Tán gái sát thủ
Chương 46 : đại mạnh trở về
Đại Mạnh từ từ tiến về phía trước. Bàn tay của hắn khẽ chạm vào bức tường trong suốt. Hắn cảm nhận được dòng ánh sáng sền sệt, có điều là cảm giác này giống như sự vô hình vô ảnh, khó có thể nào diễn tả bằng lời.
Bàn tay của Đại Mạnh tiếp tục đâm xuyên qua bức tường ánh sáng một cách vô cùng chậm chạp. Đúng vào lúc ngón tay út của hắn lọt qua cảnh cửa ánh sáng, một sức hút kinh khủng bỗng nhiên giật mạnh thân thể của Đại Mạnh vào bên trong.
Mặc dầu Đại Mạnh đã phòng bị, thế nhưng sức hút kinh khủng của tảng đá vẫn làm cho hắn hoảng sợ. Trong vòng một giây, chính xác là một phần trăm giây, Đại Mạnh đã không thể nào khống chế được thân thể của mình. Sức hút mạnh mẽ lôi đầu hắn vào bên trong, khiến cho hắn lao như một chiếc máy bay phản lực.
May mắn là Đại Mạnh đã chuẩn bị đầy đủ. Trước giờ hắn chưa làm điều không chắc chắn. Hắn không bao giờ xông xáo vào những nơi nguy hiểm một cách ngờ nghệch. Mọi việc làm của hắn đều được hắn tính toán kỹ lưỡng, nếu có cơ hội chiến thắng thì hắn mới thực hiện, và đây cũng là nguyên nhân hắn tiến vào căn phòng ánh sáng này.
Trong khoảng khắc cơ thể của Đại Mạnh bị hút đi, hắn lập tức vận chuyển Phản Bụt Khí toàn thân, khiến nó hóa thành một nguồn lực lượng phản ngược, chống chọi với sức hút khổng lồ.
Cơ thể của Đại Mạnh bắt đầu tiến chậm vào bên trong. Tại thời điểm này, Đại Mạnh đã thoát khỏi định luật vạn vật hấp dẫn, bởi vì cơ thể của hắn đang lơ lững trên không trung. Tuy nhiên, Đại Mạnh không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi các dây gân khắp người của hắn đang hằn lên những đường xanh rền rệt, trông khủng khiếp vô cùng. Không những thế, khóe mắt, lỗ mũi của hắn cũng ào ào trào máu tươi.
Đại Mạnh biết, chỉ cần hai giây nữa thôi, các dây gân của hắn sẽ vỡ tan, máu thịt chắc chắn sẽ nổ tung, sau đó tất cả bộ phận của hắn sẽ bị sức hút phân giải thành những hạt vi nguyên tử nhỏ nhoi.
Ánh mắt của Đại Mạnh trợn ngược, lòng trắng che khuất lòng đen, Đại Mạnh cố nhịn đau đớn, nhằm để tinh thần của mình có thể tập trung một cách cao độ.
Siêu Phản Thiên Hà!
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, tất cả tế bào trong cơ thể của Đại Mạnh bắt đầu sinh ra một nguồn năng lượng cực lớn. Thời gian như ảnh hiện tia sấm sét, thân thể của Đại Mạnh sinh sôi nảy nở nguồn năng lượng phản nghịch, rồi tập trung lại một vị trí.
Chóa!
Một luồng năng lượng cực lớn bắn về khối đá, trông nó giống như một cơn lốc ánh sáng, xoay theo chiều đường thẳng nằm ngang.
Lực đẩy và lực hút va chạm với chau. Ngay lập tức, thân thể của Đại Mạnh văng ra khỏi căn phòng ánh sáng, rồi đập vào cánh cửa sắt ở phía sau, máu me từ người của hắn chảy lê la lê láng. Còn tảng đá, nó vẫn nằm y nguyên tại một chỗ, dường như nguồn năng lượng nghịch phản thiên hà này không thể nào gây thuonwg tổn cho nó.
Thân thể, tinh thần, kể cả linh hồn của Đại Mạnh mệt mỏi rã rời. Ánh mắt của hắn dần dần đìu hiu như muốn chìm vào giấc ngủ. Đại Mạnh rất đau, thế nhưng hắn vẫn nở một nụ cười, bởi vì hắn đã tính đúng.
Ở kiếp trước, Đại Mạnh không thể nào luyện tập được Siêu Phản Thiên Hà, bởi vì chiêu thức này không nằm trong quyển bí kiếp Tu Bụt, mà nó là tuyệt kỹ được hắn tìm thấy trong khoảng thời gian nắm quyền liên bang.
