Tam Thiên Kiếm Giới
Chương 13 : Đông Phương Khải Dương
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
--------------------
Mọi người đều sinh ra cảm xúc thành kính, Đông Phương Khải Dương không phải là thiên tài, nhưng mà loại chuyên chú và si mê này vượt xa cả thiên phú, làm rất nhiều đại năng tiếng tăm lừng lẫy cũng cảm thấy xấu hổ.
Đáng tiếc. . .
Một tia hơi thở cuối cùng rốt cuộc cũng đã tiêu tán, một kẻ mọt sách cuối cùng vẫn khó có thể trở thành truyền kỳ, nhưng mà sự tích về Đông Phương Khải Dương vẫn đủ để khiến đời sau ca tụng, nhất định cũng được truyền lưu lâu dài.
Giờ khắc ấy ngay cả người đứng đầu thế giới cũng phải hơi cong lưng xuống kính chào, cái thế giới này như cũng cảm nhận được cảm xúc bi thương, mưa phùn rơi xuống từ trên bầu trời, tất cả tu sĩ đều tràn đầy sự kính trọng cúi người chào về phía thư các, loại cố chấp này là có thể lây lan và truyền thừa. . .
Một tiếng nổ ầm vang!
Lôi đình tức giận gào thét đánh vào trong đầu mọi người, ngay cả người đứng đầu thế giới Đại Thiên cũng nhìn lên đám mây đen bị lôi đình đánh thủng trên bầu trời với ánh mắt khó tin, tia sáng vạn trượng theo lỗ hổng từ từ chảy xuôi giống như thác nước Ngân Hà, kim quang trút xuống ở cả thế giới Đại Thiên.
Người đứng đầu thế giới tin chắc một điều, rằng toàn bộ thế giới Tam Thiên đều đang tái diễn cái cảnh tượng này, trong mắt người đứng đầu thế giới tràn đầy sự hâm mộ và kích động không thể che giấu.
Mặt đất giống như tờ giấy Tuyên Thành rộng lớn vô ngần, hào quang bắn thẳng đến chính là một cây bút khổng lồ nhuộm đẫm màu vàng kim, vô số hình ảnh hiện ra ở giữa trời đất.
Kiếm tu bay múa, thể tu rớt mồ hôi, đao tu bổ chém, thiện tu ngồi xếp bằng, phù tu cau mày, một đám hài tử, ảo ảnh núi sông tuyệt mỹ, trận chiến thảm thiết máu lửa giao hòa, lực lượng tự nhiên hủy thiên diệt địa, thế giới mới bắt đầu thức tỉnh vạn vật, vị tu sĩ đầu tiên ra đời. . .
Giống như là một quyển sách vĩnh viễn không thể lật xong, nội dung trên mỗi một trang sách đều tỏa ra ánh sáng tuyệt luân, không kịp nhìn vẫn phải không chớp mắt xem tiếp, giờ khắc này ngay cả những người ngu nhất cũng lĩnh hội được, đây giống như tác phẩm sử thi đồ sộ viết rõ về mọi sự kiện mọi dị tượng diễn ra trong thiên địa.
Thần Minh!
Thư các bắt đầu chấn động, mặt đất xuất hiện từng cái khe sâu không thấy đáy, đá vụn sắc bén cùng với tiếng vang kịch liệt, thư các hùng vĩ như là bị thiên ngoại hư không gọi về, theo lối đi kim sắc dần dần bay lên không trung, nhìn thư các dần cách mặt đất càng lúc càng xa, cách trời cao càng ngày càng gần, đông đảo tu sĩ mới dần hồi hồn lại, bắt đầu chăm chú dõi theo dị tượng thiên địa này.
Thư các Tam Thiên thoát khỏi thế giới Tam Thiên, tự thành một thế giới ở trong hư không.
