Tán gái sát thủ

Chương 55 : Đau

Đúng vào lúc 11h trưa, khi tiếng trống trường vang cùng với tiếng chuông thì nghĩa là giờ học đã kết thúc. Trong lúc Đại Mạnh bước ra khỏi bàn thì La La gọi giật ngược trở lại. - Giờ anh định đi đâu? - Về nhà! – Đại Mạnh trả lời. - Về nhà nào? – La La truy hỏi. - Tất nhiên là nhà trọ! – Đại Mạnh nói với vẻ thản nhiên. - Anh đứng chờ ở cổng nhé, em sẽ đưa anh về! – La La nói. - Không cần, phòng trọ cũng gần đây thôi! La La nghe vậy liền nhíu mày, sau đó nàng nói. - Lúc sáng em thấy anh đi cà thọt mà, hình như bị té đúng không? Đại Mạnh “ồ” một tiếng. Hắn nhìn La La, đầu ngẫm nghĩ: “Không biết La La có nhìn thấy chuyện lúc sáng không nữa. Mà thôi, dù sao vài hôm nữa, em ấy cũng sẽ biết.” Nghĩ tới đây, Đại Mạnh trả lời. - Em cứ đi về đi, anh không sao đâu! Nói xong câu đó, Đại Mạnh lập tức rời phòng. Thật ra, hắn để La La chở về cũng được, chỉ là hôm nay là không thể. Hắn ta còn phải thực hiện cho xong kế hoạch. La La nhìn thân ảnh Đại Mạnh từ từ khuất dạng mà lòng buồn tê tái. Dường như nàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đại Mạnh ngày càng xa xôi. Đại Mạnh bước khỏi cổng chính, sau đó đi về cổng phụ. Tới vị trí này, ánh mắt của hắn bắt đầu láo liên. Khi thấy Thương đang chuẩn bị dắt xe khỏi trạm, hắn liền đi cà nhắc về phía trước. Một phút ba mươi giây, Thương đạp xe tới vị trí của Đại Mạnh. Đến khi thấy thân ảnh cà nhắc thân quen, nàng liền bóp phanh, đạp chầm chầm. - Ồ, là bạn à? Đại Mạnh ngẩng đầu, mặt nhăn nhó, giống như vết thương ở chân vô cùng khủng khiếp. Thương thấy thế, không đợi Đại Mạnh trả lời mà liền mở miệng hỏi thăm. - Bạn có sao không? - Không sao, chỉ bị trật khớp thôi, mình đi được mà! – Đại Mạnh vừa nói vừa nhăn nhó. Hắn ta vừa cố tỏ rõ sự đau đớn và vừa cố gắng biểu hiện bản thân là một người con trai mạnh mẽ. Đương nhiên, tất cả chỉ là đóng kịch, và có lẽ đây là bản lĩnh của hắn, cũng như là sở trường cần thiết của những người được mệnh danh “Sát Thủ”. Cô gái không biết chuyện Đại Mạnh đóng kịch, nên tiếp tục mở lời quan tâm. - Hay là bạn lên xe đi, mình sẽ chở bạn tới bệnh viên! Đại Mạnh vội vàng xua tay. Hắn thật sự không dám vào bệnh viện, điều này không phải là do hắn không muốn, mà vào gặp bác sĩ thì chỉ có nước toi cơm. - Mình nghỉ ngơi vài hôm là khỏe thôi! Cô gái trầm tư một lát, sau đó cũng không tiếp tục khuyên can. Nàng nói. - Được rồi, bạn lên đây, mình chở bạn về nhà. Đại Mạnh nhìn cô gái, lòng muốn gật đầu, nhưng miệng lại không. Cô gái thấy thế, liền bĩu môi. - Nhìn gì mà nhìn, lúc sáng đi chung rồi, giờ còn ngại cái gì nữa. Đại Mạnh lắc đầu giải thích. - Không phải như bạn nghĩ đâu, mình cũng không phải là đứa đàn bà. Chỉ có điều, thân thể mình hơi nặng, bạn là con gái nên... - Gì? Cậu tưởng mình yếu vậy à – Cô gái ngắt lời, mắt liếc xéo. Đại Mạnh phát hiện cô gái xưng hô thân thiện hơn, liền cười khuẩy trong lòng. Hắn nói. - Mình không có nói bạn yếu. Mình muốn nói là, mình