Tán gái sát thủ

Chương 4 : Tôm, cua, bầu, cá, gà, nai

Lại hai năm nữa trôi qua, trong thời gian này, Đại Mạnh cũng cố gắng tu luyện Bụt công. Tuy nhiên, sự thật cũng quá nhức nhối, hắn không thể tu luyện được. Vậy nên Đại Mạnh chuyển sang rèn luyện cơ thể, tập tành các kĩ năng thời sát thủ. Tất nhiên là hắn chỉ tập tành cho có lệ thôi, chứ với độ tuổi này thì làm sao mà luyện được. Cuối năm 1997, mọi thứ bắt đầu trở nên gấp rút. Bởi trong khoảng thời gian này, cha mẹ của hắn đã hai lần ly thân. Hắn cũng không biết, sau lần ly thân thứ mấy thì gia đình của hắn sẽ ly tán, thế nhưng hắn biết, cái bánh xe lịch sử nhỏ sắp sửa vận hành rồi. Cha mẹ của hắn có ly hôn không? Sự xuất hiện của Đại Mạnh đã làm thay đổi một đứa bé chỉ biết ngốc ngốc một chỗ. Hắn đã trở nên thông minh hơn, khôn khéo hơn, như vậy có thể làm thay đổi một ít gì không? Không ai có thể trả lời hắn được. Con nít cho dù thông minh thì vẫn là con nít. Bước qua năm 1997 là năm 1998. Vào ngày 28 tháng 2 của năm này, chính là tết nguyên đán, hay còn gọi là tết ta. Trong những ngày này, hắn được cha mẹ dẫn đi thăm họ hàng. Đối với chuyện này thì hắn cũng không tỏ vẻ gì cả. Bởi đây cũng là cái chuyện rất bình thường. Năm năm trời hòa nhập vào cũng sống trẻ thơ, đón nhận sự chăm sóc của cha mẹ, trong lòng hắn cũng đã thay đổi một chút gì đó. Nhưng mà, cho dù như thế thì hắn cũng vẫn còn thờ ơ với mọi thứ. Trở lại với ngày tết, vào ngày mồng một, người đầu tiên mà Đại Mạnh đi thăm là ông bà nội của hắn. Nhưng không phải hắn đi thăm, mà là cha mẹ đem hắn đi thăm. Từ khi trưởng thành đến giờ, hắn cũng rất ít khi qua nhà ông bà nội của mình. Thông thường, nếu như cha mẹ không dẫn qua thì hắn cũng không có ý định qua. Không phải tại nơi đó xa, mà thật sự, quãng đường này rất gần. Nhà hắn ở thôn 4, còn nhà ông bà nội thì ở thôn 2, quãng đường cách nhau chưa tới một cây số. Đối với kiểu thả rông con cái đi chơi như ở vùng thôn quê này, thì đi qua nhà ông bà chơi cũng không phải là việc khó khăn. Tuy nhiên, hắn thật sự rất nhác, hắn nhác là do trong ký ức của hắn, ông bà nội này không quan tâm đến hắn và rất chi là nghiêm khắc. Hắn nghĩ không ra, với một đứa trẻ bảy tuổi, thì tại sao lại cho nó bôn chen vào đời làm gì, tại sao lại bắt nó đi bán vé số? Chẳng lẽ người ta thiếu tiền đến mức độ phải bắt một đứa con nít đi bán vé số. Cũng bởi một phần ký ức này, mà thời gian quay về Việt Nam, hắn cũng chỉ lướt nhìn ông bà nội mình một lần. Thế nhưng, bây giờ có một chút gì đó khác khác. Ông bà nội của hắn vẫn nghiêm khắc như trong tưởng tưởng của hắn, chỉ có điều, người ta thật sự quan tâm hắn. Cái này là hiệu ứng Cánh Bướm, là phản ứng dây chuyền sao? Tất nhiên là không, nhưng cũng có thể là chính nó. Bởi bây giờ, những hành động bất thường của hắn, người ta đều cho hắn là một đứa bé dễ thương, thông minh. Không lẽ, ông bà nội thương yêu hắn là do hắn không có ngu ngu nữa sao? Chuyện này quá