Có thể nói rằng, trên thế giới này không một ai có thể sử dụng được chiêu thức này. Bởi vì người sử dụng nó cần phải có một luồng khí phản nghịch trong cơ thể. Lúc ấy, Đại Mạnh muốn luyện tập chiêu thức này nên đã cho người nghiên cứu về nó. Thế nhưng, tuyệt kỹ này đã khiến tất cả các vị tông sư trên thế giới phải bó tay. Theo nghiên cứu, không có một môn công pháp nào khiến cơ thể sinh ra luồng khí phản và dù cho môn công pháp này có tồn tại trên đời thì con người cũng không thể học tập được nó.
Vận mệnh của con người đều đi theo chiều thuận. Bất cứ ai sống trên đời đều phải thuận trong tự nhiên. Công pháp Tu Bụt cũng vậy, nó cũng chỉ là một điển tịch giúp con người tiếp cận với tự nhiên. Trong một số truyền thuyết của các nước, điển hình là Trung Quốc, người ta có Đạo Gia, đặc biệt là Thế Giới Tu Chân. Họ thường nói những người tu chân phải nghịch thiên mà đi, nhưng thực chất cái nghịch thiên ở đây có nghĩa là đấu tranh với vận mệnh nhỏ bé mà trời đất đã sắp đặt. Bọn họ nghịch với lẽ trời, phản với ý đất, nhưng khi họ nắm giữ được thực lực mạnh mẽ thì họ sẽ được tiếp cận với tự nhiên, mạnh mẽ hơn là chưởng khống Đại Đạo.
Người tiếp cận với tự nhiên, chưởng khống Đại Đạo phải thuận với những cái đó. Bởi nếu không có được tố chất này thì những người này sẽ không bao giờ hòa hợp với trời đất, bền bỉ với thời gian. Hãy thử tượng tượng tới các vị vua chúa, bởi vì họ không thuận theo ý dân, xóa tan sự mâu thuẫn nên quyền lực của họ không bao giờ khống chế được tất cả và trường tồn với thời gian.
Thế giới có người tu luyện, những người này bắt buộc phải hướng về tự nhiên và đại đạo. Nếu thế, họ sẽ trải qua thời kỳ tu luyện từ thấp đến cao. Và tại bất cứ giai đoạn nào, họ đều phải hấp thụ năng lương trong trời đất.
Năng lượng phản nghịch sẽ bài xích năng lượng thuận tự nhiên. Nếu cơ thể của người nào chứa một luồng năng lượng trái ngược với tự nhiên thì họ sẽ không thể nào tu luyện.
Khủng khiếp nhất là, cơ thể con người được tạo nên từ những nguyên tử và năng lượng tồn tại trong tự nhiên, việc này khiến cho những cơ thể chứa nguồn năng lượng phản nghịch không thể nào tồn tại, nghĩa là sinh mệnh này sẽ chết ngay tức thì. Dù cho những cá nhân này có những nguyên nhân đặc thù thì họ cũng không thể nào sống lâu.
Tuyệt kỹ Siêu Phản Tinh Hà yêu cầu người sử dụng phải có năng lượng phản nghịch. Ở kiếp trước, Đại Mạnh không phải thằng ngu, cho nên hắn sẽ không đi tìm phương pháp “tạo năng lượng phản nghịch”. Còn kiếp này, mục đích sống của Đại Mạnh đã đổ vỡ. Giờ phút này hắn chỉ biết sống theo bản năng, chờ cái chết và luân hồi đến kiếp sau.
Thời điểm Đại Mạnh còn gia đình, hắn tu luyện chỉ với mục đích rèn luyện cơ thể, những lúc hắn chạm tới lằn ranh “tạo năng lương phản nghịch” thì hắn lập tức dừng lại. Mãi cho đến khi Đại Mạnh biết tin mẹ mình mang bầu thì hắn mới quyết định phá cái lằn ranh này.
Hắn có một ý nghĩ rất điên rồ.
“Khi con người đối mặt với cái chết, bản năng sẽ giúp họ tìm cách thoát chết.” Có thể nói, mục đích sống bây giờ của Đại Mạnh chính là thế.
---------------------
Thời gian thấm thoát thoi đưa, kể từ lúc Đại Mạnh bất tỉnh thì ngày đêm đã trôi qua hơn một tuần.
Tại miền trung, quê hương Việt Nam thân yêu, hôm nay là ngày chủ nhật, thuộc khắc chín giờ không không.
