Tán gái sát thủ

Chương 39 : Chuyện của đại hùng

- Tôi biết những tiểu thư như cô rất đáng ghét. Đáng tiếc là tôi không sợ bị tiết lộ. Tuy nhiên, phải nói cho cô biết, kể từ lúc này, tôi sẽ nhờ Rock giám sát cô, nếu như cô dám bén mảng tới gần Vương Vô Quốc, tôi sẽ cho cô biết, ai mới là người độc ác. “Hừ, lại hù.” – Cô gái thầm rủa trong lòng. - Tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhưng đừng cho rằng tôi chỉ dọa, những cái tôi làm đều là thật sự, chẳng qua vì tôi luôn phân biệt “dừng lại hay tiếp tục”. Cái nào có lợi hơn thì tôi làm. Lát nữa, Rock sẽ kích hoạt Chip để cho cô tận hưởng một chút đau đớn. - Này, tôi không điều tra anh là được chứ gì, làm chi mà ghê thế. - Cô không cần phải nói nhiều. Nếu mở miệng được thì chấp nhận được. Phải nhắc nhở thêm cho cô biết, mẹ của cô đang trú ngụ gần đài truyền hình Tokyo. Nơi này tương đối bí mật, nhưng đừng xem thường khả năng của tôi. Mẹ của cô có thực lực rất mạnh, nhưng tôi là sát thủ. Sát thủ không đánh trực tiếp, huống chi mẹ của cô đang giả vờ làm tự nhiên tiến hóa giả, chứ chưa phải là tự nhiên tiến hóa giả. - Này, này...! San mở miệng ấp úng không thành lời. Chuyện này quá kinh điển. Mẹ của San là đứng đầu trong gia tộc Nguyệt Trì, chính vì lẽ đó, nơi mà bà ở luôn luôn bí mật, trừ người thân tín ra thì không ai biết được. Kể cả Ken, hắn ta cũng không biết nơi ở chính xác của vợ mình. Mỗi lần hắn muốn gặp Nguyệt Trì Hoa thì phải hẹn gặp mặt trước, điều này không phải Hoa không tin tưởng hắn, mà nàng ta sợ Ken biết nhiều sẽ gặp bất lợi nhiều. Chuyện trong thế giới đen là của thế giới đen, thế giới trắng ít nhúng tay bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Riêng San thì khác, nàng là con của Nguyệt Trì Hoa. Bà ta không muốn cho San biết, nhưng vì tình mẫu tử thiêng liêng, bà khó có thể giấu con gái của mình. San biết càng nhiều, cuộc sống của nàng sẽ càng gò bó, không gian lúc nào cũng toàn cảnh vệ và bảo vệ. Nhưng nàng chấp nhận không oán thán. Đây là vì tốt mẹ, cũng như đảm bảo sự an toàn cho nàng. San biết, mẹ của mình vẫn chưa đạt cấp bậc tự nhiên tiến hóa giả, nhưng lúc nào cũng phải thể hiện mình là tự nhiên tiến hóa giả, mục đích là để hù dọa kẻ khác, giúp gia tộc giữ vững vị trí trong nước. Còn tại sao mẹ nàng lại có năng lực lòe bịp kẻ khác, San cũng không rõ ràng cho lắm. Mẹ nàng nói là nhờ nàng. San muốn biết tại sao nhưng mẹ bảo: “Bí mật!”. Bí mật này chỉ có San và mẹ của mình biết. Tại sao, hắn ta lại biết. Không thể nào, giống như hắn đã biết trước mọi thứ. Kẻ này vô cùng nguy hiểm. Ban đầu, khi San bị cấy chip sinh học, nàng vẫn không hề lo lắng. Vì nàng nghĩ mẹ nàng có thể giúp nàng. Nhưng giờ đây, nỗi lo càng lúc càng tăng mạnh. Mọi sự toan tính của nàng, giống như rất nhỏ bé, không đáng để người khác quan tâm. Cảm giác này rất khó chịu. San là một người yếu đuối, nhưng nàng có một ưu điểm. Khi