Tâm Thuỷ Dao

Chương 72 : Sinh? (2)

Làm bốn món ăn một món canh, Tiểu Tứ canh giữ ở bên cạnh bàn, trong lòng bất an nhìn chăm chú vào ánh nến. Khi Trạng Nguyên ca trở lại, hắn phải mở miệng nói với Trạng Nguyên ca như thế nào? Nói hắn uống thuốc, nói hắn… muốn đứa nhỏ? “Tứ Nha, ta đã trở về.” Hô to một tiếng, bên ngoài bận rộn một ngày Văn Trạng Nguyên cuối cùng về tới nhà. “Trạng Nguyên ca?” Nhìn thấy người kia vén rèm vào, Tiểu Tứ vội vàng đi vắt khăn ướt, “Sao lại biến thành thế này?” Chỉ thấy cả người Văn Trạng Nguyên lấm lem. “Đừng nói nữa.” Ảo não mà tiếp nhận khăn ướt, Văn Trạng Nguyên vừa lau mặt vừa nói, “Đi đến đầu ngõ, đột nhiên nhảy ra một con chó, ta tránh đi, thì đụng đến thùng phân ai đó đặt bên cạnh. Cũng không biết là chó nhà ai.” “Ngã sao?” Tiểu Tứ vội hỏi. “Không ngã, chỉ là biến thành một thân thối.” Trấn an Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên nhăn lại cái mũi, “Tứ Nha a, ngươi ăn trước, ta ra bên ngoài tẩy rửa vị thối đã.” “Trạng Nguyên ca, ta đi nấu nước cho ngươi.” Tiểu Tứ nói xong liền định đi ra ngoài. “Tứ Nha, ” giữ chặt Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên hôn hắn một ngụm, “Ta tự đi được rồi, chờ ăn cơm xong ngươi lại nấu nước cho ta.” “Kia, vậy ăn cơm trước. Nước giếng lạnh.” Đã nhiều năm qua rồi, hắn vẫn vì sự vô cùng thân thiết của người này mà tim đập nhanh. Văn Trạng Nguyên cười nói: “Được rồi, ta đang đói đến bụng lép xẹp đây này, chỉ không muốn bẩn lây cho ngươi thôi.” Thấy “vợ” căn bản không chê chính mình, Văn Trạng Nguyên cởi quần áo, chỉ mặc mỗi tiết khố, ngồi xuống. Tiểu Tứ vội vàng dọn cơm, dọn canh lên cho y. Làm tốt, hắn lại đi vào phòng bếp nấu nước, làm cho Văn Trạng Nguyên ăn cơm xong có thể tắm rửa. Ăn như hổ đói, Văn Trạng Nguyên không có thời gian mà nói liên tục nữa. Nhiều năm như thế, cái miệng của y sớm bị Tiểu Tứ dưỡng ngậm, chính là dùng cơm trong cung, y đều cảm thấy không ngon bằng “vợ” nhà mình nấu. Cho nên vô luận trời tối thế nào, y đều phải quay về dùng cơm. “Trạng Nguyên ca, uống một chút canh, đừng để nghẹn.” Tiểu Tứ cả ngày ở nhà, nguyên bản ăn được không nhiều lắm, hơn nữa trong lòng có việc, rất nhanh đã ăn xong. Ăn xong hắn vội hầu hạ Văn Trạng Nguyên. Văn Trạng Nguyên đúng là hoàn toàn hưởng thụ Tiểu Tứ hầu hạ, y mỗi ngày đều trông mong chuyện đó là có thể sớm về nhà, có người này ở nhà, y thấy thoải mái, thấy thoả mãn. Ăn như gió cuốn mây tan, chả mấy chốc hết sạch tất cả đồ ăn trên bàn, Văn Trạng Nguyên thoải mái mà đánh vài cái ợ thật to. “Tứ Nha a, trước đừng vội thu dọn, theo giúp ta gột rửa.” Ăn no ấm bụng, tiếp theo là đến chuyện kia. Chiếc đũa trên tay Tiểu Tứ rớt xuống, hắn hoảng hốt mà nhặt lên: “Trạng, Trạng Nguyên