là con trai, không thể nào để con gái chở được. Cô gái cũng cảm thấy chở người khác vô cùng mệt mỏi, có thể nói là xì khói lỗ hậu môn. Nhưng tình hình Đại Mạnh như thế này, nàng không thể không quan tâm. - Thôi, cậu nói nhiều quá. Lên xe, mình chở, lần sau cậu chở lại là huề. - A ha, có lần sau nữa à! Nghe Đại Mạnh trêu đùa, mặt mày cô gái đỏ chót. Vì biết mình lỡ lời nên nàng dỗi. - Giờ cậu có lên không thì bảo. Nếu không mình đi đó nhé! - Oa Oa, mỹ nữ, bớt đùa chứ! Đại Mạnh vội vàng nhảy lên xe. Riêng Thương nghe Đại Mạnh kêu mình là mỹ nữ thì cảm thấy vui vẻ trong lòng. - Hừ... Miệng lưỡi trơn tru. Chàng trai và cô gái vui vẻ đi cùng nhau, một cô gái khác đứng ở xa dõi theo từng chi tiết. “Vì sao lại thế hở anh? Chị ấy đẹp hơn em sao?”. Cô gái ảo não thở dài và khẽ lau một dòng nước mắt. Sau một khoảng thời gian buồn bã dài đăng đẳng, nàng lắc đầu vì biết rằng: “Đại Mạnh không phải là người như thế!” ---------------------- Chiếc xe đạp màu hồng từ từ chạy trên đường. Ở trên xe cô gái, cô gái mạnh mẽ đạp xe không rên một tiếng, chàng trai mang tên Đại Mạnh cũng chỉ biết ngồi ở biết sau. Tất nhiên mối quan hệ của hai người đã thân thuộc hơn lúc trước, nghĩa là không gian lúc này đã không còn sự im ắng. - Bạn tên gì? – Đại Mạnh hỏi. Mặc dù hắn đã biết kết quả của câu hỏi từ lâu. - Mình tên Thương, còn cậu? – Cô gái trả lời và hỏi lại. - Mình tên Mạnh! À, thế bạn học lớp 12 mấy? – Đại Mạnh đáp câu hỏi, sau đó kế tục việc hỏi. Cô gái nghe vậy, ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời. - Mình học lớp 12c3, còn bạn thì sao? Đại Mạnh nghe cô gái hỏi, liền cười ha ha và nói: “Bí mật!”. Cô gái tức giận nói. - Làm gì mà bí mật? Chảnh vậy cha! Nói thật Đại Mạnh hơi dị ứng với từ chảnh này, đặt biệt là cái từ “chảnh chó” của giới học sinh. Chỉ là hắn không nghĩ tới điều này, hắn nói. - Bí mật không thể bật mí, vì bật mí sẽ bị mất! - Ái chà chà, bày đặt chơi chữ nữa chứ! Cô gái vừa nói vừa cười, sau đó nàng im lặng như nghĩ ngợi điều gì đó. Khoảng mười giây sau, nàng nói. - Giờ mình đố cậu cái này, nếu đáp đúng thì sẽ có thưởng. - Ồ! Trò chơi trúng thưởng à! Mà đố cái gì, đừng đố quá khó nhé! – Đại Mạnh tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn chưa hề nghĩ tới tình huống đố vui này. Hôm qua, dự định của hắn là vừa đi xe, vừa kể vài câu chuyện cười, bởi trong kế Mỹ Nam, người nam không những giỏi giang, mà còn phải chứa nét hài hước. Tất nhiên, hài hước chỉ diễn ra ở những tình huống phù hợp, chứ không bản thân sẽ trở thành thằng hề giữa thiên hạ. Thương không biết Đại Mạnh đang ngạc nhiên, cho nên đáp lời. - Nếu dễ dàng quá thì làm gì có thưởng! - Thế thì phần thưởng của cậu là gì? Đại Mạnh hỏi ngược, cô gái liền lâm vào trầm tư. - Nếu cậu trả lời đúng, mình sẽ mời cậu ăn cà rem. Đại Mạnh nghe tới chữ cà rem thì liền cười lớn. - Thôi thôi, mình lớn rồi, không còn cái tính mút cà rem đâu! Cậu nên đổi phần thưởng khác đi! Cô gái “hừ” một