Tàn Bào

Chương 5

“Ha ha, lại đây, xem tôi mang cho cô cái gì đây này” Tả Đăng Phong thu hồi suy nghĩ, vẫy vẫy tay hướng về Vu Tâm Ngữ đứng cách đó không xa. Hai người chỉ mới tiếp xúc nhau trong thời gian ngắn, nhưng trong mắt Tả Đăng Phong thì Vu Tâm Ngữ vô cùng bí ẩn, biện pháp duy nhất của hắn là chờ khi hai người thật sự quen thuộc nhau thì Vu Tâm Ngữ sẽ chủ động “nói” ra. Vu Tâm Ngữ nghe Tả Đăng Phong gọi liền nhìn lại, rồi ngoảnh mặt hướng về phía dưới ngọn núi xa xa. Giờ nàng đã bớt ngờ vực Tả Đăng Phong nhưng vẫn còn cảnh giác hắn, nàng sợ Tả Đăng Phong dẫn người trở lại. “Cô xem thử đây là cái gì?” Tả Đăng Phong bỏ vật dụng và xẻng xuống rồi rảnh tay lấy từ trong túi ra một gói giấy, trong này có hai cái bánh quẩy. Vu Tâm Ngữ nghe vậy liền cầm theo xâu châu chấu đi tới, nhìn chằm chằm vào cái bánh quẩy trong tay Tả Đăng Phong, nhưng lại do dự không dám đưa tay tiếp lấy. “Hai ta đổi đi, cô đưa châu chấu cho tôi” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ cười nói. Hắn biết rõ Vu Tâm Ngữ không tùy tiện lấy đồ vật của ai nên chỉ có thể giả vờ trao đổi. Nghe vậy Vu Tâm Ngữ lập tức đưa xâu châu chấu cho hắn rồi đưa tay cầm một cái bánh quẩy, nhanh chóng quay người chạy về đạo quan. Thấy vậy Tả Đăng Phong cũng chỉ biết lắc đầu, Vu Tâm Ngữ không phải là người ngu, nàng biết rõ bánh quẩy so với châu chấu thì đáng giá hơn nhiều, vì thế nàng chỉ lấy một cái mà thôi. Tả Đăng Phong cầm cái bánh quẩy còn lại gói kỹ, bỏ vào trong túi áo, hắn cầm xẻng, treo vật dụng lên rồi quay về đạo quan. Trở lại Thanh Thủy quan, Tả Đăng Phong lập tức bắt tay vào thiết kế nơi đặt nồi và bếp ở đông phòng. Hắn gỡ bỏ vách tường rồi lại kết nối nồi và bếp với lò sưởi… như vậy sau này lửa ở nam phòng sẽ được chắn lại không thoát hơi ấm ra ngoài. Làm xong tất cả những thứ này thì sắc trời đã tối, Vu Tâm Ngữ lại nhóm lửa để nướng khoai ở giữa sân, Tả Đăng Phong đi tới cầm khoai lang rửa sạch, bỏ vào nồi gạo nấu chung. Thấy Tả Đăng Phong cướp đi khoai lang, Vu Tâm Ngữ vẫn yên lặng đứng ở cửa đông phòng nhìn hắn nhóm lửa nấu cơm, ánh mắt hiện lên vẻ suy tư. “Bình thường cô và sư phụ của cô không có nấu cơm sao?” Tả Đăng Phong ngồi xổm trước bếp lò thổi lửa cháy lớn thêm hỏi. Toàn bộ Thanh Thủy quan chỉ có ở đông phòng mới có một cái lò sưởi thô sơ, nơi này tuy rằng có thể đốt lò để sưởi nhưng không có biện pháp để nấu cơm. Vì vậy Tả Đăng Phong rất lấy làm kì quái, lẽ nào hai thầy trò nàng trước đó không nấu gì ăn sao! Vu Tâm Ngữ nghe vậy chậm rãi lắc đầu, ra hiệu rằng bình thường nàng và sư phụ cũng không nấu ăn. “Vậy các người ngày thường ăn uống thế nào?” Tả Đăng Phong nghi ngờ hỏi. Vu Tâm Ngữ vẫn lắc đầu, lúc này trời đã tối