“Ba cũng nhớ mẹ con.” Anh đưa tay đặt lên đầu con gái, ba muốn mang mẹ con về giúp con nhưng ba lại không biết tìm từ đâu. *** Trong phòng trọ đơn sơ, Dương Nhược Tâm vẫn còn đang say ngủ, dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa cô mới bị đuổi, tới lúc bị đuổi rồi tính sau, giờ đâu thể làm gì nữa. Cô ngủ say người lăn quay dạng ra hình chữ X, bỗng chuông điện thoại vang to giống như tiếng bùa đòi mạng. Cô bật dậy vội vàng tìm điện thoại trên giường của mình, tìm nửa ngày mới thấy điện thoại ở dưới gối, là số điện thoại lạ, cũng không biết ai gọi tới. Cô không suy nghĩ nhiều, vội vàng bấm nghe. “Xin hỏi là Dương tiểu thư sao?” Dương tiểu thư? Dương Nhược Lâm nhất thời còn chưa phản ứng kịp, cô tĩnh lại đầu óc mình, đúng rồi, Dương, họ Dương còn không phải là cô sao. “Chào cô, đúng tôi đây. Xin hỏi cô có chuyện gì?” Cô mỉm cười dịu dàng nhưng liền thấy mình thật ngốc, cười cái gì, có ai nhìn thấy cô cười đâu. “Chào cô.” Giọng trong điện thoại rất dịu dàng, người đàn ông nghe xong có thể ngấm vào xương cốt, còn phụ nữ nghe được lại sẽ nổi một tầng da gà. “Tôi gọi từ phòng nhân sự tập đoàn Sở Thị, tôi muốn thông báo với cô, cô đã trúng tuyển vào công ty chúng tôi, mời thứ hai đúng giờ tới đây làm việc, bộ phận nhân sự sẽ giải thích cụ thể công việc cùng phúc lợi cho cô.” Dương Nhược Tâm vẫn cầm điện thoại ngây ngốc cả nửa ngày, vừa rồi cô nghe được cái gì… Cô trúng tuyển, trời ơi, vậy là cô trúng tuyển, cô trúng tuyển thật sao… Tập đoàn Sở Thị đó, là công ty hàng đầu trên toàn cầu. Tiền lương cao, phúc lợi cao, thậm chí còn có ký túc xá cho nhân viên. Không cần tiền lương, chỉ cần trợ cấp nhà ở, trợ cấp công việc, trợ cấp giao thông, nhiều phúc lợi như vậy đã khiến cô cảm thấy tiền đè chết người rồi. Cô vội vàng nhảy xuống giường, mở ra tủ quần áo của mình tìm xem thứ hai tới nên mặc bộ đồ nào hợp nhất. Cái này không được, quá ngây thơ. Cái này cũng không được, quá già rồi. Cái này càng không được, không phù hợp mặc đi làm. Dường như cô bới tung tủ quần áo của mình nhưng vẫn không tìm được một bộ phù hợp. Cô lấy ví của mình, đếm lại số tiền có bên trong, cuối cùng cắn răng một chút đi mua một bộ quần áo tươm tất cho mình. Dù sao chỉ cần vào tập đoàn Sở Thị cô còn sợ sẽ không có tiền sao. Cô đem gần như toàn bộ gia sản của mình mua một bộ quần áo xinh đẹp. Nhưng hôm nay mới là thứ năm, cách thứ hai còn mấy ngày nữa, không biết cô có thể trụ được tới ngày đó không, mà cô cũng quên mất cho dù vào tập đoàn Sở Thị thì cũng không có khả năng sẽ được phát lương vào ngày đầu tiên đi làm. Một tháng tới này cô phải ăn gì uống gì để sống đây. Thật khó khăn mới tới được thứ hai, cô từ sáng sớm đã có mặt ở công ty. Lúc này đã có không ít người đi làm, đều là những người có bằng cấp cao, chức vị cao. Cô vội vàng vỗ vỗ nhẹ mặt mình. Cô ngoài trừ có gương mặt ưa nhìn này kỳ thật nói ra những khía cạnh khác cô có cút không tự tin. Đúng vậy, có lẽ có thể