bình tĩnh, nàng là kẻ rất thông minh. Thông minh đến mức đáng sợ. Theo hồ sơ của Bravo, lúc mẹ của San bị giết, thực lực của San tăng đột biến, từng bước từng bước nắm giữ gia tộc, sau đó điên cuồng trả thù. Hàng loạt kẻ dính líu tới việc ám sát Nguyệt Trì Hoa đều bị giết một cách tàn nhẫn. Hai tổ chức sát thủ hàng đầu xém chút nữa bị thế giới tiêu diệt. Đến phút cuối cùng, tập đoàn Yamachi Group phải dùng tất cả thực lực của mình mới giết được San. Nhưng kết quả là lưỡng bại câu thương, Yamachi Group chỉ còn lại một đám ô hợp, cuối cùng bị Ác Quỷ thâu tóm. Những cái này là về sau này, bây giờ mới năm 2007, phải tới năm 2012 thì sự việc mới xảy ra. Đại Mạnh không quan tâm cái này, Nguyệt Trì Hoa và Nguyệt Trì San chết thì sao, chẳng có đụng chạm gì tới hắn cả. - Cô biết tiếng Trung không? – Đột nhiên Đại Mạnh mở miêng hỏi. Lời hội thoại là tiếng Trung, âm điệu vô cùng chuẩn. San mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu một cái. - Thật ra tôi không cần phải hóa trang hay giấu giếm cô, nhưng có một số nguyên nhân riêng, tôi không thể không làm thế. Trừ Rock và vài người, tôi không muốn tiếp xúc với Bravo và Ác Quỷ. Cô muốn biết, hãy đến đất nước của tôi. Tôi tên là Đông Phương Minh Nhật, biệt hiệu Big Lusty mà tôi nói lúc trước chỉ là đặt cho vui. Đại Mạnh dừng lại một chút, rồi nói tiếp. - Mục đích đến đây của tôi là gặp Vương Vô Quốc. Hắn ta là thành viên trong tổ chức phản động. Mục tiêu của tổ chức này là lật đổ chính quyền xã hội chủ nghĩa, cô có thể tìm hiểu, với thực lực của Denis Ken và gia tộc Nguyệt Trì chắc cũng không khó khăn cho lắm. Tuy nhiên, phải nhắc nhở, cô không được gặp Vương Vô Quốc và điều tra bất cứ cái gì. Tôi đã thỏa thuận với hắn. Còn thỏa thuận cái gì, cô không cần biết. Những cái này không xung đột với lợi ích của cô. Nếu cô tìm hiểu càng sâu thì chỉ rước họa cho cha mẹ. Kẻ địch đầu tiên là tôi, thứ hai là tổ chức của tôi. Đại Mạnh tuôn ra một tràng, hắn không ngờ mình có thể nói láo một cách bá đạo như thế. Việc hắn làm là để đề phòng Nguyệt Trì San, trí tuệ của cô gái này rất không đơn giản. Hơn nữa, hắn muốn tạo cho đối thủ cũ một rắc rối lớn. Lúc này, Đại Mạnh đã rời khỏi phòng ăn, người giúp việc đã tới dọn dẹp. San vẫn đứng đó như trời trồng. Nàng đã đạt được mục đích, đã biết chuyện của đối phương và cũng đã hết tò mò. Nhưng bây giờ nàng biết nói gì đây, phải làm sao đây, chip sinh học có ghê gớm vậy không, mẹ và cha có thể qua mặt Rock không, dù qua mặt được thì có lấy nó ra được không? Nếu không, hậu quả vô cùng đáng sợ. ------Các bạn đang xem truyện tại diễn đàn viptruyen.vn--------- Máy bay đã đưa Đại Mạnh rời khỏi thành phố Seattle. Mục tiêu của hắn là tiến về phía nam An – giê – ri, tìm kiếm vùng cát lún. Đã rất nhiều năm Đại Mạnh chưa trở lại nơi đó, chẳng biết hắn có còn nhớ rõ ràng không? Trong lúc Đại Mạnh đang trên đường sang Châu Phi, thì