lâu rồi, hắn cũng không nhớ rõ ràng được. Hắn không biết, thật ra quá trình đi bán vé số, là do mấy bà cô của mình thúc đẩy. Họ nghĩ rằng, cha mẹ của hắn đã mỗi người một nơi, thì nên để hắn hiểu biết hơn, phải làm cho hắn mau trưởng thành và chín chắn hơn. Có lẽ lúc đó, ông nội của hắn cũng khá nhẹ dạ. Bởi hai người nghĩ, ở ngoài đời cũng có nhiều đứa bé đi bán báo, bán vé số… Tất nhiên, lúc đó, Đại Mạnh cũng đồng ý với việc bán vé số, nếu không thì cũng không ai đành lòng ép hắn cả. Nhưng mà, lúc đó hắn mới bảy tuổi thôi, con nít thì biết cái gì. Mà chắc người ta cũng hỉnh lỗ mũi khi ai đó nhắc: “Ôi! Thằng cu này, cha mẹ mỗi người một nơi, vậy mà đã biết giúp đỡ ông bà nội rồi.” “Chắc người ta hãnh diện lắm nhỉ, chắc ông bà nội sẽ vui sướng khi hắn bị bắt cóc lắm nhỉ?" Thở dài! Đại Mạnh cố quên đi những chuyện buồn. Bây giờ, hắn đã hòa nhập vào cuộc sống này rồi, hắn cần phải vui vẻ hơn. Tuy bây giờ cũng chưa được vui vẻ lắm, vẫn còn nhiều cái thẩn thờ lắm, nhưng mà cuộc sống này đã tốt hơn cuộc sống trước kia hàng ngàn lần rồi. Nói đến ông bà nội của hắn, ông thì đã năm mươi tuổi, còn bà thì bốn chín, nói chung là hơn kém nhau một tuổi. Ông nội hắn tên Nguyễn Đại Anh, bà nội hắn tên là Lê Thị Năm, một người tên đẹp, một người tên cùi mía, nhìn thật là xứng đôi. Ở vấn đề con cái, ông bà nội hắn có sáu người, năm đứa con ruột và một đứa con nuôi. Con lớn nhất chính là cha của hắn. Điều này có ý nghĩa: “Đại Mạnh là cháu đích tôn”. Bốn người con ruột còn lại gồm một đứa con trai và ba đứa con gái. Đứa con gái lớn nhất, tên là Lộc, đã cứu chồng và xây nhà ở ven sông Ly Ly, cũng gần bên nhà ông bà. Hai đứa con gái còn lại thì vẫn chưa kết hôn, một đứa tên là Y Ny thì đã nghĩ học và đi làm, đứa còn lại thì đang là sinh viên của đại học chữ to, tên là My Ny. Về đứa con trai út, tên là Phi, đang học lớp tám, thành tích học tập thì có vẻ hơi kém. Ngoài ra ông bà còn có một đứa con gái nuôi, tên là Trang. Ông bà tình cờ nhặt được trong chiến tranh. Hình như cha mẹ ruột của cô ta chết hết rồi hay sao đó. Chuyện này vẫn đang còn là bí ẩn. Ngày hôm nay, khi Đại Mạnh đến nhà ông bà nội, thì có hai người cô và một người chú đang ở đây. Đó là Chú Phi, cô My Ny và cô Y Ny. Trong đó cô Y Ny thì mới đi làm xa ở Sài Gòn mới về; riêng hai người kia vì còn nhỏ, chưa thể tự lập nên vẫn sống với gia đình từ trước đến nay. Đại Mạnh từ tốn bước đến trước mặt mọi người, rồi lễ phép chào hỏi. Đơn giản hiện giờ hắn vẫn là con nít. Hắn cũng không muốn mọi người phải khó xử vì mình. Tuy nhiên, đối với chú Phi thì hắn không hề chào hỏi; một đứa con nít mới học lớp tám thì hắn phải cuối đầu chào sao. Chỉ là người chú của hắn cũng không để ý điều này cho lắm. Không phải là người ta có lòng vị tha, mà một đứa trẻ ở tuổi này thường không chấp nhất mấy chuyện đó. Thật ra, Đại Mạnh cũng có thể giả dạng mà chào hỏi, bởi hắn từng là một sát thủ, mà sát thủ thì chính là ông vua