Thời gian qua nhanh, người đứng đầu thế giới Đại Thiên cũng không phải là vĩnh viễn không đổi, cứ mỗi ba trăm năm sẽ lại công khai cạnh tranh một lần, cái vị kiếm tu đứng đầu thế giới từng trợ giúp hắn đã tám trăm tuổi, nếu như không đạt đến thành tựu Thần Minh, tuổi thọ cũng sẽ sớm đi tới cuối, tuổi thọ suy bại hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến tu vi, thế nên người này đã thất bại trong trận cạnh tranh công bằng để trở thành người đứng đầu thế giới.
Lúc mà người thắng còn chưa đội vương miện lên ngôi, trong hư không bỗng nứt ra một cái khe, một tu sĩ thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng khóe mắt lại có nhiều nếp nhăn không thể che giấu, trong mắt chiếu rọi ra hồi ức tràn đầy tang thương, đều là chứng cứ do lực lượng của thời gian lưu lại.
Tu sĩ cúi xuống nhìn mảnh đất đã giúp mình hoàn thành tâm nguyện, còn có người đứng đầu thế giới đã từng trợ giúp mình.
Cho dù tu vi vẫn chưa tới cảnh giới Thánh Vực, vẫn kiên quyết dứt khoát lựa chọn tham gia trận cạnh tranh sinh tử này.
Dĩ nhiên là cái tên còn chưa chính thức được công nhận chiến thắng kia cũng biết người vừa xuất hiện chính là Đông Phương Khải Dương, mặc dù tôn kính cũng không hề nương tay lưu tình, bởi vì tôn kính nên hắn mới càng phải dùng hết toàn lực để đấu với đối thủ.
Trận kích đấu này vượt ngoài dự đoán của mọi người, tất cả mọi người đều biết về cuộc đời của Đông Phương Khải Dương, đọc sách để trở thành Thần Minh, không cói ai là không nghe tới, không có ai là không biết tới thư các Tam Thiên, nhưng mà tu vi của Đông Phương Khải Dương lại có chút thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Đại đa số người đứng đầu thế giới đều là cường giả cảnh giới Vô Cực đỉnh phong, tu vi đã vượt xa Đông Phương Khải Dương rất nhiều, mà bây giờ Đông Phương Khải Dương vẫn không hề chú trọng tu luyện, tu vi vẫn giống như hồi một trăm năm trước, chẳng lẽ là che dấu tu vi?
Chỉ có đao tu tuyệt thế đang chiến đấu với Đông Phương Khải Dương trên hư không mới biết được, tu vi của bản thân Đông Phương Khải Dương không đáng nhắc tới, nhưng mà Đông Phương Khải Dương lại có thể dùng thư giới như vũ khí, một kiện vũ khí có thể so với thế giới Tiểu Thiên, chỉ riêng sức nặng là đã đủ để cho đao tu tuyệt thế khổ không thể tả rồi, chẳng những vậy, hắn còn đọc ra một số kinh thư kỳ quái, có thể khiến tinh thần bị rối loạn.
Thư các Tam Thiên, không hổ là người trở thành Thần Minh.
Mười ngày mười đêm trôi quá, trận chiến đấu đáng chú ý nhất trên đời này rốt cuộc cũng có kết quả, Đông Phương Khải Dương thắng!
Toàn bộ thế giới Tam Thiên đều khiếp sợ, bởi vì trước đây chưa từng có ai tu vi yếu kém mà lại vẫn trở thành Thần Minh, chẳng lẽ thành Thần Minh không liên quan đến tu vi?
Câu hỏi này không có ai giải đáp được, bất kể là Đông Phương Khải Dương hay là đao tu tuyệt thế, bởi vì đao tu tuyệt thế bất hạnh bị cuốn vào trong hố đen mất mạng, mà vì báo ân, Đông Phương Khải Dương vốn đang tổn thương nguyên khí nặng nề trực tiếp trao ra vị trí người đứng đầu thế giới, một lần nữa trở về thư giới, không còn tu sĩ nào nhìn thấy Đông Phương Khải Dương xuất hiện ở thế giới Tam Thiên nữa.
Có lẽ chỉ có môn phái của vị đao tu tuyệt thế bất hạnh kia mới biết được, Đông Phương Khải Dương từng trả lại bảo đao của đao tu tuyệt thế cho gia tộc này.