nên nàng không thể lại dùng đá để viết nữa. Tả Đăng Phong thấy thế cũng không hỏi thêm, bỏ thêm củi vào bếp nấu chín cơm rồi múc ra một bát đưa cho Vu Tâm Ngữ, nàng liếc nhìn Tả Đăng Phong nhưng không nhận bát cơm mà đưa tay ra hiệu Tả Đăng Phong lấy hai củ khoai lang cho nàng. Tả Đăng Phong cố gắng nài ép vài lần, Vu Tâm Ngữ trước sau cố chấp chỉ đòi bằng được hai củ khoai lang kia, đến mức cuối cùng lại quay đầu bỏ đi, thậm chí cả khoai lang cũng bỏ mặc. Tả Đăng Phong không có cách nào khác, bất đắc dĩ phải đuổi theo đưa hai củ khoai lang cho nàng. Vu Tâm Ngữ cầm lấy khoai lang quay về tây phòng không ra nữa. Đêm đó Tả Đăng Phong ngủ rất ngon, sáng sớm hôm sau Tả Đăng Phong mở cửa bước ra, vừa nhìn cảnh tượng trước mắt hắn liền sợ đến ngây người. Trong sân của Thanh Thủy quan, toàn bộ đều chất đầy cây thông khô héo, cây nhỏ thì bằng cổ tay, cây lớn to như thùng nước… các cây này đều còn nguyên cành lá. “Vu Tâm Ngữ, là do cô làm sao?” Hồi lâu, sau khi kinh ngạc Tả Đăng Phong rốt cuộc cũng có phản ứng. Sau khi Vu Tâm Ngữ về tây phòng, nàng không hề đi ra, nên có khả năng lúc đó nàng không có ở trong phòng. Không nghe Vu Tâm Ngữ trả lời, Tả Đăng Phong đưa sự chú ý chuyển qua các cây thông trước mặt. Những cây thông này nhẹ nhất cũng mấy chục cân, cây to thậm chí cũng trên hai trăm cân. Với thể trọng của một người phụ nữ như Vu Tâm Ngữ thì tuyệt đối không thể kéo được cây nặng như vậy, nhưng nhìn vết tích nơi bờ tường bị sụp đổ, dễ dàng nhận ra những cây này đều được kéo từ bên ngoài vào. Ở nơi này chỉ có hắn và Vu Tâm Ngữ, nếu Vu Tâm Ngữ không làm thì ai làm?Ôm trong lòng mối nghi hoặc, Tả Đăng Phong từ đông phòng đi ra ngoài đạo quan, vừa ra khỏi cửa lại sợ hết hồn. Hắn thấy Vu Tâm Ngữ đang khiêng cái vại nước từ hồ nước phía đông đạo quan đi lên, cái vại nước này Tả Đăng Phong đã từng thấy ở chính điện, to lớn chừng một vòng tay, nếu nó được chứa đầy nước thì phải nặng ít nhất đến ba trăm cân. Lúc này Tả Đăng Phong đang đứng ở trên cao nhìn xuống nên thấy rõ là Vu Tâm Ngữ đang khiêng vại nước đã đầy. Vu Tâm Ngữ cao không tới 1m6, nặng chỉ chừng 70-80 cân, làm sao nàng có thể nâng được vật có trọng lượng nặng hơn thể trọng mình gấp ba lần? Hơn nữa, nhìn nàng khiêng vại nước từ dưới sườn núi đi lên trông thật nhẹ nhàng, không có chút gì gọi là nặng nhọc cả, sao có thể như vậy được? Cũng may hiện là ban ngày ban mặt, nếu là buổi tối, e rằng Tả Đăng Phong đã sớm sợ hãi mà chạy trối chết rồi. Lúc này hắn chỉ nghĩ được: “thật may là khuya hôm trước mình không nóng vội phi vào đánh cô ta” Tả Đăng Phong ngơ ngác đứng ở cửa đạo quan nhìn Vu Tâm Ngữ dần đến gần. Lúc đi ngang qua Tả Đăng Phong, Vu Tâm Ngữ quay đầu liếc nhìn