Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1138 : Không thấy mình tồn tại

“Đi theo mẹ về nhà, dì rảnh sẽ đến thăm cháu.” Cô nhẹ nhàng vỗ về gương mặt xinh đẹp của bé, gương mặt này rất giống mẹ, thật xinh đẹp. Tiểu Vũ Điểm mím môi lại, vẫn thỉnh thoảng sụt sịt. Lục Tiêu Họa cũng không đành lòng nhưng đâu có cách nào khác, đây rốt cuộc không phải con của cô, cũng không phải cô sinh ra, hơn nữa mẹ của bé còn đứng ở đây. Nhưng cô thật sự không rõ đứa nhỏ này có thể nhận nhầm mẹ sao, cho dù còn nhỏ như vậy cũng không có khả năng nhận nhầm chứ, chẳng lẽ, cô xoa mặt mình, gương mặt này của cô ở trong mắt Tiểu Vũ Điểm chính là mẹ của bé. Cô đứng lên rồi vẫy tay với đứa bé đứng trên mặt đất. “Tiểu Vũ Điểm, hẹn gặp lại…” Tiểu Vũ Điểm cũng đưa tay lên, bé mím môi lại, còn chưa kịp nói gì đã bị Dương Nhược Lâm ôm lên. Dương Nhược Lâm ôm bé đi rất nhanh, Lục Tiêu Họa vẫn đứng tại chỗ cũng chỉ có thể nhìn đứa bé bị Dương Nhược Lâm ôm đi, bé vẫn vươn hai tay hướng về cô như muốn được mẹ ôm lấy. Lục Tiêu Họa bước về phía trước một bước, nhưng cuối cùng cô vẫn ngừng lại. Kia dù sao cũng là con nhà người ta, là đứa bé nhận sai người. Cô vừa mới xoay người thì ánh sáng phía trước lại bị chắn lại, rồi sau đó lác đác lưa thưa. Trước mắt cô có một phụ nữ mặc quần áo màu đen, góc áo chỗ đậm chỗ nhạt chắn ánh sáng ở trước mặt cô. “Đã lâu không thấy?” Người phụ nữ tháo kính râm trên mặt xuống, cười với cô, mà nụ cười mang theo một chút ẩn ý đều giấu vào khóe mắt. Ánh sáng dừng trên người cô nhưng lại không thấy được nửa phần ấm áp, không biết là cô ngăn cách ánh sáng hay ánh sáng từ bỏ cô. Cô đến gần, đứng ở trước mặt Lục Tiêu Họa. Sau đó vươn tay: “Chào em, chị là Thẩm Vi.” Lục Tiêu Họa cũng vươn tay ra bắt lấy. “Chúng ta… quen nhau sao?” Cô lẩm bẩm tự hỏi. Có chút quen thuộc, có chút xa lạ, nhưng cô nhớ không rõ, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, không nhớ rõ rất nhiều người. Vẫn có cảm giác ẩn ẩn trong ký ức tìm tới cô nhưng mỗi khi cô tìm kiếm lại phát hiện cái gì cô cũng không cảm giác được, cái gì cũng không tìm được. Phần trống kia trong ký ức cô giống như là một cuộc đời khác của cô, cuộc đời cô bắt đầu từ 25 tuổi, quên rất nhiều chuyện, cũng là quên rất nhiều người. “Ừ…” Thẩm Vi đột nhiên nhoẻn miệng cười, cô vén tóc dài của mình một chút. “Thích nghe chuyện cũ không?” Cô đột nhiên nói một câu, mà Lục Tiêu Họa phản ứng không kịp. Sau đó không lâu, các cô đã ngồi trong quán Gác Sách café yên tĩnh, Thẩm Vy lấy cho mình một ly café đặc, Lục Tiêu Họa không thích hương vị này nên cô muốn một ly sữa bò. Một đen một trắng, có khi thật sự giống cuộc đời hai người bọn họ. Cuộc sống của Thẩm Vi luôn lẩn khuất trong bóng đêm còn Lục Tiêu Họa lại quang minh sinh hạ ở nhà giàu, thậm chí cô cũng không biết mình lớn lên như nào còn Thẩm Vi lại từ khó khăn chồng chất mà thành. “Chị quen em khi nào?” Lục Tiêu Họa bưng ly sữa bò uống một ngụm, rồi sau đó cẩn thận hỏi người phụ nữ trước mặt, trong trí nhớ cô không thấy có tồn tại người phụ nữ nào. “Khi nào á?” Thẩm Vi cầm tách café bằng sứ lên, môi đỏ của cô in dấu vào miệng tách rất