Chỉ là, nếu cô thông minh thì tốt nhất không cần lại trêu chọc Sở Luật, đáng tiếc rõ ràng cô không đủ thông minh, cứ phải nhất nhất muốn bám vào cổ Sở Luật. Về tới nhà, không khí trong nhà có vẻ khác lạ. “Mạn Ni, con đã về.” Lý mẫu vội vàng đi ra vươn tay hướng Lý Mạn Ni: “Tiền lương con nhận đâu?” Lý Mạn Ni lấy ra ví của mình, sau đó từ bên trong lấy ra một xấp tiền, đây là cô vất vả một tháng mới kiếm ra được. Cô vốn dĩ nghĩ lấy mấy trăm đưa cho Lý mẫu, kết quả Lý mẫu cũng đủ tàn nhẫn, một phen lấy cả ví, đem toàn bộ tiền bên trong lấy ra. “Mẹ, mẹ muốn con chết đói sao?” Lý Mạn Ni cười lạnh hỏi. Mặt Lý mẫu cứng đờ, cuối cùng vẫn quăng ví trong tay xuống, bà lấy hết tiền của con gái, ngay cả một ít tiền lẻ cũng không nghĩ sẽ để cho con. “Không phải con được bao cơm sao?” Bà lại coi như không có việc gì nhét tiền vào túi mình. “Ba con bị mất việc, anh con còn không kiếm được việc làm, chỗ tiền này mẹ muốn góp vào cưới cho anh con một người chị dâu. Gần đây công việc khó tìm, con không có được một công việc có thể làm lâu dài mà anh trai con cũng vậy.” Lý Mạn Ni cười lạnh trong lòng. Cha con Lý gia nói như rồng leo làm như mèo mửa sao có thể tìm được công việc. Cả nhà như vậy cô còn phải nuôi tới khi nào? “Không phải nhà mình còn căn hộ sao?” Cô bĩu môi, chẳng lẽ cả nhà có chỗ ở còn bị đói chết. “Chỗ đó cho anh con cưới vợ, con đừng nghĩ tới.” Lý mẫu không nghĩ gì đã rống lên, nhưng chợt nhận ra mình lỡ mồm, sắc mặt cũng biến đổi, sau đó ngồi đếm tiền. Sao lại ít như vậy thì dùng như nào, không đủ chi tiết trong nhà chứ đừng nói dồn tiền cho con trai cưới vợ. Cho dù dồn đủ cũng không biết tới khi nào con trai bà mới có thể kết hôn, bà mới có cháu để ôm. Bà không muốn cả đời như Sở gia đoạn tử tuyệt tôn, tuy rằng con gái quan trọng nhưng trong lòng bà quan trọng nhất vẫn là con trai. Nhà chỉ còn một căn hộ, cũng coi như có một chút tài sản. Tuy rằng căn hộ là đứng tên của Lý Mạn Ni nhưng chìa khóa lại trong tay bà, đây chính là tài sản đáng giá duy nhất của cả nhà, cho dù thế nào bà cũng không buông căn hộ này. Lý Mạn Ni vẫn giữ lại điểm mấu chốt này cho mình, vì căn hộ này cô đã cùng Lý mẫu cãi nhau mấy chục lần, nhưng mỗi một lần Lý mẫu đều dùng đủ mọi lý do không cho cô về căn hộ kia. Kỳ thật Lý mẫu đã nghĩ quá đơn giản, chìa khóa tuy là do bà cầm nhưng giấy tờ căn hộ là đứng tên Lý Mạn Ni, cô tùy lúc có thể xin thay chìa khóa, cho dù Lý mẫu có cầm chìa khóa cũng không để làm gì. Trừ khi cùng đường, Lý Mạn Ni sẽ không cùng Lý mẫu xé rách mặt, anh trai cô muốn lấy căn hộ kia chỉ có thể nói là không có khả năng, trước nay Lý Mạn Ni cũng không đem sự thành bại của Lý gia đặt lên người mình. Lý gia sớm hay muộn đều sẽ lụi bại, từ trước khi cô cùng Sở Luật kết hôn thì Lý gia đã là miệng cọp gan thỏ, phá sản là tám chín phần mười, khả năng so với hiện tại cũng không hơn, mà cô đã cho Lý gia bốn năm sống tốt, cô không nợ bất cứ ai ở Lý gia, đương nhiên cũng không nợ Lý Mạn Hiên. Nếu không phải Lý Mạn Hiên không có bản lĩnh, gia nghiệp cũng không giữ được thì hiện tại bọn họ còn không đến