Sở Giang đứng lên, ông than một tiếng rồi về phòng mình. Thay giày xong Sở Luật đã nhanh chóng đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Cái gọi là thân phận đều yêu cầu ngươi trả giá tương xứng. Như Sở Tưởng, có được vật chất từ Sở gia, cả đời này có thể hưởng thụ vinh hoa, có thể có phú quý nhưng lại sẽ không có ai yêu thương như cha mẹ. Nhưng hiển nhiên thích ở Sở gia cho nên nó nhất định không cần cha mẹ. Con đường mọi người chọn thì mọi người sẽ phải đi. Gieo đau khổ cũng chính mình nếm, giống như anh vậy, nhưng trời cao vẫn còn nhân từ với anh, trả lại cho anh một đứa con gái huyết mạch tươn liên. Anh mở cửa ra, quần áo trên người đều mang theo hơi lạnh của không khí, lúc này một tiểu gia hỏa chạy tới, gót chân nhỏ trắng nõn còn đạp trên mặt đất, một tay vẫn ôm búp bê của mình. Bé đặt búp bê xuống, sau đó vươn hai tay để ba ôm. Sở Luật bế con gái lên xoa xoa gương mặt con gái. “Sao lại vẫn chưa ngủ?” “Tiểu Vũ Điểm chờ ba về.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ dùng hai tay ôm lấy cổ ba, lại dùng sức hôn một cái thật kêu lên má ba. Lúc này Sở Luật thật sự cảm thấy đời anh có đứa nhỏ này là đủ rồi, kiếm nhiều tiền, có được nhiều thành công cũng không thể bằng một cô con gái tri kỷ hiểu chuyện như vậy. Sở Luật ôm con gái, nhặt búp bê lên đặt vào lòng con gái. Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, đem mặt mình dựa lên trên vai ba, bé vươn tay lôi vòng cổ mình đeo trên mặt ra. “Ba…” “Ừ…” “Con nhớ mẹ.” Tiểu Vũ Điểm hơi mếu máo, rất muốn mẹ. “Ba cũng nhớ mẹ.” Sở Luật ôm con gái chặt một chút. Cũng chỉ có vào lúc này, tại đêm khuya tĩnh lặng, lúc không có ai biết anh mới đắm chìm trong những vết thương đó, rồi sau đó lại một lần đau, một lần rỉ máu. *** Bên trong bệnh viện, Sở Luật ôm con gái lại đây làm kiểm tra, anh vừa đến lại gặp một người quen. Anh dừng bước chân, đứa bé trong lòng anh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người đang tới, người kia đi đến trước mặt bọn họ cuối cùng chỉ khẽ gật đầu. Sở Luật cúi đầu, đưa tay lên sờ vào mặt con gái, Tiểu Vũ Điểm cầm ngón tay ba, bé xoay mặt qua liền thấy chú kia đã đi rất xa. Sở Luật ôm chặt con gái lại đi về phía trước. Thân thể Cao Dật hơi cứng đờ, đến khi hai cha con kia đi xa anh mới xoay người lại, giống như bị mất hết sức lực, anh dựa vào bức tường lạnh băng, lại nâng tay mình lên nắm chặt nhưng những ngón tay anh lại không nghe theo sự điều khiển của anh, vẫn căng cứng. “Xin lỗi…” Anh che lại mặt mình, cảm giác tội lỗi này dường như chọc thủng trái tim anh, nhưng anh không thể, anh vẫn không thể… Lúc này một bàn tay đặt lên vai anh, anh sửng sốt, thân thể cũng cứng đờ theo. “Cao Dật, anh làm sao vậy, bị bệnh sao?” Lục Tiêu Họa xoa xoa cánh tay mình, cô tới đây là để tháo lớp băng trên cánh tay, lại kiểm tra không có việc gì nên cô mới vừa ra đây, liền thấy Cao Dật đứng một mình chỗ này giống như một khúc gỗ. Hình như anh đang rối rắm, lại hình như đang hối hận, anh đã làm chuyện