Tán gái sát thủ

Chương 35 : Hẹn gặp rock

Chiếc xe Audi vẫn vòng vòng quanh thành phố Seattle. Mặc dù bây giờ chiếc xe đã chạy thong thả hơn lúc trước, thế nhưng vẻ bên ngoài của chiếc xe cũng không được tự nhiên cho lắm. Đơn giản là do sau khi bị truy đuổi, nó đã bị móp méo vài nơi. Đại Mạnh không quan điều này. Hiện tại hắn đang chờ điện thoại của Rock. Tất nhiên, hắn có thể nhấc phone liên lạc với Rock nhưng hắn không muốn làm thế. Nếu Rock thật sự muốn kết giao với Đại Mạnh, hay nhờ vả chuyện gì thì sẽ tự mình gọi điện đến. Quả không ngoài sự dự đoán của Đại Manh, sau một lúc đi dạo quanh thành phố Seattle thì tiếng phone đã cất lên. Đại Mạnh không do dự, liền nghe máy. - Alo – Đại Mạnh mở lời như thói quen. - Tôi là Rock đây. Không nghĩ mọi chuyện lại diễn biến như vậy. – Người trả lời đúng là Rock. - Tôi biết. Anh định xử lý như thế nào? Nghe Đại Mạnh hỏi thế, Rock toan định nói hướng xử lý. Thế nhưng, hắn ngay lập tức hiểu rằng, nếu hắn không hỗ trợ thì Đại Mạnh cũng thể giải quyết vấn đề. Nghĩ như thế, Rock liền xoay chuyển sang vấn đề khác. - Cơ quan đàm phán cao nhất của Mỹ đã liên lạc với thư ký của tôi. Hiện tại, họ đồng ý không làm gì nếu như cậu thả San ra. Tôi nghĩ cậu sẽ không giết San bịt đầu mối chứ? Cậu có muốn giết cô gái đó không, cô ta là người có tầm ảnh hưởng rất lớn. – Rock mở miệng thăm dò. Theo Rock thấy, nếu Đại Mạnh giết cô gái đó thì cũng chẳng có gì ảnh hưởng cả. Nếu như là hắn thì hắn cũng sẽ giết, thứ nhất đây là tiện tay, thứ hai là không muốn người khác phát hiện cái gì đó về mình. Về việc sẽ bị người ta ghi hận thì Rock cũng không sợ. Hắn không phải là một tồn bị kẻ khác uy hiếp. - Nếu tôi giết cô ta thì ông sẽ làm gì? – Đại Mạnh không trả lời mà hỏi ngược lại. Ở bên kia mạng di động, Rock gật gù một cái. Thật đúng như những gì Rock suy nghĩ, Đại Mạnh đang thăm dò hắn. Việc thăm dò này chính là muốn kết giao. Rock tất nhiên muốn kết giao với Đại Mạnh, đặc biệt là rất muốn kết giao với Number Ten. - Cậu yên tâm. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa. - Tốt. Anh đáng để tôi kết giao. – Đại Mạnh nói. Nếu cho hắn một sự lựa chọn khác thì hắn sẽ không kết giao với Rock. Chẳng qua hắn cần sự trợ giúp của Rock. Hắn có thể nhờ vả người khác nhưng dù sao thì hắn cũng đã nợ Rock một lời hứa. Lời hứa không phải lúc nào cũng sẽ thực hiện. Tuy nhiên, Đại Mạnh không muốn nợ nhiều người. - Cậu yên tâm. Cứ chém giết thoải mái. Tôi đi chuẩn bị một số thứ để giải quyết gọn ghẽ những vấn đề này. Đúng 9h tối, chúng ta sẽ gặp mặt tại tòa nhà Griffin, vị trí chính xác thuộc Inc., 4th Avenue Southwest, công viên Normandy , thuộc quận Kinh . Khi cậu đến thì hãy liên lạc với tôi. Chúng ta sẽ rời nước Mỹ từ chỗ đó. Rock nói với vẻ bình thản. Đối với hắn, việc giết một người vô cùng quan trọng cũng chẳng sao. Đến tổng thống mỹ, hắn còn có thể giết rồi phủi tay sạch sẽ. Bởi hắn là người trong thế giới sát thủ, hắn sẽ không sợ bất cứ quốc gia nào. Chính xác mà nói, sát thủ sẽ không sống và tranh giành thế giới của quốc gia. Việc hắn nhận vào một rắc rối chính là để nói cho Đại Mạnh biết: “Hắn có thực lực, kết giao với hắn là một điều chính xác”. - Tôi sẽ không giết cô ấy. Đại Mạnh nói một câu cụt lủn, hắn khiến cho Rock cũng phải tụt hứng theo. Tất cả sự sự toan tính