mức biến thành như vậy, nếu anh ta có thể có khả năng một chút thì hiện tại không đến mức mình cô kiếm tiền nuôi toàn bộ gia đình. Lý mẫu cầm xấp tiền mình đã đoạt trong tay, mặt không biểu tình nhét tiền vào trong ví của mình. “Mạn Ni, có phải con giấu bớt tiền đi không? Sao tháng nay lại ít như vậy?” Lý mẫu nhéo một chồng tiền, cảm giác từng này là không đủ. “Con giấu bớt thì thế nào?” Lý Mạn Ni không sao cả, trả lời. “Mẹ, đó là tiền con kiếm, pháp luật không quy định một hai phải cho mẹ.” “Con…” Sắc mặt Lý mẫu đanh lại. “Mạn Ni, con đừng có quên là ai đã khiến nhà ta thảm hại như này, nếu không phải con làm những cái gièm pha đó thì Sở Luật có đuổi tận giết tuyệt Lý gia không?” Quả nhiên vẫn là vấn đề này. Lý Mạn Ni đưa tay đặt lên túi mình, nơi đó xác thật cô giấu đi mấy tờ nhưng đây là giữ lại tiền cho mình sinh hoạt. Cô không muốn cãi nhau với Lý mẫu, cãi đi cãi lại thì chuyện cũng chẳng khác gì. ‘Cạch’ một tiếng, cô đóng cửa lại, lại không biết khuôn mặt lý mẫu đã dữ tợn đều nhảy dựng lên. *** ‘Cộc, cộc…’ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lý mẫu đi ra mở cửa, vừa thấy người tới sắc mặt cũng biến đổi. “Bà Lý, thế nào, bà đã nghĩ kỹ chưa?” Ngươi đàn ông dáng vẻ lưu manh đứng bên ngoài, đôi mắt cũng liếc qua trước ngực Lý mẫu. Trên mặt Lý mẫu cũng hiện lên một chút khó chịu, bà đem tay chắn trước ngực mình. Bà cắn răng, nghĩ tới cuộc sống gần đây của nhà mình, nghĩ con trai chưa gượng dậy nổi, cuối cũng hạ tàn nhẫn, nói: “Các ngươi chờ, ta đi lấy.” Bà xoay người, trực tiếp từ bên trong lấy ra một chồng đồ vật, nhưng giống như còn do dự, không biết cái này là cho hay không cho. Người đàn ông đưa tay cầm lấy đồ vật trong tay Lý mẫu, cũng không cho Lý mẫu thời gian do dự, hắn mở mấy thứ kia ra, nhìn vào rất vừa lòng. “Các ngươi sẽ đem con gái tôi đi đâu?” Lý mẫu thấy những người này đi rồi liền vội vàng tiến lên, trong lòng vẫn còn chút lương tri, còn hỏi một câu. “Đưa bà tiền là được, đừng hỏi quá nhiều.” Gã vươn tay vỗ nhẹ lên mặt già của Lý mẫu. “Yên tâm, chúng tôi phải dùng con gái bà kiếm tiền, sẽ không giết chết cô ta, đương nhiên tiền này bà cũng không phải cầm.” Mà những người đó đi rồi Lý mẫu đột nhiên bắt đầu hối hận. Mấy ngày nay tâm thần bà đều có chút hoảng hốt, có khi làm việc cũng không tập trung, đem muối trở thành đường, đem nước tương thành dấm, đây đã không phải xảy ra một lần hai lần, Lý Mạn Ni ăn đều thấy khó chịu, cô kiếm tiền không dễ dàng, không muốn bị lãng phí như vậy. Hôm nay cô đi làm trở về liền thấy Lý mẫu ngồi trên chiếc sô pha kiểu cũ trong nhà, trước mặt thả một cái túi không lớn lắm, bà ngồi đối diện cái túi ngây ngốc. Cô đi qua, cũng không hỏi nhiều. Mới vừa đi qua lại không biết vì cái gì, cô thoáng nhìn cái túi kia, lại phát hiện trước mặt Lý mẫu đều là tiền, đều là từng tập mệnh giá một trăm đồng. “Mẹ, đây là từ đâu có?” Lý Mạn Ni vội vàng đi tới nhấc cái túi trên bàn, trong túi lại rơi ra từng tập xuống đất, tất cả đều là tiền, ít nhất cũng có hơn mười vạn, rốt cuộc là nơi nào mà có? Lý mẫu vẫn ngây ngốc nói không nên lời.