Chúng ta đi tới đỉnh núi đầy yêu khí, theo người dân trong vùng cho biết đỉnh núi này được gọi là Thiền Sơn. Xung quanh trăm dặm cây cối tươi tốt, tuy nhiên không có hộ gia đình nào dám trú ngụ gần đỉnh núi này.Trước khi đến đây chúng ta đã hỏi qua người dân, họ nói xung quanh đỉnh núi này có rất nhiều yêu ma, quỷ quái. Thời đại này đi đâu cũng có yêu ma, quỷ quái muốn tránh cũng không được. Muốn nhanh đến Trần Đường Quan chúng tôi phải đi qua ngọn núi này. Đến chân núi, Khương Tử Nha quay sang nhìn tôi:
-Chiêu Đệ nàng nhớ cẩn thận, nơi này có yêu khí, Võ Cát, Tiểu Muội theo sát ta. Khương Tử Nha nắm lấy tay ta rồi nói với Võ Cát cùng Tiểu Muội.
-Tỷ phu, nếu vậy chúng ta đổi đường khác đi có được không? Tiểu Muội sợ hãi.
-Đường nào mà chẳng có yêu ma! Võ Cát nhìn Tiểu Muội.
-Vậy...tính sao bây giờ? Tiểu Muội lắp bấp.
-Tiểu Muội đừng sợ, người tốt sẽ được ông trời che chở! Ta quay sang trấn an Tiểu Muội.
-Được rồi, chúng ta đi thôi! Khương Tử Nha thúc giục.
Chúng ta đi chưa qua khỏi ngọn núi thì đã bị yêu quái cản đường, là một đám yêu tinh nhỏ. Tiểu Muội nhìn thấy chúng thì cả người run rẩy, cứ bám chặt lấy Võ Cát. Võ Cát cũng không thua kém gì, hai người cứ thế ôm nhau run lẩy bẩy. Tướng công Nha Nha của ta bắt đầu xông vào tấn công đám yêu quái. Chàng xuất chiêu thật đẹp mắt, chốc thì màu vàng lát sau màu xanh... Đây chính là phép thuật. Ta mở to mắt nhìn cảnh đánh nhau trực tiếp, mà không phải kỹ xảo phim trường hay cắt ghép hiệu ứng.
Một đám hơn 10 tên yêu quái, tướng công lo đối phó với chúng còn ta đứng nhìn, xui cho ta có hai tên yêu quái chạy đến nắm tay ta kéo đi.
-Tướng công, cứu thiếp ah!!! Ta la lên.
-Hai tên yêu quái thối, bỏ lão nương ra! Các người nhìn đi, nhìn đi...có thấy đạo sĩ đang đánh với anh em các ngươi không? Đó là Tướng công Nha Nha của ta, nếu không muốn cùng chung số phận với họ thì mau thả ta ra... Ta vừa giãy giụa vừa hét vào mặt hai tên yêu quái.
-Chiêu Đệ! Khương Tử Nha hét lên rồi vụt về phía ta đánh văng hai tên yêu quái.
-Mã...mã tỷ... Tiểu Muội hoàn hồn.
-Sư nương! Người không sao chứ? Võ Cát cũng chạy lại phía ta.
-Sao với trăng gì, sư mẫu ngươi bị yêu quái bắt đi mà hai người các ngươi đứng đó ôm nhau thắm thiết! Ta dùng tay áo quạt quạt mồ hôi trên cổ.
-Tỷ phu, ngươi thật lợi hại! Ngươi biết phép thuật? Tiểu Muội vỗ tay.
-Đương nhiên, nếu không sao có thể làm sư phụ của ta! Võ Cát hất cằm.
-Chiêu Đệ, nàng có bị thương không? Khương Tử Nha nắm lấy tay ta.
-Thiếp không sao! Lúc nảy thật đáng sợ, hai tên mặt mày dữ tợn ấy định ăn thịt thiếp, nếu tướng công không cứu thiếp thì thiếp bị ăn thịt mất rồi! Hai mắt ta long lanh nhìn Khương Tử Nha.
-Sư mẫu, con thấy tụi nó chỉ kéo người đi thôi mà, trí tưởng tượng của người thật phong phú! Võ Cát lý sự.
-Ngươi thì biết gì mà nói! Nếu tướng công Nha Nha không cứu ta chẳng phải ta sẽ bị làm thịt hay sao? Biết đâu tụi nó thấy ta xinh đẹp mang về làm phu nhân của đại vương bọn chúng! Ta chu môi.
-Ha ha..sư..sư..mẫu....Võ Cát ôm bụng cười.
-Mã tỷ...với nhan sắc của tỷ...có khả năng sao? Tiểu Muội cũng ôm bụng cười.
-Đủ rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường! Khương Tử Nha nghiêm giọng.
Chúng ta tiếp tục lên đường, vượt qua ngọn núi này đi thêm nữa tháng chúng ta sẽ đến được Trần Đường Quan. Ta sắp được gặp Na Tra rồi, đến Trần Đường Quan ta mong mọi chuyện sẽ diễn ra đúng với kịch bản mà ta đã biết. Đi đến ngày thứ năm có một chuyện đã khiến tình tiết kịch bản thay đổi, khiến ta không kịp trở tay.
Thạch Đầu Trấn
Chúng ta dừng chân ở Thạch Đầu trấn một ngày, mọi người đã đi suốt mấy ngày, đôi chân cũng muốn rụng rời nên tướng công Nha Nha quyết định sẽ nghỉ chân ở đây một đêm.Bây giờ trời vẫn chưa tối, ta và Tiểu Muội rủ nhau đi dạo phố và mua một ít quần áo mới. Đã lâu rồi không được cùng nhau đi dạo phố thế này. Chúng ta rất hưng phấn. Mãi mê chạy tới chạy lui, xem hết thứ này đến thứ kia ta và Tiểu Muội lạc nhau lúc nào không hay. “Chết rồi, Tiểu Muội đâu?” ta đi khắp nơi tìm kiếm muội ấy nhưng không gặp.