ở quê nhà, người người đang tìm kiếm hắn. Tại thành phố Hồ Chính, cha của Đại Mạnh đang dọn dẹp nhà cửa. Chính xác là dọn dẹp nhà hàng. Nói nhà hàng thì không chính xác cho lắm. Đây là một căn nhà khá nhỏ, giống như một tiệm ăn bình thường. Tám năm về trước, sau khi ký giấy ly hôn, Nguyễn Đại Hùng rời quê nhà để vào Sài Gòn làm ăn. Lúc đầu, hắn ta chỉ là một công nhân bình thường trong đội thi công xây lắp bưu điện. Nhờ vào đầu óc và tài quan sát, chưa tới nửa năm, Đại Hùng nắm vững kỹ thuật trồng trụ, kéo cáp và quen biết được một số người trong công ty xây lắp bưu điện. Thế rồi, hắn liều lĩnh nhận thầu một dự án nhỏ. Yêu cầu của công ty là kéo cáp qua một đường cống ngầm. Nhưng do cống chứa quá nhiều dây, dẫn tới việc đưa cáp vào bên trong rất khó khăn, hơn nữa công ty không hề cấp phần thưởng nên những tay đội trưởng luôn tìm cách né tránh. Không ngờ rằng, Hùng đã thành công, không những thế, thời gian kéo cáp qua cống rất ngắn, dự án mà hắn nhận không lỗ lãi. Trong công ty, Đại Hùng bắt đầu có chút danh tiếng. Từ đó, sự nghiệp của hắn lên như diều gặp gió, chuyện ly hôn cũng từ từ gió thoảng mây bay. Trong thời gian này, Hùng quen biết một người đàn bà, tên là Hồng Nhãn, tuổi chừng ba lăm. Đáng lẽ người ở tuổi này phải gọi là phụ nữ, nhưng vì cô đã có con nên được gắn mác đàn bà Nhãn có hai đứa con, một đứa là gái, một đứa là trai. Con trai là đứa lớn, con gái là đứa nhì, tuổi tác của bọn nó vẫn còn khá nhỏ, đứa vừa mới mười bốn, còn đứa mới mười ba. Chồng trước của Nhãn là kẻ ăn chơi, có vẻ giống với Hùng. Tuy nhiên đam mê của hai người hoàn toàn khác biệt, Hùng thích nhậu nhẹt, còn chồng trước của Nhãn nghiện bài bạc và gái gù . Đáng lẽ cuộc sống của Nhãn cũng không đến nổi nào, nhưng mười năm về trước, chồng của nàng thua cờ bạc rất đậm, khiến nợ nần chồng chất, căn nhà ấm áp phải bán đi để có tiền trả nợ. Trong vụ đó, Nhãn và chồng cãi nhau thậm tệ, cuối cùng dẫn đến ẩu đả. Không giống như Lan, Nhãn là người rất táo bạo. Chồng đá một cước, nàng cũng có thể chém một dao. Bởi vì tính cách đó, hai người không ai nhịn nhau, cuối cùng cả hai đều vào bệnh viện. Sau khi rời bệnh viện, họ lập tức ly hôn. Nhãn quay về với mẹ, còn chồng đi đâu thì mặc xác. Nhãn chỉ quan tâm mình và hai đứa con. Chúng nó chẳng hề có tội tình gì, thằng cha chỉ biết cơ bạc, hiện giờ đang nợ nần chồng chất, không đủ sống lấy gì nuôi con. Tuy tòa phán là con trai theo cha, con gái theo mẹ, nhưng hắn không hề dẫn con đi. Huống chi hắn muốn dẫn cũng không dám xuống nhà mẹ vợ. Mẹ của Nhãn cũng chẳng là thứ vừa. Hùng quen Nhãn trong quán cơm. Khi đó hắn là một vị khách bình thường, còn Nhãn là bà chủ. Trong một lần hắn đưa nhầm tờ trăm ngàn, Nhãn đuổi theo trả lại, Hùng cảm ơn, lòng thầm hô hoán: “À, con này được!”