của Rock đều bay hết. Hắn cứ nghĩ Đại Mạnh sẽ làm lớn một trận rồi phủi đít rời đi. Còn hắn tất nhiên sẽ là người dọn đống bừa bãi. Nhưng bây giờ Đại Mạnh không có ý định giết San thì cần gì phải hẹn tới lúc 9h tối. Nói thật, Rock cũng không hi vọng Đại Mạnh giết San, vì hắn chẳng có chút lợi ích gì từ việc Đại Mạnh giết một người. - Được rồi, giờ tôi cũng hơi mệt nên sẽ đi dạo một vòng. Đến 9h tối, tôi sẽ tới chỗ đó gặp anh. Tôi biết anh có một số việc cần tôi và sư phụ của tôi hỗ trợ. Nói xong những lời đó, Đại Mạnh liền ngắt phone. Hắn cũng không muốn nói nhiều. Hiện tại hắn hơi mệt thật. “Gia đình!” Đại Mạnh bất giác nói nhỏ một tiếng, rồi lái xe đi. Còn Rock ở bên đó, hắn lắc đầu một cái như xua tan những chuyển phức tạp. Hắn cứ nghĩ, Đại Mạnh sợ người ta phát hiện nên sẽ giết người diệt khẩu. Theo hắn biết, cơ quan điều tra của Mỹ cũng sẽ nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt. Điểm mấu chốt đó chính là Vương Vô Quốc. Mà thôi, Rock cũng không muốn xen vào chuyện người khác. Nếu Đại Mạnh không muốn thì hắn cũng không rảnh đi ép. Cứ thế, hắn suy ngẫm hồi lâu, rồi đi đến chiếc xe Mercedes lúc nào không hay. Nhìn chiếc xe Mercedes, Rock nhíu mày một cái. Thứ này là do hắn sai người chuẩn bị. So với chiếc Audi Security A8 thì chiếc Mercedes Benz S-Guard 600 còn có giá cao hơn, đến tận 1,5 triệu USD. Tất nhiên, trong thời gian ngắn, hắn không thể sai người chuẩn bị một chiếc xe tối tân hơn, nhưng về cơ bản thì nó là chiếc xe bọc thép bền bỉ tương đương với chiếc Audi. Đứng lặng người nhìn chiếc Audi một lát, Rock từ từ đưa chân trái về sau, rồi tung mạnh một cước. “Bầm!” Chiếc xe vẫn không một chút hề hấn. “Bầm!” Rock vẫn tiếp tục đá. “Bầm!” Chiếc cửa chỉ móp một mảnh. “Bầm!” Cánh cửa đột ngột rớt ra ngoài. Nghĩ lại cái cảnh chiến đấu mà camera đã ghi hình, Rock bất giác thở dài một cái. Không nghĩ tới là hắn không thể đạp gãy khóa của chiếc xe này. Về cơ bản, nếu hắn dùng hết sức thì có thể phá tung cửa ở cú đá đầu tiên, thế nhưng đá gẫy chốt cửa là một điều khác. Nó yêu cầu người ta phải tập trung rất nhiều sức mạnhvà phải tung đòn vào một vị trí nhất định. Ở đây chưa nói tới làm sao để dồn lực, mà người tung đòn phải hiểu kết cấu của xe, đòi hỏi kỹ thuật vô cùng chính xác. Thế mà sau bốn cú đá, Rock vẫn không làm được, trong khi đó Đại Mạnh xông pha trong biển người thì chỉ dùng một cước không suy nghĩ. Rock không buồn vì điều này. Hắn ta cảm thấy có chút rất thoải mái. Nếu thực lực của Đại Mạnh cao như thế thì Number Ten sẽ khủng bố như thế nào. Điều này khiến hắn ảo tưởng thoát khỏi sự kìm chế của Bravo và Ác Quỷ. ------------ Đại Mạnh vẫn vòng xe quanh khắp mọi nơi mà không có chủ đích. Cũng không biết bao lâu, xe hắn dừng ở một con đường lớn và đầy vắng vẻ. Đại Mạnh bước xuống xe, nhìn con đường, hắn không hề biết nơi này là ở đâu, bởi nãy giờ hắn không hề nhìn vào bản đồ trong xe. Chỉ là, việc bây giờ của hắn là tháo bỏ thiết bị theo dõi cũng như máy truyền âm trong xe. Hắn cũng định tháo nó khi lực lượng Mỹ rút quân, chỉ là hắn vẫn để đó. Thứ nhất là do hắn hơi nhác, thứ hai là để cho Ken biết: “Hắn không có ý định giết San.” - Cô xuống đây! Cô gái ở trong xe nghe thế thì liền xuống xe. Vào lúc này thì khuôn mặt của cô đã hồng hào hơn trước. Nhớ lại lúc Đại Mạnh