ca, ta, ta tắm qua rồi.” Hắn lại sợ. “Tắm qua rồi cũng theo giúp ta gột rửa.” Lấy qua chiếc đũa trong tay Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên đem người túm vào trong ngực của mình, “Chà, ngươi cũng thối. Hai người chúng ta thật nhiều ngày cũng chưa cùng nhau tắm sạch.” Nói xong liền cho tay vào trong vạt áo Tiểu Tứ mò mẫm. “Trạng, Trạng Nguyên ca…” Hơi thở Tiểu Tứ lập tức trở nên dồn dập. “Tứ Nha, nghe lời, theo ta cùng nhau tắm.” Gặm cắn cổ Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên dụ dỗ. “… Ngô.” Trong thùng gỗ, Văn Trạng Nguyên từ phía sau ôm lấy Tiểu Tứ, một tay ở bên đầu nhũ hắn vuốt ve, một tay thì mềm nhẹ vuốt ve ở nơi bị tàn phá của hắn, đó là nơi y yêu nhất, là chỗ mà trái tim đau nhất. Tiểu Tứ vô lực ngồi phịch ở trong ngực Văn Trạng Nguyên, trong miệng chỉ có ngâm nga. “Tứ Nha, đem chân mở ra.” Y muốn nhìn chỗ kia, nhắc nhở người này đã từng chịu qua đau đớn thế nào. “Trạng Nguyên ca…” Chậm rãi mở ra, không còn sợ hãi giống như trong quá khứ, sợ người này ghét bỏ hắn. “Trạng Nguyên ca, ta, ta muốn, muốn đứa nhỏ.” Chọn đúng thời cơ người này thăm dò đi vào u động của hắn, hắn lấy hết dũng khí nói, người này, người này có bằng lòng cho hắn hay không? “Đứa nhỏ?” Tay Văn Trạng Nguyên dừng một chút, tiếp theo thong thả mà tiến vào, “Hảo, Tứ Nha muốn đứa nhỏ, Trạng Nguyên ca sẽ cho.” Dứt lời, ngón tay tại nơi ướt át kia bắt đầu co rúm. Có lẽ có đứa con rồi sẽ làm cho người này không miên man suy nghĩ nữa. Nghe người phía sau nguyện ý cho mình đứa con, Tiểu Tứ nhịn không được khóc ra tiếng. “Khóc cái gì? Có phải trách Trạng Nguyên ca vài ngày không có vào hay không?” Không đứng đắn liếm lệ trên mặt Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên rút ngón tay ra, làm cho người trong ngực chuyển qua, rồi mới đẩy phân thân của chính mình vào trong u cốc đã hé mở kia, “Tứ Nha, ngày mai ta không đi vận phường, ở nhà cùng ngươi.” Hôn lên môi của hắn, đem tiếng rên rỉ của hắn toàn bộ nuốt vào, Văn Trạng Nguyên không sao dịu dàng mà đâm vào. Người này hôm nay có tâm sự, y phải ép hỏi cho ra, bằng không người này sẽ lo nghĩ mà gầy đi. “Ngô! A!” Gần như vừa tiến vào đã bị điên cuồng mà đoạt lấy, Tiểu Tứ ôm chặt Văn Trạng Nguyên, thân thể tuỳ theo động tác của y mà run rẩy. “Tứ Nha, Tứ Nha, ” hôn môi, vuốt ve, co rúm, sau khi Tiểu Tứ trầm say, Văn Trạng Nguyên thấp giọng hỏi, “Hôm nay có người đến?” Cực phẩm bích loa xuân trong nhà bị động qua. “Ngô… Thiếu, thiếu gia, Đồng, a a…” Thiếu gia cùng Đồng Đồng? Sau khi Văn Trạng Nguyên thúc mạnh vài cái, lại hỏi: “Thiếu gia đến, sao ngươi không lưu thiếu gia lại ăn cơm?” “Thuốc, thiếu gia, đưa thuốc… Trạng Nguyên ca, ta, a, a, nhanh, nhanh…” “Thuốc? Thuốc