hắn… Tả Đăng Phong theo bản năng lùi lại mấy bước, Vu Tâm Ngữ thấy thế liền lộ vẻ nghi hoặc, xoay người từ lổ hổng ở bức tường đi vào đạo quan. Tả Đăng Phong ngạc nhiên đi theo vào. Vu Tâm Ngữ đi tới cửa đông phòng đặt vại nước xuống, rồi quay về tây phòng ngồi xuống trên thềm. “Sao sức lực cô lại mạnh như vậy?” Tả Đăng Phong đi tới bên cạnh Vu Tâm Ngữ hỏi. Vu Tâm Ngữ nghe vậy chỉ chậm rãi lắc đầu, cũng không hề có ý định thông qua bất kỳ phương thức nào để trả lời hắn. “Thần lực trời sinh sao?” Tả Đăng Phong lại vội vàng truy hỏi. Việc làm của Vu Tâm Ngữ là đã vượt ra khỏi phạm trù hiểu biết của hắn, nên trong lòng Tả Đăng Phong thấy càng sợ hãi hơn là hiếu kỳ. Vu Tâm Ngữ vẫn lắc đầu“Sư phụ cô dạy cô à?” Tả Đăng Phong đặt câu hỏi lần thứ hai. Cũng có một số đạo sĩ tập luyện võ thuật nên Tả Đăng Phong mới hỏi câu này. Nhưng những loại võ thuật bình thường chỉ làm cơ thể tráng kiện thêm chứ không có cách nào vượt quá cực hạn của cơ thể như vậy được. Điều khiến Tả Đăng Phong không nghĩ tới là Vu Tâm Ngữ lại gật đầu ngầm thừa nhận. “Đây là võ thuật sao?” Thấy nàng biểu lộ thế, Tả Đăng Phong lập tức tận dụng mọi cơ hội mong muốn biết được chân tướng sự việc. Vu Tâm Ngữ nghe vậy lại lắc đầu, hôm nay tâm trạng nàng không được tốt, có thể do có gì đó thấy khó chịu trong lòng nên đôi hàng lông mày một mực nhíu lại. “Vậy đó là thứ gì? Tả Đăng Phong lại hỏi. “Đạo thuật!” Vu Tâm Ngữ nhặt hòn đá viết lên nền gạch. Tả Đăng Phong nhìn thấy hai chữ này liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Năm đó hắn được Vương Lão gia tử dạy dỗ hơn mười năm đèn sách, từ văn hóa, tứ thư, ngũ kinh đến thiên văn, địa lý; từ thi từ, lịch sử đến toán học, kinh tế… cái gì cũng đã học qua. Thậm chí lúc rãnh rỗi Vương Lão gia tử còn dạy cho hắn một ít ngôn ngữ của Nhật Bản nữa. Tất cả những học vấn này đều là tinh hoa của nhân loại, là nền văn hóa chính thông, do đó Tả Đăng Phong chưa bao giờ tin vào đạo thuật hay phép thuật gì cả. Dưới cái nhìn của hắn thì cái gọi là đạo thuật chẳng qua là thủ đoạn lừa gạt của bọn thần côn bùa ngải, bói toán mà thôi; thế nhưng việc này xảy ra sờ sờ trước mắt khiến hắn muốn không tin cũng không được. “Cô có sức lực mạnh mẽ như vậy sao lại còn giả thần giả quỷ dọa người?” Tả Đăng Phong cuối cùng cũng đã rõ năm đó làm sao mà Vu Tâm Ngữ di chuyển được những bộ hài cốt kia. Nghe Tả Đăng Phong nói, Vu Tâm Ngữ nhìn chằm chằm vào mặt hắn, đến khi lông tóc hắn như muốn dựng ngược lên thì Vu Tâm Ngữ mới viết xuống nền gạch: “Sư phụ đột nhiên rời đi, đạo thuật không thành, mỗi tháng chỉ thi triển được ba ngày” “Ồ” Tả Đăng Phong đột nhiên tỉnh ngộ. Vừa nãy, Vu Tâm Ngữ nhìn chằm chằm vào hắn ắt là do nàng đang