Tam thiên giới
Chương 27 : Tau là đấng !!!
" Này ! Con mèo kia nhìn na ná con La La ? "
Tùng nghĩ thầm khi nhìn thấy con mèo trong đoạn ký ức kia. Nó có bộ lông y hệt, màu xanh. Giờ thì hắn nhớ ra là đã thấy con mèo ở đâu rồi. Hình như là cái lần hắn vô tình rảnh rỗi mà tham gia và được lên Hà Nội thi đánh cờ tướng thì phải ? Đợt đó hắn là được cái giải bạc quốc gia.
Ngày cuối cùng hắn đi rông lông tông nhông ngoài đường...
Tùng trong quá khứ đột nhiên lao ra khi thấy một cô gái tiến lại gần con mèo. Cô ta không để ý rằng có một Truck-sama đang lao tới.
- Kétttttttttt !!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe tải phanh gấp, đảo qua đảo lại một lúc rồi dừng hẳn. Bánh xe bốc khói đó ma sát với mặt đường để lại trên đó vệt bánh xe đen xì.
Thứ chất lỏng màu đỏ tươi cứ thế tóc tách chảy trên bề mặt bê tông. Vô số người xung quanh lao đến giúp đỡ. Tùng nằm sõng xoài trên mặt đất, bất tỉnh, đầu chảy rất nhiều máu. Bên cạnh, cô bé với cái kẹp tóc hình con gấu trên mái tóc vừa rối tung mà lay động trong gió. Khuôn mặt cô sững sờ, đồng tử co lại tới cực hạn, bàn tay trái đẫm máu đặt trên nền đường. Cô bàng hoàng khi vừa phát hiện ra mình vừa được cứu, thoát chết khỏi tử thần.
Đoạn kí ức cứ thế mờ nhạt dần, đưa Tùng về cái thực tại tàn khốc. Bất giờ hắn mới hiểu vì sao hắn có cảm giác mình mất đi một mảnh kí ức. Ra là bởi vì hắn đã mất đi một đoạn kí ức sau pha anh hùng cứu mỹ nhân, đập đầu xuống đường mà chấn thương.
À mà giờ cần giải quyết cái vấn đề này đã, nãy giờ rơi cả phút rồi mà vẫn chưa đáp đất.
" Chỗ này sâu bao nhiêu vậy ? "
" Tiểu Mễ ! Cứu !!! "
Tùng hét to, tay ôm chặt lấy Tuyết Vân. Hướng lưng về phía dưới phòng trường hợp rơi xuống đặt có thể giảm bớt nguy hiểm cho cô.
|| Tui thiết nghĩ chủ nhân vẫn là nên tự túc là hơn ! ||
" Mụ nội nhà ngươi !!! "
Tùng thầm chửi rủa, sao mà Tiểu Mễ lại lạnh lùng thế ? Hắn sắp chết tới nơi rồi mà không chịu cứu ?
|| Vì cậu chủ đang bế cô chủ, nếu không là ăn thiên lôi vào mồm nhá ? ||
Tùng thót tim, trên trời mây đen ùn ùn kéo đến nhưng không có dấu hiệu là có mưa.
" Hình như..... Tiếng này là ? "
Tùng nghĩ hắn sẽ có thể bay, nhưng hắn chưa học cái đó. Có muốn mua thì Tiểu Mễ lại tạm khóa cửa hàng rồi. Thế nhưng trong lúc rối não, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động.
" Là thác nước, hơn nữa là rất lớn ! "
Tùng mừng rỡ, có một con thác chảy từ một khe nứt, thế nhưng con thác cực lớn, thể tịch có thể tới 1 triệu mét khối. Thế như lại cách khá xa.
Suy nghĩ tầm hai giây, hắn quyết định. Hai chân liên tiếp đạp vào những cây lớn, làm giảm tốc độ rơi. Chỉ trong 10 cái đạp, hắn có thể đáp xuống một cách " an toàn " xuống lòng hồ dưới chân thác.
