Tán gái sát thủ
Chương 10 : Lịch sử không thể thay đổi. cha mẹ đại mạnh lại ly hôn
Mùa đông đến.
Thôn quê của Đại Mạnh chẳng có cái gì gọi là tuyết trời bay bay, băng đóng cứng sông cả. Ở nơi đây lâu lâu mới xuất hiện những cơn mưa lạnh lẽo.
Đại Mạnh ngồi trong nhà.
Đêm nay chẳng có ai trò chuyện với hắn cả, một mình hắn cứ thế mà ngồi co ro trong ngôi nhà này. Thế nhưng hắn cũng không có chút nào cô đơn cả, bởi vì cảm giác của hắn vào lúc này chính là sự bực bội trong lòng.
Mẹ của hắn đi buôn vẫn chưa về, còn cha của hắn thì đang nhậu nhẹt say sưa.
Cơn bệnh ấy, hắn đã chữa trị hoàn toàn, thế nên theo lý thuyết, cha hắn phải bỏ rượu triệt để. Khổ thay, thói đời là cái thói quen, loại thuốc men có thể chữa trị bệnh căn, chứ không bao giờ chữa trị được sự bon chen của yếu hèn.
Cha hắn không còn nghiện rượu nhưng vẫn có thể uống rượu được!
Bước xuống giường, Đai Mạnh đi tới tủ bếp để tìm kiếm thứ lót bụng. Sau khi bới một tô cơm, hắn dùng muỗng để múc món cá ngừ kho đậu tây, rồi từ từ ăn uống.
Gần mười giờ đêm, khi nghe chiếc city (xe máy) của mẹ đang nổ máy trước nhà thì Đại Mạnh nhanh chóng chạy lên mở cửa.
- Con ăn gì chưa? – Vừa thấy Đại Manh, Lan âu yếm hỏi.
- Dạ, rồi ạ! – Đại Mạnh lễ phép nói.
- Ba con về chưa? – Lan tiếp tục hỏi.
- Dạ, chưa ạ! – Đại Mạnh gãi gãi cái đầu.
Nói đến đó, từ thái độ vui vẻ và hòa nhã thì Lan chợt thay đổi thành sắc mặt âm u. Nàng im lặng, dắt xe vào nhà, rồi đi xuống nhà dưới. Nàng bực bội nằm xuống chiếc giường để nghỉ ngơi.
Kim đồng hồ hướng về lúc nửa đêm.
Tiếng lốc cốc bên ngoài vang lên.
- Mở cửa, mở cửa! Thằng Mạnh đâu? Mở cửa nào!
Là cha của Đại Mạnh! Có vẻ như ông ta đã say quất cần câu.
Không nằm nghỉ dằn dai, Đại Mạnh chạy ngay lên mở cửa.
Vừa nghiêng qua nghiêng lại xuống nhà dưới, Hùng vừa lên tiếng hỏi Đại Mạnh.
- Con ăn cơm chưa? Hức! Mẹ con về chưa.
Khi Đại Mạnh còn chưa kịp đáp thì tiếng cằn nhằn của mẹ hắn đã vang lên.
- Nhậu nhẹt cho lắm vô! Giờ này mà còn hỏi cái gì nữa!
- Lâu lâu mới gặp mặt anh Thọ, lâu lâu mới vui vẻ như hôm nay, em làm gì mà căng thẳng thế? – Hùng lim dim ánh mắt, trả lời.
- Thế hôm qua thì sao? Đừng nói là hôm qua anh cũng gặp anh Thọ nhé! – Lan bực bội.
- Thôi! Đừng nói nhiều nữa! Anh say rồi, anh ngủ đã! – Hùng lâng lâng, thân thể nghiêng qua nghiêng lại, nhưng vẫn cố gắng bước tới chiếc giường, rồi ngã lưng xuống.
