Sở Luật nghe được chuyện mí mắt cũng không chớp một cái, đúng vậy, chuyện này vốn không liên quan tới anh. Hiện tại anh đang ngồi trên thảm nhìn con gái đang biểu diễn cho anh xem. Cúi người, nhào lộn, còn có những động tác uốn dẻo người thường không thể làm được. Anh sợ điều này sẽ có ảnh hưởng tới thân thể của bé, nhưng bác sĩ có nói, rằng đứa bé này thân thể hiện tại mềm dẻo hơn bình thường rất nhiều, có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu, cơ thể có tố chất như vậy đối với bé sau này cũng có chút tốt. Đương nhiên nếu mặc kệ thì khi bé lớn lên, xương cốt to ra cũng sẽ không còn tính mềm dẻo như vậy. Biểu diễn xong Tiểu Vũ Điểm chạy tới bò lên trên chân của ba, sau đó ngồi trên đùi ba, đôi mắt chớp chớp lấp lánh. “Bảo Bảo thích như vậy sao?” Sở Luật ôm con gái lên, hỏi. Tiểu Vũ Điểm gật đầu, cái miệng nho nhỏ cũng hé ra mỉm cười, môi hồng răng trắng thật sự xinh đẹp. Gần đây đã có chút da thịt, đã có chút bộ dáng trước kia. “Ba đưa con đi học khiêu vũ được không?” Anh chỉnh tóc cho con gái, thử hỏi con gái. Tiểu Vũ Điểm cắn cắn tay mình, sau đó gật đầu. Sở Luật một tay ôm con gái, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho Đỗ Tĩnh Đường. “Anh, anh của tôi, chừng nào anh mới về?” Đỗ Tĩnh Đường đã sắp điên rồi, không điên thì cũng bị động kinh. Lúc này một đống tài liệu đều nện vào đầu anh, anh đã gầy đi rất nhiều, nếu Sở Luật không sớm trở lại phỏng chừng nhìn anh chỉ còn bộ xương khô. Sở Luật nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Mấy ngày nữa anh sẽ về, trước tiên em tìm giúp anh một giáo viên dạy múa ba-lê tốt nhất.” “Giáo viên múa ba-lê?” Đỗ Tĩnh Đường còn muốn hỏi lại cho rõ ràng kết quả bên kia đã ngắt cuộc gọi khiến đầu Đỗ Tĩnh Đường thêm ong ong. Được, được, còn học mua ba-lê? Nhưng người ta đã có lời, chuyện này tất nhiên anh sẽ giúp làm tốt. Anh đem công việc trong tay đặt lên bàn, dựa người về phía sau, sau đó đặt hai chân lên bàn. Vị trí tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị thật sự là vị trí không tốt để ngồi, cũng chỉ có người biến thái không thèm sống như Sở Luật mới có thể tốt, cho dù có cho không anh cũng sẽ không muốn, có kiếm được tiền cũng không còn mạng mà tiêu. Anh lấy điện thoại bắt đầu tìm một giáo viên dạy ba lê tốt. Thư ký Tiểu Trần tiến vào liền thấy bộ dáng Đỗ Tĩnh Đường ngồi không, nói thật, cô cũng không thấy đáng trách. Kiểu người không có tố chất tổng giám đốc như này không phá hoại công ty cũng đã thật sự được xem là có bản lĩnh. Bên kia Sở Luật đã ném điện thoại của mình trên sô pha, anh sẽ chờ thân thể con gái tốt hơn một chút sẽ mang con gái về nhà. Từ nay anh sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào khiến con gái anh bị thương, chỉ là anh không biết rốt cuộc anh còn có thể tìm mẹ về cho Tiểu Vũ Điểm hay không, có thể cho Tiểu Vũ Điểm một người mẹ không. Có lẽ, cô gái kia thật sự không còn nữa, cho dù nạn nhân tai nạn xe kia không phải là cô ấy nhưng bị thương nặng như vậy có lẽ… Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, bé vươn tay nhỏ đặt lên trên mặt ba, cái miệng nhỏ cũng chu lại không ngừng thổi lên mặt Sở Luật. Sở Luật chớp chớp đôi mắt, không biết từ khi nào từ trong mắt