hóa trang và diễn kịch. Chẳng qua là hắn không muốn; đã không muốn thì sẽ không làm. Đại Mạnh nghĩ, hắn cần phải quên đi thân phận sát thủ. Bởi chỉ có như thế thì hắn mới dung nhập vào cuộc sống bình thường này được. Nhận được tiền lì xì của ông bà, Đại Mạnh cảm ơn một tiếng rồi im lặng xem ti vi. Một lát sau đó, hắn mở bao lì xì ra để kiểm tra số tiền. Bao lì xì của ông nội là hai ngàn, bà nội là ba ngàn. Lúc sáng, mẹ hắn cũng lì xì cho hắn năm ngàn, còn ba hắn thì hai ngàn. Tổng cộng là được mười hai ngàn. Nói chung thì làm ăn cũng khấm khá. Hơn nữa, do dành dụm tiền bạc hai năm trời, nên hôm nay hắn đã được hơn một trăm ngàn rồi. Số tiền này rất là ít so với số ngày để dành. Điều này, không phải là do hắn tiêu xài, mà vì cha mẹ của hắn ít khi nào cho hắn tiền. Một đứa bé như hắn thì lấy tiền để làm gì? Ai cho hắn tiền? Nếu như không phải nhờ mấy đợt tết năm trước thì để dồn lại năm mươi ngàn cũng là một vấn đề khó khăn. Nếu như hắn không nói dối cha mẹ là mình đã dùng tiền mua quà vặt thì chắc chắn sẽ không có cách nào để dành được số tiền lì xì này rồi. Tiền ít thì không sao, nếu nhiều mà bị lòi ra thì cha mẹ hắn sẽ tịch thu ngay. Bởi vậy, hắn phải giấu tiền thật kỹ. Bởi vậy, hắn tự cười với mình, tự mỉa mai mình! Hôm nay hắn sa cơ, thất thế quá. Đến vài đồng tiền nhỏ mà cũng phải giấu giếm đi. Nhưng cũng đành vậy thôi, đây chính là số tiền mà hắn tích trữ để có vốn mà kiếm thêm một ít nữa. Hắn cần một số tiền khá lớn để mua vài loại dược vật. Sau đó, điều phối một bài thuốc Nam để chữa trị tật nghiện rượu cho cha. Mà làm sao để kiếm tiền, phải đi kinh doanh à? Không! Hắn không muốn làm như vậy. Kinh doanh nhức đầu lắm! Đánh cờ bạc chính là cách kiếm tiền nhanh nhất. Tất nhiên, đó cũng là cách nghèo nhanh nhất. Thế nhưng, một sát thủ như hắn thì để thắng cờ bạc cũng không phải là một cái gì đó quá cao siêu. Mặc dù hắn không phải là chuyên nghiệp nhưng cũng thuộc dạng pro. Môn cờ bạc mà hắn lựa chọn chơi đầu tiên chính là Tôm Cua Bầu Cá Gà Nai. Hắn cũng muốn chơi xóc đĩa nhưng chắc chắn người ta không cho hắn chơi. Nếu cha mẹ hắn biết, không chừng sẽ lột da đấy chứ. Nói đến Tôm Cua Bầu Cá thì đây là một trò chơi mang tính cờ bạc, phổ biến ở Việt Nam. Người ta thường chơi trò này vào các dịp lễ, đặc biệt là Tết Nguyên Đán. Đại Mạnh cũng nguyên cứu trò này khá lâu rồi. Nhìn chung thì cách chơi của nó tương tự như trò Roulette của phương Tây. Ở đây, người ta gieo ba con xúc xắc. Mỗi con đều giống như nhau và mỗi mặt của xúc xắc là mỗi con vật khác nhau, theo thứ tự là các mặt tôm, cua, bầu, cá, gà, nai. Đồng thời, để đặt cược cho trò này thì cũng có thêm một bàn đặt cược. Đây cũng chỉ là những ô vẽ chứa hình sáu con vật theo thứ tự từ phải sang trái, trên xuống dưới là: nai, bầu, gà, cá, cua, tôm. Bắt đầu một lượt chơi, ba viên xúc xắc được nhà cái (người tổ chức, quản lý và điều hành trò chơi) lắc cùng một lúc và kết quả của các mặt xúc