Lan nhìn bóng dáng của người chồng mà trong lòng uất ức. Hôm nay, nàng cũng gặp một số chuyện không được tốt cho lắm. Lúc chở hàng về thì hàng nặng quá, cái xe nghiêng qua nghiêng lại, nàng chở không nổi, có vài lúc hàng đổ xuống đường thì không đủ sức để bỏ lên xe mà cột lại. Đến khi nhờ một người đàn ông tới giúp thì người đó lại hỏi: “ Sao em đi buôn xa mà đi một mình thế? Sao mà đi tối thế? Chồng em không lo lắng sao?”. Rồi lúc về nhà thì biết chồng mình vẫn còn đang nhậu nhẹt. Điều này đã làm cho tâm trạng của nàng khá là bực bội.
Nàng cứ tưởng, chồng mình bỏ thói nghiện rượu rồi chứ. Ai dè, được mấy tháng thì ngựa đực cũng lại theo ngựa cái.
Haizzz~~!
Mà thôi! Lan cũng không muốn nói nhiều cho mệt. Nàng nhịn quen rồi!
- Mà anh chưa ăn cơm nè! Em xuống dọn cơm cho anh ăn nào! – Đang nằm trên giường, lại vì rượu nên Hùng nói vu vơ.
Nằm ở trên giường, vì không muốn to chuyện nên Đại Mạnh lặng lẽ bước xuống. Lúc hắn vừa mới tới bếp thì tiếng cha hắn lại vang lên.
- Thằng Mạnh đi đâu đó! Để mẹ mi xuống dọn! Lan xuống dọn cơm, để con đi ngủ, khuya rồi.
Đại Mạnh nhìn mẹ và cha của mình. Lúc này, hắn không biết xử lý sao cả.
- Thôi! Con đi ngủ đi, để mẹ dọn cho! – Lan bước xuống giường, rồi nói với Mạnh.
Một lát sau, khi đã dọn thức ăn ra mâm đầy đủ, Lan cất tiếng gọi.
- Xong rồi kìa! Xuống ăn mau rồi đi ngủ!
- Ừm! – Hùng ẫm ờ, rồi bước xuống.
Mới ăn chưa tới nửa chén cơm, Hùng lại lên tiếng.
- Thằng Mạnh ăn cơm chưa?
- Nó ăn rồi, chờ anh về thì chắc chết đói quá! – Lan bực bội nói.
- Ai hâm thức ăn cho nó? Nó ăn đồ ăn nguội à! Em có hâm đồ ăn lại cho nó không?
- Sao anh ở nhà mà không hâm? Còn nói gì nữa! – Lan uất ức.
- Mi tưởng ta ở không hả! – Hùng trở nên tức giận.
- Anh ở nhà, ở không nhậu nhặt, chứ làm gì? – Lan cố cãi.
- Mẹ nó! Mi có biết là ta phải đi xã giao với rất nhiều người quan trọng không? – Hùng bắt đầu chửi.
- Thôi đi! Lúc nãy đi ngang qua, toàn là cái bọn nhậu nhẹt trong xóm, chẳng có con ma nào mà quan với trọng.
Bụp!
- Con đĩ mẹ! Không biết thì im! – Hùng phóng chén cơm vào người Lan rồi chửi.
- Anh đừng có hàm hồ nhé! Tôi thấy rõ ràng đấy. – Ánh mắt của Lan đỏ lên, nàng đã sắp khóc rồi.
- Mi còn nói nữa hả! Con mẹ nó!
Bầm!
Hùng đứng dậy, cầm cái mâm cơm đập xuống nền. Sau đó, hắn chạy vào buông trong, bưng cái hủ gạo ra, nện xuống cạnh giường.
Bầm! Gạo văng lên tứ tung.
- Tao hiền lành mấy tháng thì mày lên mặt phải không! Lâu lâu mới nhậu thì phải cho ta nhậu chứ.
- Anh nghĩ được vài tháng, rồi nhậu biền biệt một tháng! Như thế này thì ai chịu đời cho nổi chứ! Hức, hức…! – Lan vừa khóc, vừa nói.
