Bồi bàn sợ hãi, anh ta vừa nhìn thấy hai mắt tối tăm của Sở Luật, hai chân cũng như hết sức lực mà khụy xuống, cứ như vậy ngã ra đất. Nhà hàng này rất đắt đỏ, có thể vào nơi này ăn uống đều không phải là người thường, mà loại người này cái không thiếu nhất chính là tiền, đặc biệt là người đàn ông trước mặt. Anh mặc một thân âu phục, khí độ bức người, mặc kệ ở phương diện nào cũng thấy là một người rất thành công, loại người này sao có thể dễ dàng bỏ qua việc này, bát canh dường như đổ toàn bộ lên lưng anh khiến lưng ướt một mảng lớn. Từ quần áo bên ngoài không nhận ra được điều gì nhưng bồi bàn biết người đàn ông này bị bỏng nặng, liền tính là bồi thường tiền thì anh cũng không có nhiều tiền như vậy để đưa cho người ta, hơn nữa nếu người ta không muốn tiền thì phải làm sao bây giờ. Giám đốc nhà hàng biết chuyện vội vàng đi tới, vừa thấy Sở Luật trái tim như bị rớt ra ngoài. Như thế nào không phải ai khác mà lại là người này, cho dù có đem cả nhà hàng bồi thường cho người ta thì cũng phải nhìn xem người ta có nguyện ý hay không. “Sở tiên sinh, thật xin lỗi, là chúng tôi không đúng. Mọi trách nhiệm nhà hàng chúng tôi sẽ gánh vác.” Giám đốc vội vàng tiến đến xin lỗi, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi, đây tuyệt đối là sợ hãi. Sở Luật đứng thẳng người lên, tuy rằng lưng đang đau như bị xé rách thịt nhưng hiện tại lại là may mắn khi bát canh không đổ vào con gái anh, bởi lúc ấy con gái anh đứng gần như vậy, nếu không phải Lục Tiêu Họa bế Tiểu Vũ Điểm lên còn không biết con gái anh sẽ bị bỏng thành bộ dạng gì, cho dù là một giọt cũng có thể khiến bé bị rộp nước. “Xin lỗi?” Anh cười lạnh. “Anh xin lỗi thì có lợi ích gì? Anh có biết nhân viên của anh vừa rồi suýt chút nữa khiến con gái tôi bị bỏng?” Giọng anh lạnh băng, từng câu từng chữ đều như nện vào người giám đốc nhà hàng. Tiểu Vũ Điểm cắn tay của mình, cũng đã biểu xảy ra chuyện, thỉnh thoảng bé sụt sịt mũi, đem mặt mình chôn ở trong lòng Lục Tiêu Họa, tuy rằng có hai người lớn che chở cho bé nhưng bé vẫn thấy sợ hãi. “Sở tiên sinh…” Hiện tại toàn thân giám đốc nhà hàng mồ hôi lạnh đã đổ ra như suối, anh biết việc này sợ không xong được. Lục Tiêu Họa ôm chặt bé lại, sau đó cầm lấy túi xách của mình. “Sở tiên sinh, trước hết chúng ta đi bệnh viện đã, vết thương của anh cần điều trị, hơn nữa bé cũng đang sợ hãi.” Sở Luật quay đầu lại liền thấy Lục Tiêu Họa đang ôm chặt con gái mình, trên tay Lục Tiêu Họa cũng bị bỏng đỏ ửng đã rộp lên, bọn họ suýt chút nữa đã bị canh này nấu chín. *** Đau… Rộp nước trên tay Lục Tiêu Họa bị chọc vỡ, đã được bôi thuốc tốt nhất. Cô không thấy được vết thương của Sở Luật như thế nào nhưng chắc chắn so với cô nặng hơn nhiều, có lẽ còn phải nằm viện. Hiện tại cô cũng không dám tưởng tượng, nếu bát canh kia đổ lên người tiểu gia hỏa thì sẽ thế nào, thật sự sẽ đem đứa nhỏ nấu chín. “Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm thò đầu ngoài cửa vào nói nhỏ, mặt bé đỏ hồng vì khóc. Y tá ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, Lục tiểu thư. Đứa nhỏ này vẫn luôn nói muốn ba, muốn mẹ.” “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lục Tiêu Họa đứng lên đi tới trước mặt Tiểu Vũ Điểm, sau đó