Cô muốn báo ơn của anh, hiện tại ơn đã báo xong rồi, lại cái gì cũng quên mất, còn anh lại vẫn cứ muốn chuộc tội của mình. Lục Tiêu Họa nhét giày cao gót của mình vào trong túi, nháy mắt liền cảm thấy mình rất lùn, mà Sở Luật lại càng cao, có điều chân không còn phải chịu tội nữa. Cô bước thử giày mới vài bước, xác thật rất vừa chân, không cần phải đệm gì vào, đương nhiên cũng không cần bỏ ra. “Sở tiên sinh, tiền mua giày…” Cô lấy ví của mình ra, cái này phải gửi lại. Sở Luật nheo lại hai mắt lạnh lẽo nhìn cô khiến Lục Tiêu Họa không dám nói tiếp, chỉ có thể cười khổ một chút, được rồi, cô đã biết, không cần trừng mắt nhìn cô. Sở Luật cho con gái uống nước xong lại lấy một ít đồ ăn vặt, để con gái ngồi lên đùi mình ăn. Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, lấy đầu mình đụng nhẹ vào mặt ba một chút, Sở Luật cười cười hôn lên trán bé. Tình cảm hai cha con thật sự rất tốt. “Mẹ, đưa Tiểu Vũ Điểm đi chơi cái kia được không?” Tiểu Vũ Điểm đã ăn no bụng, kéo tay Lục Tiêu Họa chỉ chỉ chiếc máy bay nhỏ phía trước. “Được.” Lục Tiêu Họa hiện tại không còn sợ chạy, cô đem giày cao gót của mình để lại cho Sở đại tổng tài, sau đó rất vui vẻ đưa tiểu gia hỏa này chơi liên tiếp ba lần đi máy bay, đương nhiên khi cô từ trên máy bay xuống bé đã ngủ trong lòng cô rồi. “Cảm ơn.” Sở Luật ôm con gái, anh lấy áo khoác của mình choàng lên cho con. “Không cần khách khí.” Lục Tiêu Họa nhận chiếc túi đựng giày cao gót của mình, cô nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ say sưa trong lòng Sở Luật, bé rất ngoan, cũng là được nuôi rất tốt, có thể thấy được sự chăm sóc tỉ mỉ, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thân thể cũng rất tốt. “Sở tiên sinh thật là một người cha tốt.” Người cha tốt? Sở Luật nghe được những lời này cũng không có cảm giác tự hào gì, ngược lại anh thấy bất lực, cũng có chút châm chọc. “Cô sai rồi, tôi không phải là người cha tốt.” Anh mà là người cha tốt cái gì, người cha tốt sẽ không có chuyện chẳng quan tâm tới con gái nhiều năm như vậy, người cha tốt sao có thể bỏ mặc con tới mức sữa không có mà uống, người cha tốt sao có thể để mặc con gái với bệnh tật, người cha tốt sao có thể để con gái mất đi một quả thận, một người cha tôt sao có thể để con gái bị lừa bán… Môi Lục Tiêu Họa khẽ giật giật, cảm giác được tâm tình Sở Luật không phải quá tốt, hơn nữa dường như đang mờ mịt như muốn giết người, khiến những lời cô muốn nói ra rốt cuộc là không dám nói bậy. Khi Lục Tiêu Họa từ trên xe đi xuống, lúc hai chân cô chạm xuống mặt đất tự nhiên lòng cô thấy trống trải, cô đưa tay ôm lấy ngực không rõ đây là có chuyện gì. Cô quay đầu lại nhìn đứa bé đang ngủ liền thấy lông mi của bé rất dài, lúc này trên gương mặt trắng nõn đáng yêu kia dường như có một chút yếu ớt. Cảm giác như chọc vào liền tan vỡ. Vẫn chỉ là trẻ con, trẻ con cần cha mẹ che chở. “Sở tiên sinh… tôi…” Cô nắm chặt