gì?” Văn Trạng Nguyên dừng lại, ngón tay cọ xát nơi hai người mập hợp. “Thuốc… Sinh tử, sinh tử dược…” Tiểu Tứ vì động tình mà cả người phấn hồng, nói ra bí mật hắn không dám nói. Người đang ôm thân thể của hắn nháy mắt căng thẳng. Lần này, Tiểu Tứ thanh tỉnh, hắn kích động muốn giải thích, lại bị người ngăn chặn miệng. Hoả trụ trong cơ thể bắt đầu co rúm mãnh liệt hơn. “Trạng Nguyên ca! A! A!” “Tứ Nha.” Bọt nước trong thùng văng khắp nơi, tiếp theo trở về tĩnh lặng. Tiểu Tứ ghé vào trước ngực Văn Trạng Nguyên, hai tròng mắt vô thần mà nhìn phía trước, kịch liệt mà thở, mà Văn Trạng Nguyên cũng không vội rút ra, một lần lại một lần hôn cổ Tiểu Tứ, vuốt ve thân thể hắn. “Tứ Nha, đêm nay chớ ngủ.” Không hỏi người nọ có uống thuốc hay không, Văn Trạng Nguyên không đợi hắn đáp lại, nâng lên đầu của hắn, thật sâu mà hôn lên môi chắn. Tứ Nha của y a, khi nào mới không còn loại ánh mắt làm cho y đau lòng khó nhịn này? Hắn là vợ của y, hắn muốn đứa nhỏ, thiên kinh địa nghĩa, sao hắn lại cho là mình không muốn? “Tứ Nha, ta cũng trưởng thành, sinh đứa con cho ta đi.” “Trạng Nguyên ca…” Trên giường, Tiểu Tứ ríu rít khóc. Mà Văn Trạng Nguyên ở trên người hắn suốt một đêm đều không cho hắn ngủ, đem *** hoa của mình toàn bộ lưu lại trong cơ thể hắn. Ngay tại bên cạnh Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên, cũng có một người đang khóc. Đó là Đồng Đồng vì tham ăn mà sai lầm nuốt sinh tử dược. Mà không khéo chính là, Đồng Hàm Trứu mỗi đêm đều phải chạm vào hắn, hôm nay vừa mới uống rượu bên ngoài. Đồng Hàm Trứu ngày thường chính là người bất cẩu ngôn tiếu, nên khi uống rượu, cứ như chó điên giữa chợ, cũng nghe không lọt lỗ tai bất cứ lời nào. “Không cần, tứ ca không cần, sẽ có bảo bảo, sẽ có bảo bảo.” Đồng Đồng khóc đẩy người phía trên ra, thế nhưng căn bản là châu chấu đá xe. Xé mở quần áo Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu mặt không chút thay đổi bắt đầu liếm khắp thân thể hắn. “A! Tứ, tứ ca, không nên không nên, sẽ, sẽ, ngô a…” Khi hậu huyệt bị liếm, *** trong Đồng Đồng liền trỗi dậy, âm thanh lập tức biến thành mèo kêu, dẫn tới ác lang phía sau càng thêm hung ác. “Tứ ca, sẽ, sẽ có, bảo bảo, không, không được…” Miệng không ngừng kêu, lại không thể chịu đựng được lưỡi dao sắc bén đấu đá lung tung ở trong cơ thể hắn. Đồng Hàm Trứu cái gì đều nghe không được, chỉ muốn thống khoái nhấm nháp thân thể mà vĩnh viễn y ăn mãi cũng không ngán. Sáng sớm hôm sau, khi Đồng Hàm Trứu thần thanh khí sảng tỉnh lại, mới biết thê tử dốt nát của mình hôm qua làm cái gì. Y giận dữ, nhưng sự việc đã vô phương cứu bổ. Nửa tháng sau, Văn Trạng Nguyên vô cùng cao hứng phái thủ hạ chính là các tiểu đệ chung quanh thông báo, Tứ Nha có thai