ý Quân làm sao có thể thoải mái được. Nếu không thì Hạ Dĩ Hiên sống hay chết, có vào tù hay không cũng đâu phải chuyện của bọn họ. "Nếu quan tâm thì tại sao lại không thừa nhận?" Sở Luật rất đau lòng cho cô, mặc dù trong miệng cô luôn nói không nhận người mẹ đó. Lúc Hạ gia sụp đổ đã chia năm mươi phần trăm tài sản cho Thẩm Ý Quân, nếu không, với tài sản bây giờ của Hạ Minh Chính, đừng nói là không lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, có thể ngay đến cả vợ cũng phải mang ra ngoài đường ngủ.