Tam Tiếu
Chương 4 : Ngoại truyện ra mắt người thân
Trong kinh thành, khi người quen gặp nhau, câu nói đầu tiên thường là “Ăn chưa?” hoặc là “Giá trống lại rớt à!”, nếu có chút quan tâm đến mùa vụ thì có thể còn hỏi “Ếch nhái với ve sầu vẫn còn làm ồn sao?” Dạo gần đây, lời chào hỏi lại đồng loạt trở thành “Nghe gì không? Lục vương gia sắp về kinh!”
Cách hoàng cung không xa có một con ngõ nhỏ, trong ngõ có một số những tòa phủ nhà cao cửa rộng, xanh vàng rực rỡ được xây san sát nhau. Tất cả ở đây đều là hoàng thân quốc thích, quan to hiển hách, phủ của Lục vương gia đương nhiên cũng như thế.
Một ngày sáng sớm, toàn bộ hạ nhân trong phủ Vương gia ăn mặc chỉnh tề, xếp thành hàng đứng chờ trước viện, quản gia cùng tám đại nha hoàn, bốn mama già, và sáu vị công công trong cung phái tới, ngẩng đầu đứng ở ngoài cửa.
Khí trời tháng chín, mặc dù đã vào thu nhưng gần tới giữa trưa, phải đứng hơn nửa ngày như vậy, ai nấy đều có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, quản gia cầm ống tay áo lau lau mồ hôi trên thái dương, hướng về một vị công công có vẻ nhiều tuổi nhất, cung kính nói: “Triệu công công, nếu không ngài vào nhà nghỉ ngơi trước một chút?”
Triệu công công khẽ thở dài, nhưng sau đó vẫn đứng thẳng tắp như cũ, “Lão nô vẫn nên đứng ở đây chờ thì hơn, trong cung vẫn còn đang chờ tin tức đến! Đêm qua Hoàng hậu nương nương đã không được ngủ ngon rồi!” Nửa câu sau đó ông ta không nói ra nữa, thật ra thái hậu nương nương đã ba buổi tối liên tục không thể an nghỉ rồi.
Quản gia gật đầu một cái, sai người dâng trà lạnh lên cho mấy vị công công. Lại đợi thêm gần một canh giờ nữa, rốt cuộc họ cũng nhìn thấy một đoàn xe chậm rãi đi tới từ xa, trừ tiếng vó ngựa đều đều, cả đoàn người thật dài không hề vang động.
Quản gia chậm rãi đi tới, dừng lại trước cửa một chiếc xe ngựa vân đen nạm vàng, cửa xe bị đẩy ra từ bên trong, quản gia vừa muốn mở miệng thỉnh an liền bị một ánh mắt bén nhọn ngăn lại, chỉ thấy Lục vương gia cực kỳ cẩn thận ôm lấy một người trong xe. Quản gia vô cùng kinh ngạc! Người nọ mặc một bộ trường bào màu trắng, mềm nhũn nằm trong ngực của Lục vương gia, giống như đang ngủ say. Lục vương gia không để ý đến bất kỳ kẻ nào, trực tiếp sải bước trở về phòng ngủ.
Một đám hạ nhân đứng đầy vườn bị bỏ lại, gương mắt nhìn nhau. Triệu công công khẽ than thầm trong lòng, trong cung và ngoài cung, e rằng sẽ có thêm một cơn sóng lớn nữa rồi.
Đến khi trăng sáng và mặt trời giao ban xong, chính thức đổi chỗ cho nhau, Đường Bạch Thỏ mới chịu mở mắt, đánh một cái ngáp thật to, sau đó duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, đôi mắt đen tròn lúng liếng đảo một vòng quanh phòng, hỏi người đang đứng bên giường: “Đây là đâu thế?”
Phong Nghịch cúi người, khẽ hôn lên hai má của nàng, dịu dàng mở miệng: “Chúng ta đến nhà rồi. Đói bụng chưa?”
Đường Bạch Thỏ gật đầu một cái, Phong Nghịch dặn dò tỳ nữ ngoài cửa xong liền quay trở về phòng giúp ái thê mặc quần áo.囧
Trong phòng ăn, quản gia vẫn đang ở trạng thái trật khớp cằm, đây~~~~ đây ~~~~đây đây đây ~~~~~ đây là Lục vương gia sao? Chỉ đi một chuyến tới Giang Nam thôi, Lục vương gia mặt lạnh lãnh tình của ngày xưa sao đã trở thành một vú em như thế?
Khi Phong Nghịch múc một muỗng trứng bồ câu hầm cách thủy đưa tới miệng Đường Bạch Thỏ, Đường Bạch Thỏ một cái liếc mắt cũng không cần, há miệng liền nuốt vào, cằm của quản gia rốt cục cũng rơi xuống.
Đường Bạch thỏ nháy mắt mấy cái: “Ông già kia bị sao thế?”
Phong Nghịch phẩy tay một cái, tiếp tục chuyên tâm bóc tôm giúp Đường Bạch Thỏ: “Già rồi, cốt chất tơi. Người đâu, đỡ Trương quản gia xuống rồi mời đại phu đi.”
Quản gia ~~~~~~>. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
67 chương
17 chương
48 chương
16 chương
305 chương