mà Đồng Hàm Trứu cũng là lạnh mặt khi nghe thầy thuốc nơm nớp lo sợ mà nói cho y biết, Đồng Đồng có thai. Năm năm sau “Đồng Hàm Trứu, chúng ta có quyết như vậy đi, Tiểu Nghiên trưởng thành làm con dâu cho ta.” Trong viện Đồng gia, Văn Trạng Nguyên mơn trớn tay áo, một bộ dáng muốn cướp người. “Làm con dâu cho ngươi? Ta khi nào đáp ứng đem Tiểu Nghiên gả cho Tiểu Sơ?” Đồng Hàm Trứu lạnh lùng nói. Văn Tài Sơ, con trai bảo bối của Văn Trạng Nguyên, thật thà phúc hậu đáng yêu. “Đáp ứng, này còn cần ngươi đáp ứng sao?” Văn Trạng Nguyên vừa nghe liền nóng nảy, “Tiểu Nghiên cùng Tiểu Sơ là sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, ngươi ta ở cùng một chỗ, Đồng Đồng cùng Tứ Nha lại là huynh đệ, này nước phù sa không chảy người ngoài điền, Tiểu Nghiên nhất định phải là con dâu nhà ta mới được.” Y mỗi ngày đều đối con trai ân cần dạy bảo, sau này phải lấy Tiểu Nghiên làm vợ. “Kia phải xem Tiểu Sơ nhà ngươi có thể cưới Tiểu Nghiên nhà của ta hay không đã.” Đồng Hàm Trứu ra điều kiện, sợ con gái bị tiểu tử bên cạnh đoạt lấy, tuy rằng tiểu tử kia còn chưa tới bốn tuổi. Con gái là hòn ngọc quý trên tay gã, ai cũng không cho! “Không được cũng phải được, Tiểu Nghiên là của Tiểu Sơ nhà ta, bằng không ta nhờ thiếu gia hạ chỉ.” Văn Trạng Nguyên cương quyết, người ăn sinh tử dược phần lớn đều sinh con trai, sinh ra con gái thì phải là bảo bối, nhất định phải lấy được tới tay. Còn nữa, Tiểu Nghiên cùng Tiểu Sơ tình cảm rất tốt a, cả ngày “Sơ ca ca” “Sơ ca ca” mà gọi, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, Tiểu Sơ nhà y cũng rất thích Tiểu Nghiên. Hai người ở trong sân tranh đoạt đứa nhỏ, Đồng Đồng cùng Tiểu Tứ ngồi ở đình dặm uống trà, đối với hai người trong viện mỗi ngày đều phải tranh cãi ầm ĩ không phản ứng chút nào, sớm thành thói quen. “Tứ Nha ca, từ sau khi có Tiểu Nghiên, tứ ca thay đổi nhiều lắm, không giống như trước luôn thích khi dễ ta, ta muốn làm cái gì, hắn liền cho ta làm cái ấy, ngay cả Tiểu Nhạ cũng không nghiêm như trước.” Lấy cắn lưỡi tự sát để bức bách Đồng Hàm Trứu không được cho hắn dùng dược, Đồng Đồng mạo hiểm sinh khó sinh ra cô con gái Đồng Nghiên, Đồng Hàm Trứu lại đem nó cưng chiều lên trời. Lúc còn nhỏ Đồng Nhạ vô cùng thích cô muội muội này, đối với cha cũng phá lệ thật là tốt, điều này làm cho Đồng Đồng thấy may mắn không thôi, may mắn chính mình lúc trước uống thuốc sai lầm. Tiểu Tứ cũng hạnh phúc mỉm cười, Trạng Nguyên ca luôn bớt thời giờ ở nhà bồi hắn cùng đứa con, nếu không thì dẫn bọn hắn ra ngoài du ngoạn, đối với hắn rất tốt. Sau khi có đứa nhỏ, hắn thường đã quên mình là hoạn quan, có lẽ, sau này đứa con sẽ chấp nhận phụ thân nó từng là một thái giám. “Cha, đại bá.” Một thanh âm mềm