Ở cuối cầu Hà Tân, thuộc đầu cầu nếu tính từ làng Cây Trổ (thuộc thôn 2), La La đang đặt mông trên thành cầu. Ánh mắt của nàng nhìn về phía mặt trời phương đông xa xăm. Vào lúc này, khó ai có thể nhận ra rằng, khuôn mặt của nàng chứa những nét buồn bã, vô vị.
Đại Mạnh vẫn chưa về. Gần ba tuần rồi, Đại Mạnh vẫn chưa về nhà. Ban đầu La La chỉ lo lắng sơ sơ, nhưng càng lúc nàng càng hoảng sợ.
“Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Tại sao anh vẫn chưa trở về?”
La La thở dài một cái, rồi tiếp tục nhìn về phía chân trời xa xăm.
Khoảng mười lắm phút sau, tại vị trí La La đang ngồi, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm thanh thiếu niên ở thôn 2. La La biết một số người trong này, đặc biệt trong đó là Tí Thúy. Sau cái ngày mà Tí giúp đỡ La La, nàng mới biết tên thật của hắn là Nghĩa. Thế là từ đó, La La biết ở thôn hai có hai người tên Nghĩa, một người thuộc lớp 9/6 của Đại Mạnh, còn một thuộc học lớp 9/1 và hắn ta đang đi cùng với nhóm thanh thiếu niên của thôn 2.
La La không hề biết rằng, Nhị Nghĩa rất nổi tiếng ở thôn 2. Nguyên không chỉ là vì bọn hắn trùng cả họ lẫn tên (Võ Đức Nghĩa), mà còn là vì hai người này có tính cách trái ngược nhau nhưng lại là một đôi bạn rất hòa hợp và vô cùng thân thiết.
Dù cho La La có biết đi chăng nữa thì suy nghĩ của nàng cũng chỉ lướt qua một chút mà thôi. Có lẽ đầu óc của nàng đã bị hình ảnh của Đại Mạnh xâm lấn trăm phần trăm. Giờ khắc này, nàng đang tự giễu.
“Tại sao mình lại biết tên một số người bạn trong lớp của Đại Mạnh, mà lại chẳng biết được bao nhiêu người ở những lớp khác?”
La La nghĩ vẩn vơ một chút, rồi rời khỏi thành cầu, nhường vị trí chon nhóm thanh thiếu niên. Theo dấu hiệu mà La La trông thấy, nàng biết nhóm người này chuẩn bị nhảy cầu, tắm sông.
La La đi trở về thôn 4, thực chất là nàng chỉ đi loanh quanh xung quanh cầu một lát.
Không lâu sau đó, nhóm thanh thiếu niên ở thôn 2 đã tổ chức lễ hội nhảy cầu. Các tiếc mục nhảy chạy, nhảy lao, nhảy phi, nhảy lộn, nhảy Yomost ầm ầm từ trên cầu nổ xuống nước. Dường như những chàng trai này không hề sợ sệt, hay lo lắng cái độ cao gần 20 mét tính từ thành cầu tới bề mặt nước sông.
La La đi loanh quanh một chút, rồi trở lại chỗ cũ. Vào lúc này nàng ngồi bên thành cầu tay phải, đối diện với vị trí mà nàng ngồi ban nãy.
Ánh mắt La La nhìn xuống dưới. Theo cái nhìn của nàng, là một đám người đang bơi lội, té nước, cười đùa rộn rã dưới sông. Nhóm thanh thiếu niên kia đã lao hết xuống sông, không một ai còn đứng trên thành cầu.
La La cảm thấy có chút tởm lợm, bởi vì trên dòng sông có rất nhiều thứ nhớp nhúa. Nào là cỏ rác, bao ni lông; nhìn theo dòng chảy, nàng còn thấy một cái băng vệ sinh Diana; ở xa xa, còn có vài cục vàng nổi đang lơ lửng, trôi lềnh bà lềnh bềnh.
Vài phút sau, một số chàng trai bắt đầu bơi vào bờ, sau đó chạy lên cầu và tiếp tục thi triển những kỹ năng ngoạn mục. Đầu của chúng khẽ lướt qua khuôn mặt của La La. Ở lứa tuổi này, chúng không thể nào không nhìn những cô gái xinh đẹp và cưỡng chế được tâm tình xung động của mình. Thật ra, khuôn mặt của La La chỉ thuộc tầm khá xinh, so với tiểu thư San, nàng kém tới chục lần. Nhưng nhờ tuổi trẻ, sự hiền lành, trong trắng, nét thành thục trước tuổi khiến nàng giống như một tiểu lo ly xinh đẹp, duyên dáng và không nhiềm bụi trần.
- A, chào bạn!