nắm lấy tay bé. “Bé không sao chứ?” Cô hỏi y tá, sợ người đứa nhỏ này cũng bị canh bắn vào. “Yên tâm đi, Lục tiểu thư, không có việc gì. Bé rất tốt, không bị thương tổn chút nào.” Y tá trấn an Lục Tiêu Họa. “Có điều vị Sở tiên sinh kia bị bỏng rất nghiêm trọng.” Cô không dám nói khi rạch áo ra đã thấy da bị toạc ra huyết nhục mơ hồ, mà vị Sở tiên sinh kia lại cũng không hừ ngay cả một tiếng khiến người khác thật sự cho rằng anh không có gì là đau đớn. “Anh ấy không sao chứ?” Lục Tiêu Họa nắm chặt tay Tiểu Vũ Điểm, có chút lo lắng hỏi. Rốt cuộc nếu không phải anh thì có lẽ người bị bỏng chính là cô, cô lại như thiếu nợ anh một lần. “Không tốt lắm.” Y tá cũng không biết quá rõ ràng, cụ thể thế nào còn chờ bác sĩ chẩn đoán xong. Lục Tiêu Họa ngồi xổm người xuống sửa lại mái tóc đang rối loạn của Tiểu Vũ Điểm. Tóc bé rất mềm, không biết được thừa hưởng từ ai nhưng ba của bé tóc giống như con nhím, từng sợi từng sợi cứng ngắc, đầu tóc người đàn ông này cũng như tính anh, thô cứng như muốn đâm người. “Bảo bảo, ba bị bệnh, nhớ đừng chạm vào lưng ba. Bảo bảo lớn rồi, hiểu chuyện đúng không?” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, mũi vẫn sụt sịt, thỉnh thoảng rơi nước mắt khổ sở, mà Lục Tiêu Họa lại không biết phải làm như nào mới dỗ bé được. “Sở tiên sinh, vết thương này cần phải nằm viện theo dõi.” Bác sĩ đã bôi cho Sở Luật thuốc tốt nhất. “Vết bỏng này rất nghiêm trọng cần phải nằm viện điều trị, bằng không rất dễ nhiễm trùng.” “Không cần.” Sở Luật nhìn đồng hồ, một hồi còn phải về họp, không có nhiều thời gian ở bệnh viện như vậy. Hơn nữa trong nhà còn có Gia Hân Bảo, cứ về nhà rồi tính. Đặc biệt anh không yên tâm nhất chính là Tiểu Vũ Điểm, nếu anh nằm viện thì bé sẽ phải làm sao bây giờ. Để bé ở đâu anh cũng không yên tâm, anh sợ, anh thật sự sợ con gái anh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ có đặt bên cạnh mình anh mới có cảm giác an toàn. Bác sĩ thấy Sở Luật kiên định cũng chỉ có thể đồng ý, ông kê một đống thuốc, nói những việc cần chú ý rồi khám lại cho Sở Luật một lần nữa. Khi anh đi ra đã dường như chưa từng chịu thương. “Ba…” Tiểu Vũ Điểm vừa thấy anh đến liền vội vàng chạy tới nhưng không giống như mọi khi là sẽ vươn tay ôm ba. “Sao vậy, con quên ba rồi sao?” Sở Luật ngồi xổm người xuống đưa tay đặt lên má con gái, thấy con gái không bị thương ở đâu là anh cũng yên tâm rồi. “Ba đau không?” Tiểu Vũ Điểm vẫn sụt sịt, biết ba bị thương rất đau, bé bị trầy da một chút đã muốn khóc, nhất định ba đã khóc thầm. “Ba không đau.” Sở Luật đứng lên nắm chặt tay con gái, anh biết tình hình thân thể của mình cho nên không bế bé lên. “Cảm ơn cô, Lục tiểu thư.” Sở Luật đã thấy tay của Lục Tiêu Họa bị quấn băng gạc, chỉ sợ vết thương này cũng không phải chỉ có một chỗ. Mà anh không dám tưởng tượng nếu bát canh đó đều đổ lên người Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ. “Là tôi cảm ơn anh mới đúng.” Lục Tiêu Họa vội vàng giấu mu bàn tay ra phía sau lưng, cảm giác vết thương này như rất làm ra vẻ. Cô vốn dĩ không có vấn đề lớn gì, là bác sĩ quá cẩn thận một hai phải băng tay cô lại như móng heo, bị nặng chính là Sở Luật, toàn bộ phần lưng anh không biết đã bị bỏng thành cái gì?