anh lăn xuống những cái đó ướt lạnh. Anh vươn tay ôm con gái lên, đứa bé đáng thương còn không biết mẹ không còn nữa. Kỳ thật như vậy cũng tốt, chờ bé lớn hơn một chút, đúng vậy, lớn hơn một chút nữa. Làm sao anh có thể nhẫn tâm nói cho đứa bé này sự thật tàn nhẫn như vậy. *** “Chú, chúng ta sẽ đi đâu?” Ngồi trên máy bay, Trịnh An Trạch hỏi Sở Luật. Đây là lần đầu tiên nó ngồi máy bay, cảm giác rất mới lạ, cũng có chút lo lắng. “Chúng ta đi về nhà.” Sở Luật để con gái ngồi xuống, lại giúp Trịnh An Trạch chỉnh lại đai an toàn. “Cảm ơn chú.” Trình An Trạch lễ phép nói cảm ơn, tuy rằng đã cố gắng trấn định nhưng vẫn có chút sợ hãi. “Bảo Bảo sợ?” Sở Luật hỏi con gái. Con gái anh đã không phải lần đầu tiên ngồi máy bay, bé tuổi còn nhỏ nhưng đã bay tới bay lui rất nhiều lần, cũng không biết bé có còn nhớ không. Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, sau đó vươn tay cầm ngón tay của Trịnh An Trạch. “Anh đừng sợ.” Trịnh An Trạch cũng nắm chặt tay em gái, nỗ lực tỏ ra bộ dáng thật dũng cảm. Chỉ là, khi máy bay cất cánh, tay nó nắm chặt vào tay ghế dựa, đôi mắt cũng nhắm chặt lại. Tiểu Vũ Điểm dựa đầu gối lên đùi ba, lúc này một bàn tay to đặt lên đỉnh đầu bé. Bé ngẩng mặt lên, vươn tay nắm chặt một ngón tay của ba, rồi sau đó nhắm mắt lại, ngủ rồi. Đến khi bé tỉnh lại là đã xuống máy bay, Sở Luật đã liên lạc tài xế đến đón anh, quả nhiên bên ngoài sân bay tài xế của nhà đã chờ sẵn. Kỳ thật anh không quá thích dùng tài xế, tính tình anh rất quái dị, anh không thích đem mạng mình giao trong tay người khác, đương nhiên càng sẽ không thích đem mạng con gái mình giao vào tay người khác. Tài xế thấy Sở Luật ôm một đứa bé trong lòng không khỏi đưa tay lên dụi mắt, lại king ngạc hỏi: “Tiên sinh, kia là tiểu thư sao?” Không phải nói tiểu thư không còn nữa sao? Mà tiên sinh cũng đã rời đi hơn một năm, khó tin được lại thật sự lại tìm được tiểu thư rồi. “Phải.” Sở Luật nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Tài xế cảm giác hốc mắt mình cũng đỏ lên, thật tốt, thật tốt, cuối cùng cũng tìm được tiểu thư rồi. Anh đã nói rồi, tiểu thư ngoan như vậy sao có thể mất được, cho dù bị mất cũng có thể tìm được về, đúng không. Xem đi, hiện tại tiểu thư đã thật sự trở về, thật sự được tiên sinh tìm trở về. Sở Luật ôm con gái ngồi lên xe, bên cạnh còn có Trịnh An Trạch. Tài xế thấy Sở Luật mang về một bé trai cũng không nói gì thêm, dù sao trong nhà đã có một đứa là Lâm Thanh, thêm đứa nhỏ này tiên sinh muốn nhận nuôi cũng không sao cả, chỉ cần tiên sinh nguyện ý là được. Lúc này ở Sở gia, vừa lúc hôm nay là sinh nhật của Sở Tương, tuy rằng là một cái sinh nhật nho nhỏ nhưng Tống Uyển lại rất coi trong. Tất nhiên sau khi tỉnh lại tâm tình bà vẫn không quá tốt, cũng không còn thích ra ngoài. Khó trách, ai phát sinh chuyện như vậy cũng không có khả năng cười tươi hàng ngày. Vừa đúng dịp sinh nhật của Sở Tương, xem liệu có thể giảm bớt một chút lo âu của Tống Uyển, đây xem như một yến hội sinh nhật loại nhỏ đi. Khách đều là bạn học của Sở Tương, tiểu công chúa Sở gia tổ chức sinh nhật tự nhiên có rất nhiều người nguyện ý tới lấy lòng, vốn dĩ là một bữa tiệc nho nhỏ cuối cùng người tới lại thật đúng là không ít.