- Còn nói à! Mẹ mày!
Hùng chạy lại, chụp lấy cổ Lan, rồi dấn cho một tát tay.
Bốp! Khuôn mặt lan ửng đỏ lên năm ngón. Lan cố gắng vùng vẫy ra.
Hùng tiếp tục một tát nữa nhưng Lan đã né được.
- Mày né hả! Tao coi mày né đi đâu!
Vừa nói, Hùng vừa rút cây cọc nhôm dùng để treo mùng, nện thẳng vào lưng của Lan.
Ự! Cây gậy bằng nhôm cong xấp lại. Hùng vứt mạnh nó vào người của Lan rồi rút tiếp cây thứ hai.
Hắn phang xuống! Nhưng Mạnh đã kịp thời cản lại.
- Mẹ chạy đi! Ba ơi, đừng đánh mẹ nữa!
- Tránh ra! – Hùng quát lên.
Hùng tiếp tục nện xuống đầu của Lan. Vì Lan vẫn còn quá sợ hãi nên vẫn đứng thẩn người ra. Tuy nhiên, do Mạnh vận sức bu cái chân của Hùng để kéo lại, nên cây gậy nhôm đã đi lệch hướng, đập vào cánh tay trái của Lan.
“Bập!”
- Mẹ chạy đi! – Mạnh quát to lên. Hắn cố gắng giúp mẹ thoát khỏi trạng thái sợ hãi.
Nhờ tiếng hô của con, Lan thanh tĩnh một chút, rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
Vì bị Mạnh kéo lại, nên khoảng cách từ Hùng tới Lan là khá xa. Do đó, hắn phóng cây gậy nhôm về phía Lan. Nhưng may sao, Lan đã tránh được.
Hùng tiếp tục rút cây gậy nhôm thư ba bên giường.
- Mẹ chạy đi! – Mạnh lại nhắc nhở.
- Mẹ mày! Tránh ra! – Hùng quát Mạnh.
Bập! Bịch!
Thấy thằng con vẫn bu và kéo chân trái của mình như đĩa đói, Hùng dùng chân phải, đá cho nó một cước.
Cả thân thể của Đại Mạnh văng vào bức tường, miệng hắn nồng nặc hơi máu.
Đứng trước mặt Hùng, khi thấy đứa con bé bỏng của mình bị đá văng vào bức tường, thì Lan định bay tới đỡ nhưng mà không kịp. Lúc nàng vừa mới chạy đến xem thử con ra sao thì chiếc gậy nhôm lại bửa tới. Do đó, Lan vội vàng lùi lại, tránh đi.
Vì không đánh trúng Lan nên Hùng phang luôn cây gây về phía cổ của nàng. Nhưng Lan đã kịp thời đỡ lại. Cây gậy nện thẳng vào bắp tay trái của Lan, người của nàng đau như búa bổ.
- Mẹ chạy đi! – Tức ngực, nằm đơ một chỗ, Mạnh lại hô lên. Hắn muốn bay lên …đập chết cha hắn … thế nhưng có một thứ gì đó … khiến hắn say cuồng.
“Hức, hức…!” Lan khóc, khóc thảm thiết. Nàng cổ hết sức chạy về phía cửa sổ, mở chốt khóa, rồi nhảy ra ngoài.
Ự! Khi nàng vừa mới nhảy lên thành cửa sổ thì cây gậy nhôm cuối cùng ở góc giường thứ tư cũng chớp thì bay đến.
Bịch! Nó đâm thẳng vào lưng của Lan. Nàng rớt xuống cửa sổ, một vết máu đỏ thẩm ở lưng từ từ thẩm thấu trên chiếc áo sơ mi.
Hùng chạy tới cạnh cửa sổ, khắp nơi chỉ một màu sáng mờ mờ ảo ảo do ánh trăng tỏa chiếu.
Chẳng có ai cả!
Hùng quay lại chỗ Mạnh đang nằm. Hắn hằn học nhìn đứa con.