tiếng, rồi tiếp tục suy nghĩ. - Mình mời cậu ăn Cao Lầu, như vậy được chưa? ‘ (Cao Lầu: Món ăn tương tự như mì Quảng, giống mì Udon của Nhật Bản. Cộng mì cao lầu có màu vàng xám, được làm từ gạo ngâm nước tro, nước lều của nó được làm từ nước xì dầu xíu thịt) Đại Mạnh nghe tới phần thưởng của Thương liền lắc đầu. - Con trai đi ăn cùng với con gái mà để con gái trả tiền thì quê lắm! - Làm gì mà quê? Đúng là sĩ diện hão! - Hay là cậu đổi phần thưởng khác đi! - Không được, mình chọn phần thưởng này, nếu cậu bị bệnh sĩ diện thì càng đỡ tốn tiền. Ha ha, ta thật là thông minh! “Vãi cả thông minh!” Đại Mạnh thấy Hoài Thương hí ha hí hửng thì cười thầm trong lòng. - Được rồi, cậu đố đi! – Đại Mạnh nói. - Đố cậu, I don’t know nghĩa là gì? Câu hỏi này quá dễ dàng nên khiến Đại Mạnh lâm vào suy nghĩ. Hơn một phút trôi qua, hắn thật sự không biết trả lời như thế nào. Đại Mạnh thầm nhủ: “Chả lẽ câu này lừa tình như câu một cộng một bằng mấy?”. Nghĩ như thế Đại Mạnh đưa ra đáp án. - Tôi không biết! Với trình độ nói tiếng anh như gió, Đại Mạnh tin tưởng với câu trả lời của mình. Chỉ là, Hoài Thương ở bên cạnh, nghe câu trả lời, liền cười te toét. - Cậu nói I don’t know nghĩa là gì? Đại Mạnh đoán Hoài Thương đang hù dọa nên cười đểu một cái. Hắn tiếp tục xác nhận câu hỏi với vẻ vô cùng tự tin. - I don’t know có nghĩa là tôi không biết! - Ha Ha...! – Hoài Thương cười run rẩy, khiến che đạp cũng phải run rẩy theo. - Ha Ha...! Ha Ha! Cậu nói I don’t Know nghĩa là cậu không biết à! Ha ha, ta tức cười quá. Đến nước này, Đại Mạnh dường như đã sáng tỏ cú lừa của Hoài Thương. Mặt mũi của hắn giống như đưa đám. Trước đến giờ hắn có bao giờ bị lừa như thế này đâu. “Móa, tiếng Việt đúng là tiếng lừa bố mày!” Thương không biết mặt mo của Đại Mạnh đang đỏ, cho nên hồn nhiên nói tiếp. - Thôi nhé, đừng nghĩ ngợi gì tới phần thưởng nhé! Ha ha, Ăn tiền của cô nương không dễ dàng thế đâu! Đại Mạnh ngồi trên xe, lặng thinh như hát bài câm nín. ... Khoảng hai phút sau, cô gái dừng cười và mở miệng hỏi. - À, quên mất, nhà cậu ở đâu thế, nãy giờ cậu bắt mình chở mà chẳng nói tới điều này! - Ừ, nhà mình bên Duy Vinh, cậu cứ đưa tới bên đó là được! – Đại Mạnh trả lời. Cô gái ngẫm nghĩ giây lát, rồi hỏi tiếp. - Nhà cậu bên Duy Vinh, sau cậu không đi xe mà lại đi bộ? Đại Mạnh không nghĩ ngợi, liền trả lời. - Không, mình ở trọ bên Hội An. Lúc sáng mình xuống nhà bạn nên đụng phải cậu, chứ có phải mình đi bộ từ Duy Vinh qua đây đâu! - Không nghĩ là quê cậu bên Duy Vinh. À, nhà mình gần bến đò đấy! Đại Mạnh giả vờ “ồ” một tiếng. Mấy cái thông tin này, hắn đã biết từ lâu, nếu như nhà Hoài Thương không ở bến đò thì hắn đã tìm cớ khác từ lâu. Hoài Thương không biết toan tính của Đại Mạnh, cho nên mở giọng quan tâm. - Hay là cậu về nhà trọ đi, chứ mình thấy chân giò của cậu như vậy, qua bến đò thì làm sao nữa đây. - Cậu đừng lo, mình có bạn mà! Cô gái nghe tới đây, dường như nghĩ tới điều gì đó. Một lát sau, khuôn