- Tùm !!!!
Hắn chới với, cố gắng kéo cô vào bờ. Cô nàng vì bị rơi nên hoảng hồn mà ngất lịm. Cả hai nằm vật lên bờ cỏ, hắn cố gắng hét to, hí vọng có ai đó nghe thấy. Nhưng đáp lại hắn là tiếng ồn ào của thác nước.
" Thật cao ! Không thấy đỉnh luôn "
Tùng ngán ngẩm nhìn lên vách núi. Vậy mà hắn rơi xuống một cách bình an. Nơi này sâu và lạnh quá. Hắn đứng lên tìm một chút củi để sưởi ấm. Ngó sang bên cạnh, Tuyết Vân có vẻ vẫn còn an toàn chỉ là đồ có chút ướt thôi. Chỉ chưa đầy 10 phút hắn đã có thể nhóm lửa lên. Giờ chỉ có thể chờ một lúc nữa cho cửa hàng có thể hoạt động lại thì hắn sẽ mua một gói học khinh công mà bay lên.
Trong lúc chờ đợi, hắn ngó quanh giáo giác để nhỡ đâu lại có thể tìm đường lên. Việc leo lên vách đá này thì dẹp, hắn còn không thấy đỉnh nữa cơ mà. Lúc này hắn mới để ý, khu vực này có dạng hình tròn với đường kính là khoảng 1 km, một nửa là khu rừng nửa còn lại là các nước.
Nhìn con hồ, đáy vực này có hình lòng chảo tức là con hồ này sẽ có một chỗ thông nước ra chỗ khác. Một ý nghĩ thoáng qua đầu hắn, hắn cởi hết quần áo chỉ còn độc một cái xà lỏn, nhảy tùm xuống con hồ. Nơi này cực kỳ sâu, phải đến 300 m. Cuối cùng hắn tìm thấy một cái khe hẹp, nhưng mà nó quá nhỏ bé. Chỉ có thể đút vừa một cái chân.
Bất lực, thứ này có lẽ không thể dùng được rồi. Tùng đành bỏ cuộc mà quay trở lại mặt nước. Vừa lên trên, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh của Tuyết Vân, và một thứ gì đó như cục đá đập thẳng vào trán hắn.
Tuyết Vân tá hỏa khi phát hiện Tùng chỉ còn đúng một chiếc quần đùi trên người hắn. Nó thứ đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh dậy, mặc dù cô đang hé mắt nhìn nó - đầu cự long dài gần 30 phân.
Tùng lấy tay che lại khi nhìn thấy cô đang tia hàng hắn. Hắn mặc lại bộ quần áo khô lúc nãy rồi giả vờ tiến nào trong bụi rậm. Trong không gian hệ thống, hắn lôi ra một chiếc balô với đầy đủ tư trang.
(( Không gian hệ thống này chắc ta không cần phải giải thích cho mọi người hiểu. Còn vì sao là hắn có cái đấy là hắn đã phát hiện ra từ ngày thứ hai ngay sau khi nhận được hệ thống. Chỉ là trước đây ta lại quên béng mất không viết vào. ))
Hắn đưa cho cô một bộ quần áo, cô cũng chả phàn nàn gì mà lấy rồi mặc luôn bởi vì người cô đang ướt sũng. Cô nghĩ rằng, Tùng biết xấu hổ nên đã không tự tiện mà thay đồ cho cô. Nhưng sự thật là do nhắn quên.
Đột nhiên Tùng cảm nhận được nguy hiểm, không gian bỗng trở nên lạnh lẽo. Gió từ hồi lay động những cành lá đu đưa trong đêm trăng tròn của máu. Đột nhiên bóng đen lao ra. Tiếng hét chói tai vang lên :
- Lũ xâm nhập khốn khiếp ! Nhận lấy sự trừng phạt của Đấng !!!
Truyện khác cùng thể loại
111 chương
83 chương
12 chương
28 chương
36 chương
89 chương