do dự, có nên nói sự thật ra cho hắn biết không. Vu Tâm Ngữ đã chịu thổ lộ thì cũng xem như đã chịu tin tưởng hắn rồi. “Trong lòng tôi đang không được thoải mái” Vu Tâm Ngữ viết vài chữ xong, thả cục đá xuống đi vào tây phòng. Tả Đăng Phong nghi hoặc nhìn theo Vu Tâm Ngữ vào nhà, Vì hắn đã có hai người chị nên lúc Vu Tâm Ngữ đứng dậy, Tả Đăng Phong liền hiểu vì sao Vu Tâm Ngữ cảm thấy không thoải mái. (DG: chắc là tới chu kỳ của tháng – mỗi tháng thi triển được đạo thuật 3 ngày đều trúng vào 3 ngày này)Sau khi Vu Tâm Ngữ vào nhà, Tả Đăng Phong cũng không lập tức rời đi mà đứng đó sắp xếp toàn bộ suy nghĩ đang rối bời của hắn. “Cây thông chất đầy trong sân và cái vại chứa nước chứng tỏ những lời của Vu Tâm Ngữ là thật, xác thực là nàng có biết đạo thuật. Thế nhưng vì mười năm trước, sư phụ của nàng vội vàng rời đi nên nàng chỉ học được một ít đạo thuật cơ bản và trong một tháng cũng chỉ có vài thời điểm mới thi triển được đạo thuật. Ngoài ra, những đồ vật trong hai gian sương phòng và hai cái bồ đoàn trong chính điện nói rõ năm đó trong tòa đạo quan này chỉ có nàng và sư phụ nàng; rốt cuộc sư phụ nàng đi đâu? Tại sao năm đó lại vội vàng rời đi? Trong đạo quan sao không có nhà bếp?” Những vấn đề này đều làm Tả Đăng Phong không ngừng thắc mắc nhưng lại không tài nào suy đoán ra. Trân người suy nghĩ hồi lâu, Tả Đăng Phong mới hồi phục lại tinh thần, công việc hắn cần phải làm còn rất nhiều. Quan trọng nhất là phải đưa đống hài cốt trong chính điện đi chôn cất. Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong cầm xẻng đi ra khỏi đạo quan, đào một cái hố lớn trong núi ở phía đông của đạo quan, sau đó hắn quay về đạo quan lần lượt di chuyển từng bộ hài cốt ra đó. “Tả Đăng Phong, có phải ngươi ăn trộm dao phay của ta không?” Ngay khi Tả Đăng Phong dùng mảnh vải màu vàng lấy được trong đại điện, bọc lại một bao hài cốt đi ra đạo quan, thì bên dưới ngọn núi truyền đến tiếng quát tháo. Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn về hướng tây, phát hiện ra tên Bàn Đại Hải - làm việc ở căn tin phòng văn hóa huyện - đang từ bên dưới ngọn núi đi lên. “Sao ngươi lại đến đây?” Tả Đăng Phong dừng chân hỏi. Bàn Đại Hải so với Tả Đăng Phong thì lớn hơn vài tuổi, do quá mập mạp nên mọi người đều gọi hắn là Bàn Đại Hải. Hắn là do Tả Đăng Phong giới thiệu vào làm việc ở căn tin của nhà văn hóa, bởi vậy trong ngày thường, quan hệ giữa hắn và Tả Đăng Phong rất tốt. “Hồ Tây kêu ta tới đây để thăm ngươi” Bàn Đại Hải bước nhanh đi tới. “Móa, kêu ngươi tới để xem ta có chết hay chưa chứ gì?” Tả Đăng Phong không nhịn được hừ lạnh một tiếng. Sự tình ma quái ở Thanh Thủy quan này ngoài thôn ai cũng biết, do đó Tôn Ái Quốc và