gợi cảm. “Chị quên mất.” Cô buông ly xuống, sau đó đặt tay lên bàn chống cằm của mình. “Nếu em muốn tìm đáp án phải tự mình đi tìm, quá khứ của em, những chuyện xảy ra với em, em muốn biết không?” Lục Tiêu Họa nắm chặt cái ly trong tay, cuộc sống của cô không phải giống như cha mẹ cùng Cao Dật nói, rất yên bình trôi qua sao. “Bọn họ nói quá khứ của em không có gì đáng để nhắc cả.” Cô cúi đầu nhìn ngón tay của mình đang đặt trên ly thủy tinh, thon dài xanh nhạt, cũng là rất gầy yếu, chẳng lẽ đôi tay này từng xảy ra cái gì sao? “Em tin?” Thẩm Vy lấy cái muỗng nhẹ nhàng khuấy chất lỏng màu đen trong tách. “Đương nhiên.” Lục Tiêu Họa không nghi ngờ người thân của mình, cũng không nghi ngờ Cao Dật. Bởi vì nghi ngờ đồng nghĩa với sự lừa dối, cô không dám chắc mình có thể chấp nhận sự lừa dối hay không, cho dù đó là lừa dối có ý tốt. “Vậy em muốn biết không?” Thẩm Vi cười nhưng khóe mắt lại rất lạnh lùng. Lục Tiêu Họa ngẩng mặt lên, bờ môi đỏ khẽ động, sau đó lúc nhìn vào mắt Thẩm Vi thì ánh mắt cô đã lộ vẻ kiên định. “Em muốn biết.” “Cho dù không phải quá tốt? Khiến em đau lòng, khiến cuộc sống của em đảo lộn?” Thẩm Vi lại hỏi, ngữ khí sắc bén đồng thời cũng đốt bức người. “Phải, cho dù không tốt.” Ngón tay Lục Tiêu Họa khẽ chạm một chút, rồi sau đó nắm chặt. “Vì sao?” Thẩm Vi lại lười biếng nâng cằm mình lên. “Như lúc này không phải rất tốt sao? Những chuyện trong quá khứ quên đi cũng tốt, một lần nữa sống có thể quên mọi chuyện. Không phải mỗi người đều có kỳ ngộ này, bắt đầu từ ngày em tỉnh lại kia, từ khi kí ức mới của em bắt đầu em chính là một con người hoàn toàn mới. Em không có quá khứ nhưng tương lai lại chỉ có sáng ngời, chỉ có hạnh phúc, có cha mẹ em yêu thương, có anh trai chiều chuộng, cũng có người đàn ông yêu em.” “Nhưng em không có cảm giác mình tồn tại.” Lục Tiêu Họa chặn lại lời của Thẩm Vi. “Em muốn cảm nhận được mình tồn tại, mặc kệ quá khứ của em như nào, em muốn sống là chính em mà không phải là người khác, chị hiểu không?” Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu mình. “Mỗi lần nhắm mắt lại em đều suy nghĩ, em là ai, rốt cuộc em là ai, cho đến thật lâu sau em mới biết được em là Lục Tiêu Họa.” “À…” Thẩm Vi nhẹ nhàng thở ra. “Em thật sự muốn biết?” Cô hỏi lại. “Đúng vậy.” Lục Tiêu Họa gật đầu. “Chị có thể nói cho em không?” Thẩm Vi ngồi ngay ngắn, cô lấy túi xách của mình, mở ra, bên trong không giống những người phụ nữ khác phần lớn là đồ trang điểm, tay cô lấy ra chỉ có một chiếc điện thoại nhỏ, một gói thuốc lá, một cái bật lửa và một thỏi son môi. Cô lấy một điếu thuốc, sau đó đặt giữa môi mình châm lên, nhẹ nhàng hít một ngụm rồi sau đó phun ra mồi làn khói mê mang hai mắt cô. Lục Tiêu Họa đang chờ, chờ cô hút xong một điếu thuốc. Đây không phải là lần đầu cô thấy phụ nữ hút thuốc nhưng Thẩm Vi lại là người duy nhất cô từng gặp có hương vị phụ nữ, cho dù lúc này quanh người cô là mờ ảo khói thuốc những vẫn là một phụ nữ lười biếng cũng rất tinh xảo. Cô một ngụm lại một ngụm phun ra, hai mắt hơi hơi nheo lại lộ ra một ít mệt mỏi, ngay cả trang điểm lên cũng không che hết được quầng thâm quanh mắt.