nghe điện thoại, đặc biệt ở cái câu “nếu tôi giết cô ta” thì khuôn mặt của cô hoàn toàn tái mét. Nhưng sau khi biết Đại Mạnh không có ý định giết người diệt khẩu thì San đã lấy lại rất nhiều bình tĩnh và bắt đầu suy nghĩ để truy tìm vấn đề. Tất nhiên, cô nghĩ, cô thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi. San bước xuống xe theo lời của Đại Mạnh. Khi đặt chân xuống, cố dũng cảm lướt nhìn hắn ta một cái. Khuôn mặt này thật sự quá khủng bố. Nhưng cô nghĩ đa số là do sự cải trang. Cô đoán người này còn rất trẻ. - Anh muốn tôi làm gì? Đại Mạnh nhìn cô gái. Không nghĩ là cô ta còn dám hỏi. Hắn cứ tưởng một người “đái ra quần” như cô sẽ phải răm rắp nghe lời. Chỉ là một chút ngạc nhiên thôi, Đại Mạnh cũng chả hơi quan tâm, hắn ta kéo cô ta ra phía xa xe, rồi hăm dọa. - Thiết bị nghe lén và định vị được cài ở đâu. Vào lấy, cấm nói nhiều. Cô gái nhìn Đại Mạnh một cái, nghĩ nghĩ đôi chút liền biết ý. Thế là cô đi về vị trí hầm xe, rồi vào trong xe, sau đó lại đi tới chỗ của Đại Mạnh. Bàn tay của cô khẽ cất lên, trên tay là bốn thiết bị, hai cái máy lén và hai thiết bị định vị. Nhìn bàn tay trắng của cô gái Đại Mạnh chỉ gật đầu một cái rồi nhận lấy. Hắn cũng thầm khen việc biết điều của cô gái. Tất nhiên, chỉ khen khi cô ta không nói; nếu nói nhiều, hắn cũng sẽ hù dọa một phen. - Trên xe có 6 thiết bị, tại sao chỉ có bốn? – Đại Mạnh rút khẩu súng ra. San thấy thế liền bĩu môi. Từ việc này thì cô liền biết người trước mặt rất thích hù dọa. Từ đầu chí cuối, hắn ta nổ súng đều là hù dọa. Việc bây giờ cũng chính là cái hù dọa. Thiết bị nghe lén trên xe chẳng lẽ cô không biết. Cô cũng muốn tháo chúng ra lâu rồi, thế nhưng thấy chúng không ảnh hưởng bao nhiêu nên mặc kệ. - Hết rồi. San trả lời ngắn gọn. Mặc dù khinh bỉ người trước mắt nhưng cũng không dám nói hết ý trong lòng. Nhìn ánh mắt khinh bỉ của cô gái, Đại Mạnh đoán là nàng ta đang chửi thầm hắn. Tất nhiên hắn chỉ nghĩ thế, chứ cũng không truy hỏi tiếp. Đứng bên lề đường một lúc khá lâu, Đại Mạnh thấy một chiếc xe tải đi tới. Hắn ta liền lặng lẽ vọt lên phía sau xe, rồi nhẹ nhàng đặt bốn thiết bị vào trong xe. Tuy hắn không muốn làm những việc rỗi hơi như thế này, thế nhưng hắn không thích người ta cứ theo dõi và nghe lén chuyện của mình, mặc dù là hắn chẳng có cái chuyện gì cả. Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Đại Mạnh tiếp tục lái xe đi. Vào buổi trưa, hắn cảm thấy hơi đói nên rờ rờ cái bị quần. Lúc này Đại Mạnh mới nhớ, hắn làm gì có tiền. Khi Đại Mạnh đi xử lý Vương Vô Quốc thì sẽ quay về khách sạn, sau đó sắp xếp rời đi. Ai ngờ, mọi việc lại diễn biến phức tạp như thế này. - Cô có tiền không? – Đại Mạnh hỏi San. Lúc này thì hắn phải dùng tiền của San. Rõ ràng, cô ta phải đền bù tổn thất của Đại Mạnh. - Không, thường thì cảnh trưởng Show sẽ quét thẻ giúp tôi. – San trả lời. Cô nghe Đại Mạnh hỏi tới tiền thì cũng hiểu hắn hỏi để làm chi. Lúc này bụng cô cũng hơi đói rồi. Nghe San trả lời, Đại Mạnh cũng không hỏi nữa. Hắn ta lái xe đưa San tới một cửa hàng điện thoại, sau đó bảo San đi bán điện thoại và chiếc máy tính bảng. Đến lúc này thì San hoàn toàn uất ức, người này quả thật rất ti bỉ, hắn ta có điện thoại không bán, ấy vậy mà lại bán đồ của cô. Sau khi San bán xong hai thứ mà Đại Mạnh bảo, San quay lại đưa tiền