Hồ Tây cũng không thể không biết, đôi cẩu nam nữ này cố tình đưa tên này tới để xem mình bị dọa thế nào chứ không phải là hảo tâm gì. “Ai da, mệt chết ta mất” Bàn Đại Hải đi tới trước mặt Tả Đăng Phong đặt mông ngồi phệt xuống trên bậc thềm ngoài đạo quan. “Ngươi làm sao mà đi nổi tới nơi này?” Tả Đăng Phong hỏi. Người bình thường tốc độ đi bộ chừng 5 đến 7km/h, nhìn tướng phục phịch của tên Bàn Đại Hải này thì cũng đủ đã biết ra sao rồi. “Ta cỡi xe đạp của sở trưởng đến đây, cho ngươi mấy cái bánh màn thầu này!” Bàn Đại Hải cầm trong tay một bọc nhỏ đưa tới. “Cảm ơn tên béo ngươi, nhưng mà ngươi về đi, nơi này xảy ra toàn chuyện ma quái” Tả Đăng Phong tiếp cái bọc rồi nói. Hắn cũng không muốn nói thật cùng Bàn Đại Hải, bởi vì hắn nói ra sợ rằng Bàn Đại Hai sẽ về tấu lại, lúc đó Tôn Ái Quốc và Hồ Tây lại nhớ đến hắn mà trù dập hắn cũng nên. “Ai da, ta đến đây là để nói chuyện này cho ngươi biết, nghe người khác nói bên trong này có quỷ a!” Bàn Đại Hải xoay người đứng lên nhìn về phía đạo quan rách nát mặt lộ vẻ sợ hãi. “Trời vừa tối, âm phong từng trận cuốn lên, tiếng gào thét thảm thiết, mặt đất hiện đầy xương người. Nè, ngươi xem đi!” Tả Đăng Phong đưa cái bọc chứa đầy xương người cho Bàn Đải HảiBàn Đại Hải thuận tay nhận lấy, vồ vập mở cái bọc liền rơi ra một cái đầu lâu. Hắn oa lên một tiếng đem bọc xương ném đi. “Lão Tả, nếu thực sự nguy hiểm quá thì đừng làm nữa, đừng vì mấy đồng tiền mà đánh mất tính mạng mình a!” Bàn Đại Hải sắc mặt xám ngoắt nhìn chằm chằm vào bao hài cốt vương vãi trên đất. “Không có tiền mẹ ta ăn cái gì, ta còn có hai người chị, một người lại có ba bốn đứa con, uống gió Tây Bắc để sống à?” Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài. Chuyện ma quái là giả, nhưng hắn cần tiền là thật. “Đây không phải là nơi tốt lành gì a, cái chỗ chết tiệt này mới nhìn ta đã cảm thấy tê dại hết cả da đầu, buổi tối ngươi bị hù dọa thế mà vẫn chưa chết à?” Bàn Đại Hải tỏ vẻ ân cần nói. “Ngươi trở lại nói với Sở trưởng và Hồ Tây, nhanh nhanh điều ta về đi, nếu còn ở lại đây chắc ta điên mất” Tả Đăng Phong lùi một bước để tiến hai bước, trên thực tế hắn phi thường rõ ràng Hồ Tây ước gì hắn điên ngay lập tức. “Được, ta đi trước đây!” Bàn Đại Hải xoay người rời đi, tuy rằng hắn cao to nhưng lá gan lại cực kì nhỏ. “Dao phay của ngươi đây nè!” Tả Đăng Phong cao giọng gọi. “Ngươi giữ lại phòng thân đi, để lần sau đến ta mang cho ngươi cây súng hỏa thương. Bàn Đại Hải không quay đầu lại trả lời. “Tốt quá, tuyệt đối đừng quên nha!” Núi này rất nhiều thỏ, Tả Đăng Phong lập tức nghĩ tới việc dùng súng đi săn thỏ. “Không được, súng không dùng để bắn quỷ được, để ta nghĩ cách tìm cho ngươi cây kiếm gỗ đào.”