gì sao. Cao Dật vừa thấy cô lại âm thầm hít vào một hơi. “Sao rồi?” Anh xoay người, ngón tay cũng đặt lên vai Lục Tiêu Họa, sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới kiểm tra xương của cô. Lục Tiêu Họa không cảm thấy đau đớn, cho nên có thể nói cô đã khỏe rồi đi. “Em không sao.” Lục Tiêu Họa nhìn anh cười, sau đó cô nâng cánh tay trái lên nắm thành nắm đấm, thật đúng là không bị sao, không có chút nào là không thoải mái. “Sau này chú ý một chút.” Cao Dật nhẹ nhàng gõ cái trán của cô, cảm giác thân mật làm Lục Tiêu Họa không khỏi híp mắt cười, nhưng không biết vì cái gì mà cô luôn cảm thấy Cao Dật có tâm sự, chỉ là không muốn nói cho cô. “Đúng rồi.” Cô nhìn đồng hồ. “Mẹ chờ em đi dạo phố, em phải đi đây, tối gặp nhau sau.” Lúc này Lục Tiêu Họa mới nhớ tới cô đã đồng ý đi với mẹ, cô đã ở nhà gần một tháng, cũng nên ra ngoài hứng chút gió, bằng không sẽ mốc meo. Đương nhiên hai người phụ nữ mà mang theo đàn ông sẽ không tiện, ngay cả Lục Khả Ân cũng không có đãi ngộ như vậy nên Cao Dật lại càng không thể, không thì hai người đàn ông trong nhà mà biết sợ là Cao Dật một hai bị cấm cửa không chừng. “Ừ, em đi đi.” Cao Dật vuốt tóc Lục Tiêu Họa, tóc cô mềm mại qua kẽ tay anh mang đến cảm giác như tơ lụa khiến anh không muốn buông. Tay Cao Dật nắm lại, anh nghiêng người mang theo hơi thở đầy mùi dược áp xuống, thân thể Lục Tiêu Họa cứng đờ, vẫn có chút không quen mỗi khi anh đột nhiên tiếp cận. Theo lý mà nói, bọn họ chính là người yêu, nhưng vì cái gì mỗi lần thân cận cô đều theo bản năng muốn tránh đi, mà tránh né như vậy cũng không phải do cô tự chủ, dường như đây là thân thể cô phản ứng thay cho đầu óc cô. Môi Cao Dật chỉ dừng lại trên ấn đường cô, khóe môi Lục Tiêu Họa cứng đờ, rồi sau đó cô mỉm cười: “Thôi, em phải đi.” Cô nói nhẹ nhàng, có lẽ giữa hai người có chút xấu hổ nhưng cô thông minh không nói thừa điều gì. Lục Tiêu Họa lấy túi xách của mình, vén tóc cô ra sau mang tai, cúi đầu bước vội đi. Kết quả cô không cẩn thận đụng vào người phía trước đang đi đến, cô đi giày cao gót, hơn nữa cũng không chú ý nên người đã nghiêng về phía sau, cô theo bản năng quơ tay tìm nắm thứ gì đó. Lúc này một bàn tay vươn tới tóm lấy vai cô, cô vội vàng giữ chặt, mà bàn tay kia rất nóng, hơi nóng truyền cả lên vai cô. “Cảm ơn.” Cô vội vàng nói lời cảm ơn, cũng thở ra một hơi. Cô ngẩng mặt lên, người đàn ông phía trước dường như rất cao, mà anh cũng đã thu tay đặt lên vai cô về, đột nhiên sinh ra thiếu một ít ấm áp làm Lục Tiêu Họa có một loại mất mát không rõ nguyên nhân, rất cổ quái kỳ lạ. “Không cần.” Giọng người đàn ông nặng nề, lạnh nhạt. Cô ngẩng mặt lên lại đối diện với một đôi mắt đen sâu không gợn sóng như giếng cổ, cặp mắt kia có đồng tử màu lam nhạt, sâu thẳm không thấy một tia ánh sáng. Gương mặt anh cũng giống giọng nói, không có nhiều ít nhan sắc, chỉ có màu xám thuần nhiên, tuy rằng diện mạo không thể so với Lục Cẩm Vinh nhưng có thể nói Lục Cẩm Vinh là sáng còn anh ta là tối.