Tam Thế

Chương 22 : Tỏ lòng

Lời nói vừa dứt, đôi môi kia đã áp xuống. Đầu óc tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị hành động đột ngột ấy dọa sợ. Sư phụ một tay đỡ lấy gáy tôi, một tay chống xuống giường, dùng răng gặm cắn môi tôi, đầu lưỡi càn quấy trong miệng như để trừng phạt. Nụ hôn chẳng chút dịu dàng ấy vẫn len lỏi chút gì ngọt ngào giống như... nụ hôn đêm đó.  Cho tận đến lúc sư phụ rời môi ra chỗ khác, tôi mới khó tin hỏi: “Đêm hôm ấy... là sư phụ?”. Trước câu hỏi đó của tôi, sư phụ ngẩn người trong chốc lát rồi mới trả lời bằng cách hỏi ngược lại: “Sao con biết? Chẳng lẽ lúc đó con còn thức?”. Chẳng khác nào tự mình thừa nhận. “Khi đó con chỉ ngủ, chỉ say chứ đâu phải chết mà không cảm thấy gì.” Hơn nữa người còn hôn nồng nàn, mãnh liệt như vậy, dù say hay ngủ thì cũng phải tỉnh lại thôi. “Nhưng tại sao người lại làm như vậy?” Đó đâu phải là hành động bình thường giữa hai sư đồ. “Bởi vì ta đã đem lòng yêu con từ rất lâu rồi, giống như con vẫn âm thầm thích ta bấy lâu nay.” Vậy là sư phụ cũng có tình cảm ấy với tôi, cũng biết rõ tình cảm mà tôi dành cho người? Vậy là lời A Nghi nói lúc trước chia tay, sự ám chỉ của Mục Cảnh trong lần đầu tiên gặp mặt và bí mật mà sư phụ không muốn sư huynh nói ra chính là chuyện này? Vậy là ai cũng biết chỉ trừ tôi? Nghĩ đến đây, tôi ấm ức hỏi: “Tại sao sư phụ lại nói với Mục Cảnh mà lại không cho con biết?”. “Lý do thì ta đã nói vừa nãy rồi.”  “Vậy tại sao bây giờ người lại nói?” “Chẳng phải là vì con khiến ta không nói không được sao? Hơn nữa ta cũng nghĩ thông rồi, nếu chúng ta đều có tình cảm với đối phương thì sao phải làm khổ nhau thế chứ? Đúng không, A Tĩnh?” Nếu biết có thể ép sư phụ nói ra sự thật thì tôi đã ép từ lâu rồi, việc gì phải đợi đến tận ngày hôm nay chứ. Vì trước giờ tôi chẳng ôm hy vọng gì với mối tình cấm kỵ này nên khi mơ ước trở thành hiện thực, tôi hạnh phúc đến nỗi mắt đong đầy nước. Nhưng lòng vẫn còn nhiều băn khoăn... “Sư phụ không sợ tình cảm trái luân thường đạo lý này sẽ bị người đời xem thường cười nhạo sao?” “Sợ gì chứ? Mạc Trọng ta vốn là người không để tâm đến lời đồn đại của thế nhân. Hơn nữa, sau khi mọi chuyện ở đây ổn thỏa chúng ta sẽ trở về rừng đào, một nơi chỉ có hai ta, nào còn ai khác để mà phán xét đồn đại?” “Sư phụ không sợ con sẽ già rồi chết đi, bỏ lại sư phụ một mình sao?” “Sợ chứ. Vì sợ nên ta phải tìm cách giữ con lại bên mình, nhất định trong sách cổ sẽ có cách chia sẻ mạng sống, giúp chúng ta có thể bên nhau lâu dài.” Nghe đến đây, hạnh phúc trong lồng ngực như sóng lớn dâng trào, mãnh liệt đến nỗi khiến tim tôi muốn nổ tung, cuối cùng không kiềm được mà hóa thành nước mắt chảy dài trên má. Sư phụ thấy vậy thì bất đắc dĩ bật cười, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cái tính mau nước mắt đúng là chẳng thay đổi chút nào. Được ta thổ lộ không thấy vui sao, nếu