mại non nớt truyền đến, là Đồng Nghiên vừa mới tỉnh ngủ, ngoại trừ cặp mắt to ra, mọi cái khác đều cực kỳ giống phụ thân Đồng Hàm Trứu. Phía sau, Văn Tài Sơ ngây ngô cười kéo tay cô bé. Tinh thần vô cùng tốt nó vẫn canh giữ ở bên giường Đồng Nghiên chờ cô bé tỉnh ngủ. “Tiểu Nghiên, tỉnh ngủ rồi à?” Ôm lấy Đồng Nghiên, Tiểu Tứ uy bé uống nước. “Sơ ca ca bồi Tiểu Nghiên.” Được đại bá ôm, Đồng Nghiên cũng không buông tay Văn Tài Sơ ra. Bọn nhỏ đi ra, Văn Trạng Nguyên cùng Đồng Hàm Trứu còn đang tranh cãi đằng kia. Đồng Nghiên chớp mắt, hỏi: “Phụ thân, vợ là cái gì?” ” Phụ thân của Tiểu Nghiên chính là vợ của cha.” Đồng Đồng giải thích, Tiểu Tứ cười khúc khích, lại không phản bác. “Ngô…” Đồng Nghiên không hiểu, nhưng cô bé lại hiểu một sự kiện, đó là, “Sơ ca ca phải làm vợ của Tiểu Nghiên, Sơ ca ca là của Tiểu Nghiên.” Bé cùng Sơ ca ca phải giống như Ly tỷ tỷ cùng Thương ca ca, không thể tách ra. “Sơ ca ca sẽ là vợ của Tiểu Nghiên.” Văn Tài Sơ đáp cộc lốc, tuy rằng nó hiểu được vợ là như thế nào. Tiểu Tứ hé miệng cười, cũng không vì lời của con mà tức giận, ngược lại Đồng Đồng bắt đầu lo lắng. “Sơ ca ca.” Từ trên đùi đại bá nhảy xuống, Đồng Nghiên ôm lấy Văn Tài Sơ, “Tiểu Nghiên mệt mỏi.” Rõ ràng là làm nũng. “Sơ ca ca cõng ngươi.” Văn Tài Sơ ngồi xổm xuống cõng Đồng Nghiên lên, người trên lưng cười giống như hoa. “Tứ Nha ca, Tiểu Sơ rất thành thật, sau này sẽ bị Tiểu Nghiên khi dễ.” Tựa như lúc trước tứ ca khi dễ hắn. “Sẽ không, Tiểu Sơ là vợ của Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên sao có thể khi dễ nó?” Người vợ này, chính là đã định rồi. Mà lúc này, sau khi trưởng thành tay nắm quyền cao, cả đời phụ tá Lưu Thao, tả thừa tướng nổi danh Huệ Diệu, Văn Tài Sơ, lưng cõng tân nương nho nhỏ ở trong sân chạy vòng vòng. Mặc kệ Đồng thúc thúc có chịu hay không, Tiểu Nghiên chỉ có thể là tân nương của hắn. “Sơ ca ca, Tiểu Nghiên lại mệt nhọc.” “Chúng ta đây trở về đi.” “Hảo.” Ghé vào trên lưng Văn Tài Sơ, Đồng Nghiên tận tình làm nũng, tuổi nhỏ nàng còn không biết loại ỷ lại này cuối cùng sẽ thay đổi thành không muốn xa rời, cả đời không thay đổi không muốn xa rời. “Tứ Nha ca, ta một chút cũng không hối hận đã sinh ra Tiểu Nghiên, nói đến phải cám ơn đại ca, nếu không phải đại ca mang đến hai viên thuốc, ta sẽ không có Tiểu Nghiên.” Con gái ra đời đúng là bảo bối tốt nhất mà trời xanh ban cho hắn. “Ta cũng không hối hận đã sinh ra Tiểu Sơ.” Tiểu Tứ hạnh phúc cười. Hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ sinh sản ngày đó, thiếu gia vì làm cho hắn bớt đau đớn, tự mình vì hắn đỡ đẻ, nhớ rõ ngày đó, Trạng Nguyên ca nắm lấy tay hắn khóc, khóc nói thương hắn. “Tứ Nha ca, có bảo bảo, thật tốt.” “Đúng vậy a, thật tốt.”