vào mặt của hắn. Đại Mạnh chỉ nhìn một cái, rồi nhận lấy số tiền. Xem kỹ thì cũng tầm sáu ngàn đến bảy ngàn đô. Hắn cũng chỉ thầm than “đồ hiện đại tối tân nên đắt tiền”, chứ cũng thể hiện bao nhiêu cảm xúc. Cuối cùng hắn lái xe vào một quán ăn sang trọng, mặc kệ sự bực bội và khinh bỉ của San. Cửa hàng mà Đại Mạnh vào là một nhà hàng mỳ Ý khá nổi tiến ở Seattle. Đương nhiên Đại Mạnh đã từng ăn ở đây một lần nên mới biết quán này. Tiếc là lúc hắn ăn ở đây không phải vào thời điểm này, lúc đó nhà hàng phải gấp ba lần bầy giờ, chắc phải năm 2015 thì nó mới được như thế. Đại Mạnh kêu hai đĩa mỳ Ý, riêng San chỉ kêu một đĩa. Nhìn kẻ bắt cóc đang ăn trước mặt, cô thầm rủa là quỹ chết đói. Trong khi cô ta từ tốn, ăn nhẹ nhàng như người hoàng tộc thì hắn lại lùa một hơi. Rời khỏi nhà hàng mỳ Ý, Đại Mạnh cũng chỉ biết lẩn quẩn vài nơi. Nhiều lúc hắn ta muốn thả San đi, thế nhưng sợ cô ta đi thì bọn cảnh sát Mỹ tới quấy rầy nên hắn đành thôi. Phải đên lúc hắn gặp Rock thì mới vứt bỏ cô ta. Màn đêm dần buông xuống. Chưa bao giờ San cảm thấy mình tự do như bây giờ, thế nhưng cảm giác cô bây giờ quá nhàm chán. Nếu có thể, cô đồng ý ở với Show còn hơn ở với tên bắt cóc này. Khoảng 8h30 tối, xe Đại Mạnh đã đi vào quận King, nghĩa là hắn sắp tới địa điểm giao hẹn với Rock. Nghĩ tới Rock, hắn cũng không biết nói gì. Con người này là kẻ như thế nào, Đại Mạnh cũng không muốn quan tâm. Nếu hắn ta kết giao thì Đại Mạnh kết giao. Nói khó nghe một chút thì kết giao chính là lợi dụng. Khi Đại Mạnh tới tòa nhà Griffin, hắn ta rẽ xe vào một khu vực vắng, sau đó bước ra ngoài. - Chuyện hôm nay thế là xong, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, không ai liên quan gì đến nhau nữa. – Nói xong câu đó, Đại Mạnh đóng cửa xe rồi bước đi. - Khoan, tôi... San định nói là tôi không biết lái xe thì bóng dáng Đại Mạnh đã mất hút. Thế là cô chỉ biết giãy đành đạch trong xe và mắng chửi Đại Mạnh thậm tệ. Nước mắt cô tự động trào ra. Hôm nay uất ức thật quá nhiều, nếu có cơ hội, cô muốn băm vằm kẻ đó ra hàng ngàn mảnh. Chỉ tiếc là cô không biết mặt của Đại Mạnh. Ngồi một lát trong xe, San cảm thấy không gian nơi đây có chút âm u và rợn rợn nên quyết định đi ra ngoài, biết đâu may mắn sẽ tìm được người giúp đỡ. Hiện tại trên người cô không có điện thoại, cũng chẳng có thứ gì để liên lạc, đến cả một đồng cô cũng không có. Càng nghĩ cô càng hận tên khốn khiếp đó. Nếu như Đại Mạnh ở đây chắc tức hộc máu. Hắn làm gì biết San không thể lái xe. Bởi lúc hắn gặp San thì cô ta là một người rất thích đua tốc độ cao. San bước ra ngoài nhìn lui nhìn tới, trong lúc cô định đi ra ngoài thì một chiếc xe ô tô bỗng dừng lại vị trí của cô. San nhìn nhìn, định nhờ vả nhưng nghĩ là nên đi ra chỗ sáng là tốt nhất. Tiếc là cô mới bước được một mét thì hai người đàn ông to con đã xuống xe và ngăn cản. - Này cô gái, đi đâu vào giờ này. San bất giác rùng mình một cái. Đến khi nhìn kỹ người đàn ông mới nói thì rùng mình hơn. Bởi nụ cười của hắn lộ rõ sự dâm dục, ghê tởm. San định bỏ chạy, vừa chạy vừa hét, thế nhưng không kịp làm thế thì đã bị người ta bịt miệng lại. Hai kẻ đó tí tửng dắt San vào vị trí vắng hơn chỗ lúc nãy. Lúc này, bọn hắn cảm thấy rất may mắn. Không nghĩ là đi về địa bàn của mình lại thấy một cô gái xinh đẹp như thế này.