vui thì phải cười lên chứ”. Thấy tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt mình, sư phụ lại nói bằng giọng dịu dàng khiến tôi chẳng thể nào từ chối: “A Tĩnh, ngẩng đầu nhìn ta”. Trước giờ đối với lời nói của sư phụ, có lần nào tôi cự tuyệt được đâu. Lần này cũng vậy. Tôi chầm chậm ngẩng đầu nhìn người đối diện cho đến khi trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy phản chiếu bóng hình của mình. Khi ánh mắt cả hai giao nhau, sư phụ khẽ mỉm cười rồi cúi người xuống. Lần này tôi không ngơ ngác như vừa rồi mà còn chủ động đáp trả, nhắm mắt tận hưởng thời khắc vĩnh hằng này, Mãi cho đến lúc ngả lưng xuống giường, tôi vẫn nắm chặt tay người bên cạnh, không quên hỏi: “Đêm nay sư phụ có ở lại đây không?”. Sư phụ trả lời bằng hành động để đầu tôi gối lên tay người, mặt tôi áp vào lồng ngực ấm áp, tay còn lại vòng qua ôm lấy tôi, khẽ nói: “Ngủ đi”. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm tôi mãn nguyện rồi. Thiếp đi trong vòng tay của người mình yêu, tỉnh dậy vẫn thấy người đó đang say giấc bên mình là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Chuyện của tôi và sư phụ đã tạm thời ổn thỏa, còn chuyện của Mục Cảnh và Liên Hoa lại không được tốt đẹp như thế. Sáng hôm sau, thấy sư phụ bước ra từ phòng tôi, Mục Cảnh liền kéo tay tôi hỏi: “Hai người... thành rồi sao?”. Tôi gật đầu rồi chất vấn: “Huynh biết chuyện này từ lâu rồi đúng không? Vậy tại sao huynh không nói cho muội?”. “Đây là chuyện riêng của muội với sư phụ, sao ta dám xen vào? Hơn nữa ta cũng đã ám chỉ ngay từ đầu gặp mặt, chỉ là muội quá ngốc nên mới không nhận ra thôi.” “Này, đừng tưởng nói nhỏ là muội không nghe thấy nhé. Tai muội thính lắm đấy.” Nhìn quầng thâm dưới mắt Mục Cảnh, tôi không kìm được mà hỏi: “Liên Hoa sao rồi?”. Huynh ấy nở nụ cười buồn đáp: “Gần sáng nàng ấy tỉnh dậy, nhưng chỉ lẩm bẩm là ‘vẫn còn sống sao’ rồi lại ngất”. Lời kể của Mục Cảnh làm chuyện đêm qua lập tức sáng tỏ: “Chẳng lẽ Liên Hoa phóng hỏa tự sát?”. Thấy huynh ấy gật đầu, tôi liền buồn rầu tự trách: “Lỗi là ở muội, nếu muội không để nàng ấy biết sự thật, chuyện này sẽ không xảy ra”. “Muội không có lỗi. Bí mật này sớm cũng phải được tiết lộ, Liên Hoa cũng có quyền được biết. Chúng ta đâu ngờ nàng ấy nghĩ không thông suốt mà lại làm chuyện dại dột vậy chứ. Hơn nữa lúc đó không có muội xông vào kịp thời, nàng ấy có thể đã xảy ra chuyện rồi.” Ngừng một lát, huynh ấy lại nói: “Nếu ta còn ở đây, Liên Hoa sẽ tiếp tục tìm đến cái chết. Vậy nên cho dù lòng vạn lần không muốn, ta vẫn phải rời khỏi nơi này”. “Cái gì? Huynh đi đâu? Huynh định từ bỏ những thứ huynh vất vả mới lấy lại được? Còn giang sơn thì sao, Liên Hoa sẽ thế nào?” “Khương Dực sẽ lo cho xã tắc và Liên Hoa. Hắn sẽ là một minh quân, cũng sẽ là một… phu quân tốt.” Chua chát nói câu này xong, huynh ấy liền viện cớ rời đi: “Trước khi đi ta phải xử lý