dùng một câu như thế, hoàn toàn không tự tin. Giám đốc nhân sự tới giao công việc cho mọi người, chờ tới lượt Dương Nhược Lâm vị giám đốc liếc nhìn cô vài cái, ánh mắt này có chút kỳ quái khiến Dương Nhược Lâm tưởng rằng có phải mình đi quá vội vàng, mặt còn còn chưa rửa sạch sẽ, hiện tại chỉ muốn trốn tới nơi không ai thấy, cô bí mật lấy gương ra xem mặt mình có phải không sạch sẽ hay không. “Dương Nhược Lâm.” Giám đốc nhân sự cầm trong tay tài liệu phân công công việc, đọc tên lên. “Vâng, là tôi.” Cô vội vàng tiến lên một bước, cũng hít thật sâu một hơi tránh cho mình quá nôn nóng. “Đây là hợp đồng, cô xem một chút đi.” Giám đốc nhân sự đưa hợp đồng cho Dương Nhược Tâm. Dương Nhược Lâm cung kính nhận thấy, vừa thấy liền suýt chút nữa hét to. Một tháng một vạn tệ (khoảng 35 triệu đồng), sẽ được ở miễn phí tại kí túc cho nhân viên, sẽ có phòng ở cùng trợ cấp giao thông, tính ra tổng cộng có thể có được một vạn hai nghìn ba, trước kia lương của cô cũng chỉ có thể chắt bóp mà sống, lần này là tiền lương gấp mấy lần trước kia. Đây không phải gạt người chứ, cô lén nhéo vào đùi mình để khiến mình bình tĩnh, tránh cho sướng quá hóa rồ. “Xin hỏi hợp đồng này cô có thắc mắc gì không?” Giám đốc nhân sự lại hỏi Dương Nhược Lâm. “A, không có, không có.” Dương Nhược Lâm vội vàng xua tay, sao còn có ý kiến gì. Đây là công việc tốt từ trên trời rơi xuống, cho dù cô bị sét đánh chết cô cũng nguyện ý. “Được rồi, vậy mời cô kí tên.” Giám đốc nhân sự nói xong liền về vị trí ngồi của mình. Đối với lần tuyển dụng này anh rất hài lòng, mọi người đều là những tinh anh trong các lĩnh vực của mình, chỉ trừ cô gái Dương Nhược Lâm này. Anh thật sự có chút suy tư, nhưng cuối cùng cũng chỉ lo ký hợp đồng và an bài công việc, những cái khác không có quan hệ với anh, từ trên phân phó xuống anh làm theo là được. Dương Nhược Lâm cũng không đắn đo nhiều, vội vàng ký tên vào hợp đồng, sau đó cung kính đặt trước mặt giám đốc nhân sự. “Xin hỏi, nơi làm việc của tôi ở chỗ nào?” Cô nhìn trộm khắp bốn phía, những người khác đều đã đi ra ngoài, chỉ còn có cô, vừa rồi bị phân tâm nên cô không biết những người khác đã đi đâu. Giám đốc nhân sự kéo ngăn kéo của mình, từ bên trong lấy ra một tấm card đặt trước mặt cô. “Đây là thẻ nhân viên tạm thời của cô, thẻ nhân viên chính thức công ty sẽ sớm cung cấp.” “Chiếc thẻ màu bạc này là dùng cho thang máy bên tay phải có thể đi thẳng lên lầu hai mươi tám. Chỗ làm việc của cô là ở trên đó, chờ cô lên rồi sẽ có người chỉ cho cô.” “Như vậy công việc của tôi là…” Dương Nhược Lâm cẩn thận hỏi lại, hiện tại cô vẫn chưa biết mình sẽ làm công việc gì. “Cô đi lên sẽ biết.” Giám đốc nhân sự nhìn cô cười, nhưng nụ cười này trong mắt Dương Nhược Lâm lại rất cổ quái khiến da đầu cô tê dại. Cô vừa muốn hỏi gì thêm nhưng thấy vị giám đốc này không chú ý tới mình nữa, cô đành lấy thẻ nhân viên tạm thời đeo vào cổ, lại lấy chiếc thẻ thang máy màu bạc kia rồi rời đi.