Môn chủ mới kế nhiệm run run rẩy rẩy nhận lấy bảo đao, không có căm hận, chỉ có cung kính.
"Hắn quá mạnh mẽ, nếu như không phải là không may bị cuốn vào hố đen hỗn loạn, thì ta cũng không thắng được. . . cây bảo đao này là hắn lưu lại trước lúc biến mất."
Chỉ có Thần Minh mới có thể chiến thắng Thần Minh, đây là chân lý mà thời gian và ý chí kiên cường có thể làm chứng.
Thế nên sau khi Đông Phương Khải Dương nói ra câu này, vị môn chủ kia rốt cuộc cũng rơi nước mắt quỳ rạp xuống đất, nhìn lên bầu trời lớn tiếng reo hò: "Lão tổ, ngươi nghe được chứ!"
Đông Phương Khải Dương đột nhiên hỏi: "Hắn tên là gì?"
"Nghịch Thương Hải."
"Nếu không may mắn, Đông Phương Khải Dương sẽ thua."
Đông Phương Khải Dương gật đầu đồng tình, sau đó liền bước vào hư không biến mất không thấy đâu nữa.
Môn chủ dập đầu ba cái thật mạnh về phía Đông Phương Khải Dương rời khỏi, bởi vì những lời này của thư các Tam Thiên là nói với cái thế giới này, cũng sẽ chiếu cáo thiên hạ.
Càng chân thật như thế, lại càng không ảnh hưởng đến danh tiếng của Đông Phương Khải Dương, ngược lại còn làm cho thư các Tam Thiên càng vĩ đại trong mắt mọi người hơn, nhác lên một luồng phong trào giáo dục đạo đức đúng với bản chất.
Ngàn năm qua đi, hôm nay truyền kỳ bất hủ liền ở ngay trước mắt mình, Kiều Bạch có một loại cảm giác mê muội đến mức không cách nào nhìn thẳng.
"Tiền bối, nếu ngài là thư các Tam Thiên. . ."
Dao phay cắt ngang lời mà nồi sắt muốn nói, bởi vì hắn biết nồi sắt muốn nói cái gì.
"Ngã xuống sau cuộc chiến ngàn năm trước, hóa thành kiếm hồn, rất nhiều trí nhớ của ta đã thành mảnh nhỏ, năng lực Thần Minh mất hết, ta cũng ngủ say rất lâu mới vừa thức tỉnh, muốn thật sự khôi phục thì còn cần thời gian rất lâu."
Nồi sắt biết lời Đông Phương Khải Dương nói không sai, kiếm hồn mới vừa thức tỉnh chênh lệch với khi còn sống giống như trời với đát, hơn nữa căn cứ vào mức độ hồn phách tổn thương, thời gian khôi phục lại càng vô tận, nhất là sau trận quyết chiến ngàn năm bỏ mình biến thành kiếm hồn, gần giống như là một hài tử mới sinh, không chỉ cần thời gian rất dài, mà còn cần tẩm bổ chữa trị không ngừng.
"Vậy Tô Dạ tu luyện xong toàn bộ kiếm quyết. . ."
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta vẫn có thể giải quyết được, mặc dù lấy sách đạt được Thần Minh, nhưng suy cho cùng ta vẫn là một kiếm tu."
Thư các Tam Thiên lên tiếng bảo đảm, nồi sắt nào dám nghi vấn.
"Không biết cái tên Ngô Việt này. . ."
"Cứ nói thẳng đi, lão tử chính là một kẻ tán tu, ngươi cũng không cần hỏi nhiều."
Kiều Bạch hừ một tiếng tỏ vẻ không để ý tới Ngô Việt nữa.
Ngày hôm sau đúng đến giờ Mẹo Tô Dạ liền lúc rời giường rửa mặt.
"Tô Dạ, đây là kiếm quyết đầy đủ, ta đã khắc ở hồn phách của ngươi, ngươi cứ tu luyện bình thường không cần phải che dấu."
Tô Dạ gật đầu đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
257 chương
99 chương
88 chương
951 chương
74 chương
55 chương