. Hai người cứ thế quen nhau. Thời gian trôi đi, ngày nào Hùng cũng dẫn lính tới quán cơm, hai người càng lúc càng thân mật. Trải qua một thời gian tìm hiểu, Nhãn và Hùng gắn kết với nhau. Chuyện tình cảm của họ trước đây đều từa tựa, tình yêu liền đơm hoa kết trái. Tất nhiên trong quá trình này, Hùng cũng tốn rất nhiều lời ong tiếng mật, tìm cách giấu giếm chuyện gia đình, đặc biệt là nguyên nhân ly hôn với vợ trước. Hùng không biết rằng, kể từ lúc hắn kết hôn thì đã chính thức rơi vào miệng cọp. Người vợ sau của hắn vô cùng khó tính. Những lúc bình thường, nàng ta đều thể hiện mình là một người phụ nữ đảm đang, biết quan tâm chồng, chăm sóc con. Nhưng những những khi cãi vả, hắn nói một câu, nàng liền đớp vào họng. Việc ăn nhậu của hắn càng lúc càng khó khăn. Hai năm trước, Nhãn yêu cầu hắn về phát triển tiệm ăn, bởi vì chức vụ đội trưởng đội thi công của hắn chẳng giúp gì cho gia đình cả. Tiền bạc của Hùng đều đốt vào nhậu nhặt. Trở lại với hiện tại, trong lúc Hùng đang sắp xếp bàn ghế, thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Hùng nhìn dãy số, lòng thầm hỏi: “Không biết ở quê gọi cho hắn làm gì?” - Alo? - Hùng à, ba đây! - Dạ, có gì không ba? - À, con sắp xếp thử có về quê được không? Mấy ngày nay, thằng Mạnh bỏ nhà đi, bên kia đang tìm nó. Ba ở bên này, không biết làm sao hết. - Cái gì? Bỏ đi, nó bỏ đi đâu? – Hùng ngạc nhiên, nói lớn. - Tao biết thì gọi cho mày làm gì? Con sắp xếp, rồi về quê một chuyến, nhỏ Lan qua Mỹ cưới chồng rồi, nó đi đột ngột quá, không biết thằng Mạnh có làm gì dại đột không nữa. Con xem thử, chứ ba lo quá. - Lan qua Mỹ, chuyện gì thế này? Sao con chẳng biết gì cả? - Ba đã nói là không biết gì hết mà. – Âm thanh ở bên kia tỏ ra khá bực bội. Hùng nghe vậy cũng bực mình theo. “Ba nói là ba không biết chuyện của Lan lúc nào?”. Tất nhiên hắn chỉ oán thầm thôi. - Được rồi, để con coi thử, dạo này công việc ngoài này cũng nhiều lắm. - Ừ, mày xem thử, dù gì nó cũng là con của mày! “Tít, tít tít...” Ba của Hùng có vẻ rất tức giận. Hùng cười khổ một cái, rồi ngẩng đầu suy nghĩ. Những chuyện về Đại Mạnh, hắn không muốn quan tâm. Dù quan tâm thì hắn cũng không đủ sức. Thực chất là không làm được gì. Đại Mạnh là con của hắn và cũng là một thằng mất dạy. Nhớ năm xưa, khi hắn bắt cóc Đại Mạnh, mục đích là đem nó đi Sài Gòn. Nhưng không ngờ ... Hây... Càng nghĩ, Hùng càng đau đầu. Hắn vẫn nhớ như in chuyện lúc đó. - Nghe lời ba, đi với ba được không con? Ba thương con lắm! - Ông đi đi, đừng nói nữa. - Con à, nghe ba đi con, xảy ra chuyện này, ba cũng đâu có muốn. Tất cả là do mẹ của con. Mẹ của con muốn ly hôn, chứ ba có muốn đâu. - Im đi, thứ như ông mà biết gì. Hết ăn rồi nhậu, hết nhậu thì đánh đập, quậy phá. Ông biết làm gì ngoài cái đó. Do ai? Lừa con nít à. Ta khinh! “Mẹ kiếp, nó biết cái đếch gì mà nói thế!” Lúc đó, Hùng muốn xông lên, đấm cho nó một phát. Chỉ là Đại Mạnh đã chạy đi, Hùng không đủ thực lực để đuổi kịp. Đến bây giờ, hắn vẫn luôn thắc mắc vấn đề này.