Một chàng trai dáng dấp gầy ôm, chiều cao thấp hơn La La lên tiếng. La la gật đầu một cái coi như là trả lời.
- Em làm gì ở đây?
Người hỏi La La là một người khác, dáng vẻ thanh niên, độ tuổi khoảng chừng đang nằm ở trường Trung Học Phổ Thông.
- Nhìn mấy anh tắm.
Giọng của La La còn đọng ở tuổi trẻ con nhưng âm thanh vẫn rất nhẹ nhàng và từ tốn. Có thể nói, đây là câu trả lời chân thật của nàng, mặc dù ý đinh của nàng là “chán quá nên nhìn chơi”.
Chàng trai vừa lên tiếng nghe vậy liền cười xòa rồi nói.
- Vậy em nhìn và cổ vũ anh nhé.
La la gật đầu, còn chàng trai nhanh chóng nhảy xuống. Cú nhảy của hắn có vẻ rất điệu nghệ và dí dỏm. Bàn chân của hắn chạy... chạy... chạy, trông giống như Triển Chiêu đang sử dụng khinh công.
La La thấy thế liền cười một tiếng, ngay vào thời điểm này, một chàng trai khác bất ngờ lên tiếng.
- Em gái làm chi đó, lại đây nói chuyện với anh cho vui.
La La nhíu mày nhìn tên con trai cởi trần, mặc quần đùi, ướt đẫm toàn thân. Chàng trai thấy La La không trả lời liền tiến tới chô La La đang ngồi. Hắn nói.
- Xuống đây tắm với anh nào.
La La thấy hắn đi tới, liền bực mình. Nàng không thèm nói một lời, rồi nhanh chân bước khỏi thành cầu. Bây giờ, La La đã muốn trở về nhà.
Đáng tiếc, chàng trai đã cầm lấy của nàng và kéo nàng lại.
- Ông làm cái chi rứa! – La La tức giận la lớn.
- Làm gì ghê thế em, làm quen chút không được à.
La La không thèm nói chuyện với hắn, mà cố gắng vũng vẫy cánh tay đang bị đối phương nắm. Đáng tiếc là hắn ta vẫn cầm chặt lấy tay của nàng.
- Bỏ tay ra!
- Anh thích cầm thì sao?
- Ông... ông...
La La tức giận, trong lúc nàng định tát hắn một bạt tai thì một chàng trai khác lên tiếng.
- Xanh đen, bạn ta đó, mi đừng có đùa quá trớn.
La La nhìn về phía người vừa mới lên tiếng. Nàng biết người này, đó chính là thằng Tí con bà Thúy.
- Bạn mi hở Tí, giới thiếu cho ta làm quen đi.
Xanh đen vừa nói, vừa buông tay. La La đứng ở đối diện, lập tức lùi lại về phía sau ba bước.
- Thôi, mi tắm đi. Con bé này khó tính lắm, mi đừng xớ vào nó.
- Là răng? Giới thiệu chút cho vui đi mi! (là răng = là sao)
Tí cười khổ, sau đó kề miệng vào lỗ tai của Xanh đen. Hắn nói nhỏ.
- Ta nghe nói hắn có bồ rồi.
Xanh đen nghe vậy, liền nhíu mày. Hắn nhìn về phía La La, sau đó nhìn về Tí Thúy. Hắn lớn tuổi hơn Tí, không sợ Tí, nhưng anh em trong xóm, không nể mặt thì cũng không được. Thế nên, hắn bực mình đi tới thành cầu, rồi nhảy xuống sông, giống như là hắn muốn đi giải Stress.
Tí Thuý cười cười, nhìn La La. Hắn như muốn nói: “Anh giúp em lần này là lần thứ hai, mau mau lấy thân báo đáp nào.”
La La không hề nhìn hắn, vào lúc này nàng sửng sốt nhìn chiếc xe máy đang chạy về phía mình. Tí Thúy cũng ngạc nhiên nhìn theo. Ở chỗ đó, có một người, đó là một chàng thiếu niên.
- Anh Mạnh.... anh Mạnh...!
Âm thanh nghẹn ngào, to tổ bố khiến chiếc xe máy đang lao vùn vụt ở phía xa phải hoảng sợ mà đi chầm chậm lại. Vào lúc này La La không quan tâm những người đang tò mò nhìn mình. Nàng muốn chạy lại, chạy thật nhanh.
La La muốn hét lên, chộp đầu, đấm đá tên khốn khiếp này, nhằm để giải tỏa tât cả uất ức trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
81 chương
49 chương
339 chương
40 chương
45 chương
11 chương