- Mẹ mày!
Bập, bịch!
Đại Mạnh lại nhận thêm một cước nữa, người hắn văng lên, văng xuống. Hắn nuốt vào ngụm nước bọt còn nồng hơi máu. Mặt của hắn đỏ lên, nắm đấm của hắn riết chặt, máu từ các móng bắt đầu ứa ra.
Hắn khóc như chưa bao giờ được khóc!
Màn đêm cuối cùng yên tĩnh, ánh sáng rồi cũng bùng lên.
Sáng hôm sau, mọi thứ chỉ còn là một đống bừa bọn, đổ nát.
Đại Mạnh nằm yên trên nền xi măng. Hắn cứ nằm, nằm ở đây, không hề chợp mắt.
Dậy thôi!
Cha hắn đã đi và đa khóa tất cả cửa nhằm nhốt hắn lại nhưng điều này không thể làm khó hắn được. Lấy một số dụng cụ cần thiết, hắn nạy cánh cửa sổ, nơi mà mẹ hắn bỏ chạy vào tối hôm qua để thoát ra ngoài.
Hắn phải đi xem tình hình của mẹ như thế nào rồi.
-------------
- Mẹ nói sao? Mẹ quyết định ly hôn với cha à? – Sau một lúc xem xét kỹ vết thương và an ủi mẹ, Đại Mạnh mới kinh hoàng trước lựa chọn của mẹ.
- Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi con! Nếu như không phải vì con thì mẹ đã ly hôn lâu rồi. Có lẽ, mẹ đã hết yêu ba con từ lâu rồi! – Lan buồn rầu nói.
- Không còn một lựa chọn khác hở mẹ! – Đại Mạnh trầm ngâm một lúc, rồi buồn bã nói.
Nhìn ánh mắt sầu cảm của Đại Mạnh, Lan suy tư thêm một chút. Hai mẹ con cứ thế mà im lặng, không gian bắt đầu có một chút trầm lắng và tịch mịch. Cuối cùng, khoảng hơn năm phút suy nghĩ, Lan mới thở dài, lên tiếng.
- Nếu như con không muốn thì mẹ tiếp tục cam chịu cuộc sống này vậy!
- Mẹ ơi! Con thật sự không muốn điều này xảy ra! Nếu có thể, mẹ hãy ly thân với ba một thời gian được không? Ly thân vài năm nữa, đến khi con lớn thêm vài tuổi rồi hãy tính tiếp! Được không hở mẹ?– Đại Mạnh cuối đầu, nhẹ giọng nói.
Lan lại trầm tư.
Một lúc sau đó, nàng lại lên tiếng.
- Mẹ đã ly thân ba lần rồi. Nhưng lần nào cũng thế, cha con chẳng bao giờ thay đổi. Có lẽ mẹ quá yếu đuối, có lẽ mẹ phải ly hôn thôi, con à!
- Nhưng mà …! Đại Mạnh ứa nước mắt ra.
Lịch sử không thể thay đổi rồi. Đại Mạnh ngửa mặt ra nhìn bầu trời. Hắn thật sự không muốn mẹ mình phải chịu thêm đau khổ nữa. Có lẽ hai người chia tay thì tốt hơn. Có lẽ hắn biết được tình yêu của mẹ dành cho mình như thế nào là đủ lắm rồi.
Hắn quay mặt bước đi, không nói gì thêm nữa.
Hắn không cần phải làm thêm gì nữa! Hắn đã cảm nhận được một số thứ rồi.
Thế nhưng nếu hắn không có một suy nghĩ già dặn như bây giờ thì ai có thể hiểu cho nổi lòng của hắn. Ai có thể cảm nhận nỗi mất mát của hắn vào những năm tháng trước kia.
Ai? Không một ai cả!
Chỉ có một mình lịch sử của thời gian. Nhưng nó không thể thay đổi được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
5150 chương
5 chương
30 chương
55 chương
867 chương
17 chương
930 chương
82 chương