Ta không thể để lạc mất Tiểu Muội được, nếu bây giờ quay về nói với tướng công chắc trời vẫn chưa tối. Để tiểu muội một mình bên ngoài rất nguy hiểm. Nghĩ vậy ta định quay trở về nhưng lại không nhớ khách điếm chúng ta trọ ở chổ nào. Ta bối rối, hỏi thăm người dân, ta miêu tả từng chi tiết về Tiểu Muội, hỏi rất nhiều người nhưng họ vẫn không thấy Tiểu Muội.
Cho đến khi có một vị lão bà nói bà ta trông thấy Tiểu Muội đi về phía Nam thì ta vội rối rít cảm ơn rồi đi về hướng Nam “Tiểu Muội chẳng lẽ cũng lạc đường như mình sao?”
Ta đi mãi về hướng Nam cho đến khi trời xế bóng. Vẫn không tìm được Tiểu Muội, dừng lại mới thấy nơi này có rất nhiều cây cối. Xung quanh còn có tiếng nước chảy róc rách. Không thấy bóng người. Bất chợt ta nghe có tiếng người, ta lắng nghe thật kỹ:
-Cô nương, cô thật xinh đẹp! Nhà nàng ở đâu? “Là tiếng nam nhân”
-Công tử, nhà tiểu nữ ở gần đây thôi! “Tiếng nữ nhân”
Ta rón rén tiến về phía trước, nếu ta nghe không lầm có kẻ trêu chọc dân nữ. Đối phó đám yêu quái thì ta hiện nay không đủ sức nhưng đối phó đám người bình thường này thì ta làm được. Ta bước nhanh về phía trước. Xuyên qua mấy thân cây to, ta thấy bên hồ có một đôi nam nữ đang đứng.
Nam nhân áo xanh, nữ nhân áo tím. Máu anh hùng nổi lên trong ta, ta hướng về phía họ hô to:
-Ban ngày, ban mặt dám trêu ghẹo con gái nhà lành!
Hai người bên hồ giật mình quay đầu nhìn ta.
-Ê, cái tên tóc đỏ kia! Ta nói ngươi đó! Ta chỉ một ngón tay về phía tên tóc đỏ.
-Ta? Tên tóc đỏ chỉ chính mình.
-Uhm!...chứ còn ai! Ta nhìn hắn thật kỷ. Tên này thật đẹp trai nga, tóc đỏ rực, mắt đào hoa, dáng người cũng mị hoặc...chậc...tiếc là hắn là kẻ bại hoại.
-Ha ha....người xấu xí... ngươi có bản lĩnh đấy! Tên tóc đỏ mỉm cười thật to.
-Ngươi để cô nương ấy đi, ta sẽ ở lại! Ta chống tay, để ta ở lại xử lý hắn.
-Được, cô nương hẹn ngày gặp lại ah! Tên tóc đỏ quay sang cô nương áo tím.
-Công tử!!! Cô nương áo tím có vẻ không chịu đi.
-Cô nương, nàng mau đi ah, nếu không đi gã nam nhân tóc đỏ này sẽ thịt nàng ahhh... Ta chạy lại cô nương áo tím, nắm tay nàng tha thiết.
-Ta... cô nương áo tím ngập ngừng.
-Đi mau...ngươi thật ngu ngốc mà.. Ta đẩy nàng về phía trước, nàng cam chịu rảo bước đi mà còn quay đầu nhìn tên tóc đỏ.
“Thật háo sắc mà, ngu ngốc” ta lẩm bẩm. Tên tóc đỏ nhìn ta, nụ cười trên môi hắn càng sâu. Ánh mắt hắn lóe sáng.
-Này, xấu xí! Ngươi tưởng mình có giá trị hơn nàng ta à? Tên tóc đỏ nhìn ta mỉm cười.
-Đương nhiên là ta biết ta không bằng nàng, nhưng ta có thể thu phục được ngươi! Ta dõng dạc tuyên bố.
-Ngươi? Ha ha ha... Tóc đỏ cười lớn.
-Mau khai báo danh tánh! Tên họ là chi? Quê ở đâu? Dám ban ngày ban mặt dụ dỗ con gái nhà lành! Ta chọn một nơi đất nhô cao sau đó trèo lên rồi chỉ vào mặt hắn.
-Ta ư? Ta là Thân Công Báo, nhà ở Triều Ca! Tóc đỏ xòe quạt, quạt mấy cái. Không biết hắn từ đâu có cây quạt.
-Uh, Thân Công Báo!!!....cái gì? Thân Công Báo??? Ba chữ đập vào đầu ta. Ta run rẩy nhìn hắn. Sau một lúc ta lên tiếng.
-Công tử... ngươi đứng yên đó một khắc có được không? Nhớ đừng nhúc nhích.
Thân Công Báo nhìn ta ngạc nhiên, mắt hắn mở to. Còn ta thì nhân cơ hội lùi lại chạy đi. Vừa đi ta vừa nói với lại. – Thân Công Báo có phải không? Chờ ta đi khỏi ngươi hãy nhúc nhích nhé!
Ta không dám lưu lại giây phút nào, tên Thân Công Báo này là nhân vật phản diện đứng đầu bản nam, lại vô cùng háo sắc, thích XX vợ người ta, thích mỹ nữ từ yêu tới người... ta chạy cho nhanh ahhh.
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
25 chương
22 chương
42 chương
92 chương
66 chương
17 chương
12 chương