xắc xuất hiện sẽ được giữ kín. Người chơi đặt tiền vào một hoặc nhiều con vật mà mình muốn, có thể đặt nhiều con vật trong một lượt chơi và không giới hạn tiền đặt. Khi việc đặt tiền đã xong, nhà cái công bố kết quả xúc xắc. Nếu trong ba viên xúc xắc xuất hiện con vật mà người chơi đã đặt cược tiền, họ sẽ lấy lại tiền cược và nhà cái phải trả số tiền bằng với số lần linh vật đó xuất hiện nhân với số tiền cược ( Ví dụ : người chơi đặt tiền vào con cá 500 đồng, nếu 3 con xúc xắc xuất hiện 2 con cá người chơi lấy lại 500 đồng và nhận thêm 1000 đồng từ nhà cái). Nếu con vật người chơi chọn không xuất hiện, số tiền đặt cược thuộc về nhà cái. Tất nhiên, người chơi có thể đặt sáu ô cược cùng một lúc, nếu như ra ba mặt khác nhau thì huề vốn, nhưng chỉ cần có hai mặt giống nhau thì ta đã lỗ vốn rồi. Thông thường, cái vấn đề này cũng là một quy định của trò chơi để nhằm tránh cho người chơi thua một cách ngu ngốc. Với vấn đề cờ bạc, Đại Mạnh cũng không ưa thích cho lắm. Đơn giản, những cái này đều liên quan tới may mắn và kỳ tích. Mà người chơi cờ bạc thì xui xẻo và bi kịch là nhiều. Phải nói: “May mắn có tồn tại, xác xuất của nó giống như trúng một lô đề. Kỳ tích cũng tồn tại, xác suất của nó hệt như mua một tờ vé số, rồi trúng giải đặc biệt.” Đương nhiên, xui xẻo và bi kịch cũng tồn tại, nhưng tần suất của nó lại chẳng khác gì gặp một tờ rơi quảng cáo. Do đó, Đại Mạnh không tin may mắn và kỳ tích. Bởi hắn từng là một sát thủ, nếu như tin mấy cái này thì không khác gì việc “đem tính mạng của mình cược vào trò chơi”. Thế nhưng, không phải chuyện gì không thích là ta không làm. Đã là một con người thì cần phải biết lo trước, tính sau nhưng không được lo lâu và tính chậm. Đại Mạnh phải chơi, hắn chơi là vì gia đình của mình. Trải qua một thời gian nghiên cứu lâu dài, hắn đã tìm ra quy luật của trò tôm cua này. Nếu tưởng tượng thì các mặt của xúc xắc sẽ phân bố trên hai vòng tròn và được đặt theo hình dấu cộng. Bởi vậy, chỉ cần chú ý người cái lắc bầu cua thật kỹ thì ta sẽ thấy một quy luật: “Các mặt của con xúc xắc sẽ nhảy theo một thứ tự nhất định.” Ví dụ, khi ta đứng trước mặt người cái, nếu lần lắc lúc trước là xuất hiện “ mặt cua” (mặt trúng thưởng) thì các mặt kế bến có thể là cá và gà, và mặt che khuất là bầu (mặt đáy, mặt song song với mặt cua ở trên). Nếu như người cái lắc hai lần thì chắc chắn, tỉ lệ xuất hiện của bầu sẽ là lớn nhất; còn một lần thì cần phải quan sát hướng lắc của người cái, lắc chiều bên trái thì xuất hiện của mặt nằm bên trái, lắc ngược hay lắc nhiều lần thì ta cần phải học thuộc quy tắc phân bố của các mặt bầu cua. Bởi vì lúc này ta không thể thấy được các mặt và quá trình nhảy của các con xúc xắc rất là lộn xộn. Tất nhiên, đối với người bình thường thì những điều này khá là rắc rối, nhưng đối với sự linh mẫn của sát thủ thì mấy cái này cũng chẳng phức tạp bao nhiêu. Chỉ cần Đại Mạnh tập trung thì mọi chuyện sẽ là OK hết.