mặt nàng âm trầm nhăn nhó. Có thể nói rằng, bây giờ nàng vô cùng tức giận. - Cậu có bạn, thế tại sao lúc nãy không chờ bạn. Đừng nói là cậu lừa tình mình nhé? Đại Mạnh bị hỏi một cách đột nhiên thì vội vàng lên tiếng thanh minh. - Lạy chúa, lúc đầu mình định về nhà trọ. Nhà trọ của mình ở chỗ miếu Ông Cọp, rất gần trường nên không muốn nhờ vả bạn bè. Nếu không phải cậu chở giúp thì mình cũng không có ý định về quê đâu. Rõ ràng là cậu bảo mình lên xe, mình không chịu, giờ cậu lại bảo lại bảo là mình lừa tình. Hây! Nghe Đại Mạnh giải thích, cô gái từ từ liên tưởng về chuyện này và phân tích đúng sai. Một lúc sau đó, nàng nói. - Thế sao cậu không bảo mình chở về phòng trọ, mà lại đòi về quê. Không lẽ cậu muốn tò te với mình. - Mô phật, mình thấy có người chở giúp nên mới nổi ý định về quê. Cậu thấy đó, chân mình trật khớp, đi khập khà khập khiễng; trong người mình lại không đủ tiền đi bệnh viện nên mới nổi lên ý định về quê. Mà mệt quá, cậu không tin thì thôi. Khi Đại Mạnh dừng giải thích, cô gái im lặng suy nghĩ. Nàng nhớ tới lúc đầu, tính cách của Đại Mạnh cũng không phải là người như vậy. Nghĩ thế, nàng đưa nắm đấm về sau, miệng hù dọa. - Mình mà phát hiện cậu lừa tình thì chết với mình đó! Đại Mạnh ngồi ở đằng sau, miệng cười cợt nhưng lòng âm thầm buồn bực: “Móa, con gái đúng là chúa đa nghi!” ---------------- Chiếc xe đạp băng băng ở đường Bạch Đằng, khi nó tới số nhà 51, Hoài Thương liền chỉ cho Đại Mạnh biết nhà của nàng, sau đó tiếp tục lái về bến đò sang sông. Khi tới nơi, Đại Mạnh từ từ xuống xe, sau đó mở miệng cảm ơn và từ biệt. Hoài Thương không nói gì, mà chỉ nở một nụ cười xinh đẹp, rồi vẫy tay rời đi. Đại Mạnh đứng ở bến đò, nhìn cho đến khi bóng dáng của Hoài Thương khuất dạng thì hắn mới từ từ bước đi. Đúng lúc này, một chiếc xe Đờ Mi, màu ánh kim bỗng nhiên dừng trước mặt của hắn. Người tới là La La. Nàng bóp phanh, dừng xe “đờ mi” và dắt nó lên đò. Đại Mạnh thấy thế liền cất tiếng hỏi thăm. - Giờ em mới về à! - Đừng quan tâm tôi! Đại Mạnh nhìn bóng dáng La La chìm vào chuyên đò chuyên chở học sinh. Không hiểu vì sao, câu nói của La La khiến tim hắn nhói đau. Tiếng máy nổ từ từ vang lên. Đại Mạnh lặng nhìn chuyến đò cho tới khi nó khuất dạng. Hắn thở dài, mặt nhìn trời, mắt nhìn mây, tự hỏi cuộc đời rồi sẽ về đâu. Có đôi lúc hắn muốn sống thật bình dị. Nhiều lúc ảo tưởng sẽ cùng với La La đi đến hết cuộc đời. Nhưng điều này có thể thành hiện thực sao? Không, không thể nào! Đại Mạnh biết trong người mình có cái gì và sẽ sống được bao lâu. Hy vọng của hắn đều đặt ở một người tên gọi là Bang. Đại Mạnh biết rằng, tất cả chỉ viễn cảnh của niềm tin. Khoa học ở thế kỷ 25 không có cách bỏ dòng khí phản nghịch trong cơ thế, huống chi là một vị khoa học gia ở thời đại này. Hây! Đại Mạnh cất bước trở về phòng trọ. Vào lúc này hắn thật sự không biết mình đang làm gì và sẽ làm cái gì. Thế nhưng Đại Mạnh biết chắc chắc rằng: “Hắn không thể làm tổn hại La La.”