cái túi trong tay, còn có chuyện dường như Sở luật chưa đồng ý với cô. Sở Luật đưa tay nhìn đồng hồ của mình một chút. “Nếu cô muốn biết thì cuối tuần có thể gọi số cá nhân của tôi, tôi sẽ nói cho cô. Có điều cô cũng nên biết có một số việc kỳ thật quên mất cũng không có gì là xấu.” Không biết đây là ý tốt nhắc nhở hay cảnh cáo của anh, nói xong anh liền lái xe rời đi. Lục Tiêu Họa cúi đầu nhìn đôi giày đế bằng mình đang đi, có thể đặt hai chân lên mặt đất kỳ thật cũng là một hoại hạnh phúc. Chân đi giày cao gót thật xinh đẹp, cũng thật thướt tha, nhưng chỉ sau khi đi vào cũng chỉ có mình mới biết phía sau cái đẹp là chịu bao nhiêu đau đớn. Giống như cô hiện tại, giày cao gót chính là cuộc sống thật sự của cô, sẽ rất đau, giày đế bằng chính là hiện tại, tuy rằng cô sẽ mất đi một số thứ, ví như chiều cao, ví như vẻ đẹp, nhưng đối với hai chân mà nói lại là bình an, lại là thoải mái. Cô nghĩ nghĩ, lại đặt đôi giày cao gót lên mặt đất, sau đó đưa chân đi vào. Cảm giác không thoải mái ở chân khiến cô dường như không muốn bước đi, cô còn đau, những lại càng muốn mình đẹp. Ôm búp bê cũ trong lòng, cô đặt hai chân mình vào mép giường, hai chân lúc này đều sưng rộp lên. CÔ nằm xuống, vừa rồi ngủ chưa được vài phút đã bừng tỉnh dậy, cô đưa tay của mình xoa xoa cánh tay trái, cơn đau ẩn ẩn dường như tương ứng với một ít tin tức trong mơ. Tay cô là bị người ta đập gãy chứ không phải bị ngã. Cô ôm chặt đầu gối của mình, khẽ lùi về phía sau, có chút sợ hãi. Chuyện trước kia có lẽ bọn họ gạt cô chỉ vì những ký ức đó quá khổ sở, cũng quá mức tàn nhẫn, như vậy cô còn muốn tiếp tục tìm, còn muốn biết không. Cô cầm búp bê lên đặt lên trên đùi mình, tay cũng nhẹ nhàng vuốt tóc búp bê. “Tao nghĩ trên đời này có những thứ sẽ không bỏ tao đi được, ví như là mày, đúng không?” Cô lầm bầm lầu bầu nói, rồi lại nằm xuống, kỳ thật cô không thấy buồn ngủ. Thời gian lại qua đi, cô vẫn nhớ cuộc hẹn với Sở Luật, còn chưa đến giờ hẹn cô đã đến. Những gì cô đã trải qua tất cả mọi người đều biết nhưng lại không ai nguyện ý nói cho cô, cha mẹ không, Lục Cẩm Vinh sẽ không, Cao Dật lại càng không. Có lẽ Thẩm Vi biết chân tướng mọi chuyện nhưng cũng không nói, mà cô thật sự không biết Sở Luật sẽ nói cái gì cho cô. Cô nhẹ nhàng bấm chuông, đến khi ánh sáng trước mặt bị ngăn lại, cô ngẩng đầu liền thấy gương mặt không chút biểu cảm của người đàn ông kia. Anh không mấy khi cười bởi vì khóe mắt dường như không có hoa văn gì, anh cũng không thích nói chuyện, khóe môi từ trước đến nay vẫn thẳng băng. “Sở tiên sinh muốn uống gì?” Cô lên tinh thần, cố gắng nở ra một nụ cười nhưng lại phát hiện mình đang đối diện với một cục đá, cô đang ngu ngốc cười với một cục đá làm cái gì. “Một ly nước trái cây, tôi lái xe.” Sở Luật nói với người hầu bên cạnh, muốn một ly nước trái cây, vẫn là vị dâu tây. Một người đàn ông lại thích loại đồ uống này, cũng thật sự là…