rất nhiều chuyện, khi nào rảnh chúng ta sẽ nói tiếp”. Nhìn bóng lưng Mục Cảnh rời đi, lòng tôi nặng trĩu tâm sự. Tôi chỉ muốn giúp hai người làm lành thôi, vậy mà giờ chuyện lại đến nước này, kẻ tự tử, người rời đi. Tôi không thể đứng yên nhìn tình duyên của họ đứt đoạn từ đây được, đã giúp thì phải giúp đến cùng, tôi quyết định chạy đi tìm Liên Hoa, người duy nhất khiến Mục Cảnh thay đổi quyết định vào lúc này. Lúc tôi đến tìm Liên Hoa, nàng ta đã tỉnh dậy từ lúc nào, giờ đang ngồi dựa vào thành giường, tay bưng chén thuốc. Thấy vẻ mặt nàng ta mệt mỏi chán chường, một cơn giận bỗng dấy lên trong lòng tôi, giọng điệu vì thế mà cao thêm mấy phần: “Nếu đã không muốn sống thì uống thuốc làm gì?”. Đối với lời châm chọc của tôi, Liên Hoa chỉ cúi đầu nhìn bát thuốc đáp: “Cô đang giận ta?”. “Sao có thể không giận cho được! Tôi vì muốn tốt cho hai người nên mới nói cho cô biết sự thật, nhưng cô lại phóng hỏa tự sát! Nếu cô có mệnh hệ gì thì tôi sẽ áy náy cả đời, Mục Cảnh cũng sẽ vô cùng đau khổ.” Trái ngược với vẻ kích động của tôi, ánh mắt nàng ta từ đầu đến cuối không rời khỏi bát thuốc, kể cả khi nói chuyện với tôi: “Dung Tĩnh, cảm ơn vì đã cứu mạng ta, cũng xin lỗi vì đã gây cho cô nhiều phiền phức”. Cơn giận của tôi đột nhiên tắt ngấm như bị dội một gáo nước lạnh: “Những lời này cô phải nói với Mục Cảnh mới đúng”. Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi vẫn nói: “Vì cô phóng hỏa tự sát nên huynh ấy đã quyết định rời đi”. Nàng ta ngẩng đầu, mở to mắt nhìn tôi, không thốt lên lời. Trước khi đi, tôi có nói với nàng ta rằng: “Cô vẫn còn yêu và quan tâm đến huynh ấy, cũng biết huynh ấy đã khổ cực thế nào, sao phải làm khổ nhau như thế? Nhường một bước để cả hai được hạnh phúc không phải tốt hơn sao? Liên Hoa, giờ cô là người duy nhất có thể thuyết phục Mục Cảnh ở lại, quyết định là ở cô”. Khép lại cánh cửa phòng Liên Hoa, tôi để yên cho nàng ta suy nghĩ, mong là lần này nàng ta sẽ thật sự thông suốt. Vừa về đến phòng tôi đã nhìn thấy sư phụ, có vẻ người đã ở đây một lúc rồi. Sư phụ đưa cốc sữa vẫn còn ấm cho tôi nói: “Cả Mục Cảnh và Liên Hoa đều đã trưởng thành, có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, con không cần phải lo lắng cho họ thế đâu. Nói thật thì A Tĩnh, ta vừa thổ lộ với con nhưng con lại chỉ quan tâm đến chuyện của họ mà bỏ mặc ta, con làm ta chạnh lòng đấy”. Lời nói của sự phụ khiến tôi không nhịn được bật cười: “Người đừng đùa nữa”. Rồi lập tức nghiêm túc trở lại: “Con biết họ đã trưởng thành nhưng trong chuyện tình cảm lại cứ như trẻ con, nếu không có sự tác động của người ngoài thì sẽ chẳng có tiến triển gì cả, giống như chúng ta vậy”.  “Con nói đúng, nhưng những gì con có thể làm thì đã làm rồi, giờ chỉ để họ tự quyết định thôi. Con có lo lắng hơn nữa cũng vô ích.” Sư phụ để cốc sữa tôi đã uống xong lên bàn, cúi người nói: “Hơn nữa, ta ghen thật đấy”. Lời nói nhanh chóng biến mất giữa hai đôi môi, đầu lưỡi ai kia đảo quanh miệng tôi một vòng rồi rời khỏi, không quên nói ra cảm nhận sau khi thưởng thức: “Ngọt thật đấy”. Có lẽ vì đã quen với những hành động thân mật bất ngờ của sư phụ nên tôi không thấy mặt nóng bừng tim đập nhanh như trước, thậm chí còn đáp trả nồng nhiệt. Lần này cũng vậy. Trong vòng tay của sư phụ, nơi môi lưỡi giao hòa, mọi muộn phiền đều biến mất, chỉ còn sự ngọt ngào lan tràn… Ngày hôm nay ta và sư phụ dọn đồ đạc đi tiễn Mục Cảnh. Dù huynh ấy có thay đổi quyết định hay không thì cũng đã đến lúc chúng tôi rời đi. Trước khi rời đi, huynh ấy có ngoái lại ngước nhìn hoàng cung Sở quốc rất nhiều lần, ánh mắt lưu luyến không muốn rời, như đang chờ đợi ai đó. Tôi biết Mục Cảnh đang chờ Liên Hoa. Dù đã đưa ra quyết định nhưng trong thâm tâm huynh ấy vẫn mong nàng ta chạy đến tìm mình, thậm chí gặp mặt lần cuối cũng được. Thế nhưng đã chờ lâu đến thế mà không thấy động tĩnh gì, Mục Cảnh chán nản quay đi: “Đã biết là vậy mà còn ôm hy vọng làm gì nữa?”. Sau đó quay sang chào tạm biệt chúng tôi. Tôi hỏi: “Huynh không trở về rừng đào cùng sư phụ và muội sao?”. Mục Cảnh lắc đầu trả lời: “Không, ta về đó thành ra lại cản trở hai người mất, hơn nữa ta cũng có dự tính rồi”. Huynh ấy quỳ gối hành lễ sư phụ lần cuối, rồi xoay người đi. Đúng lúc đó, có một giọng nói ngọt ngào vang lên như xé gió: “Mục Cảnh!”. Bước chân Mục Cảnh lập tức dừng lại, huynh ấy khó nhọc quay người, kinh ngạc lên tiếng: “Liên Hoa?”. Liên Hoa chạy đến bên huynh ấy, vừa thở gấp vừa nói: “Đừng đi”. Sự kinh ngạc lấn át niềm vui, huynh ấy không dám tin nên mới hỏi: “Vì sao?”. Liên Hoa ấp úng nói: “Vì… Sở quốc cần chàng”. Hy vọng dấy lên trong mắt Mục Cảnh lập tức bị dập tắt, huynh ấy nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Nếu là lý do này thì nàng không cần lo. Khương Dực sẽ giúp ta cai quản Sở quốc thật tốt”. “Sở quốc cần chàng…” Do dự hồi lâu, Liên Hoa nói tiếp: “Ta cũng cần chàng”. Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Mục Cảnh chưa kịp phản ứng, còn câu nói vừa rồi cũng khiến Liên Hoa mở lòng hơn, mọi khổ sở, đớn đau trong thời gian qua hóa thành nước mắt chảy dài trên má. Nàng ta sà vào lòng Mục Cảnh rồi chất vấn: “Tại sao chàng lại quyết định rời đi? Sao chàng nỡ giao ta cho người khác?”. Rõ ràng không phải lỗi của mình, vậy mà huynh ấy lại xúc động đến rơi nước mắt, không ngừng nói: “Xin lỗi, Liên Hoa. Ta xin lỗi…”. “Vậy chàng sẽ ở lại vì ta sao? Sẽ không đi nữa?” “Ừ. Sẽ ở lại bao lâu nàng muốn.” Tảng đá đè nặng trong tôi bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Thấy họ làm lành là tôi yên tâm rồi. Sư phụ cầm tay tôi hỏi: “Vừa lòng rồi chứ? Vừa lòng rồi thì ta trở về rừng đào, tiếp tục sống cuộc sống chỉ có hai người như trước đây”. Tôi cũng nắm tay người đáp: “Nhanh chóng trở về thôi. Con nhớ nơi ấy lắm rồi”.