Nam Cung Môn Chủ đột ngột qua đời không lâu, trưởng tử Nam Cung Kiệt cũng bị bạo bệnh. Cả giang hồ đang bàn tán xôn xao, vị trí Môn Chủ có phải sẽ do con thứ Nam Cung Đình đảm trách hay không. Hai người ngày đêm không ngừng nghỉ, đến được Hoài Lĩnh thì đã bỏ xa đám người phía sau một ngày đường, Ngụy Vô Song lúc này mới dám hướng đến Nam Cung Môn. Sau khi nghe Ngụy Vô Song nói rõ mục đích, tên lính gác cửa lập tức đi bẩm báo. Ban đầu hai người được Nhị phu nhân Yến Thanh Thanh đích thân đón tiếp, nhưng không hề nhìn thấy A Kiệt. Nhị phu nhân nói hiện tại đại phu đang châm cứu cho A Kiệt, không thể ngừng lại giữa chừng. A Kiệt từng kể hắn xem Nhị nương như mẹ ruột, vì vậy Ngụy Vô Song không có gì nghi ngờ, mấy ngày bôn ba Kỳ Nhi cũng bắt đầu mệt mỏi, hai người bèn nghỉ lại ở sương phòng chờ hôm sau đi xem A Kiệt. ---------- Nhìn Nhị phu nhân ôm A Kiệt từ nội ốc đi ra, Ngụy Vô Song chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng sấm. Đại ca, đại ca, đỡ ta một chưởng... Ha ha, ai nói ta nâng không được, ta rất khỏe nhé... Hình ảnh A Kiệt anh tuấn hoạt bát lúc trước vẫn in rõ trong trí nhớ, mà hôm nay lại yếu ớt gầy gò thế này, cả đôi mắt cũng trở nên u ám. "A Kiệt!" Nghe một tiếng gọi, đôi mắt của cậu thiếu niên gầy gò dường như hơi hoảng động, "Đại ca, Ngụy đại ca..." Đôi mắt cuồng loạn nhìn thấy người đang đứng trước mặt liền muốn lao đến, nhưng hai vai đã bị giữ chặt. "Nhị phu nhân, bệnh của A Kiệt..." Yến Thanh Thanh dịu dàng cười nói, "Chỉ là nhiễm phong hàn, Kiệt nhi từ nhỏ rất ít bị bệnh, bây giờ cũng hơi nghiêm trọng, nhưng đại phu nói không sao, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng sẽ khỏe lại. Hôm nay khí sắc đã khá hơn mấy ngày trước rồi. Phải không Kiệt nhi?" "Ân... đã nhiều ngày... khá..." Tử huyệt trên lưng bị một ngón tay đâm vào, A Kiệt không thể nói được gì khác. "Đến lúc cho đại phu châm cứu rồi." Yến Thanh Thanh cười. "Vãn bối tạm thời lui ra." Ngụy Vô Song cùng Kỳ Nhi ra khỏi phòng, Yến Thanh Thanh mới ngừng tay, hạ nhân trong phòng cũng lui ra ngoài. Vừa nghe tiếng cửa đóng lại, Yến Thanh Thanh buông A Kiệt ra, khuôn mặt hiền từ lúc nãy cũng biến mất, chỉ còn lại sự thâm độc tàn ác, "Ngươi nghĩ rằng hắn có thể cứu được ngươi sao?" A Kiệt đỡ bàn đứng thẳng, khuôn mặt trắng bêch nở nụ cười. Chắc chắn, Đại ca sẽ cứu hắn... - --------- "Kì lạ thật!" Kỳ Nhi nói. "Ân." Ngụy Vô Song nhíu mày trầm tư. Có lẽ Nhị phu nhân đang che giấu bệnh tình của A Kiệt, nhưng tại sao lại giấu... A Kiệt rốt cuộc bị chứng bệnh gì không thể nói với người ngoài, nếu có Tiểu Lâm ở đây thì tốt rồi... Có lẽ hắn chỉ là đa nghi, A Kiệt là người luyện võ, thân thể khỏe mạnh hơn người thường, không có gì đáng lo... "Chúng ta ở lại một ngày được không, Kỳ Nhi?" Chỉ thấy khuôn mặt Kỳ Nhi mồ hôi chảy ròng rã, môi thâm tím, bắt mạch xem thì mạch đập hỗn loạn...Ngụy Vô Song ôm lấy nó quát, "Không phải đại phu đã nói trong vòng hai năm không được động chân khí sao? Vừa mới chuyển tốt lại xằng bậy như vậy!" Mấy ngày bôn ba người thường không thể chịu đựng được, người tập võ có nội lực hộ thể, nếu không vận chân khí khôi phục thể lực làm sao đến được đây. Ngụy Vô Song muốn ở lại một ngày là để gặp mặt A Kiệt hỏi rõ, nhưng cả đêm đều phải châm sóc Kỳ Nhi, đến gần sáng Kỳ Nhi mới bình thường trở lại. Kỳ Nhi nhìn thấy hắn đang lo lắng, trong lòng không hiểu sao lại nổi giận, lạnh giọng đuổi hắn ra khỏi phòng, "Đi ra ngoài!" Vừa nói xong cả hai đều cảm thấy một cỗ khí kì dị kéo tới. "Bọn chúng đến rồi!" "Còn không đi!" "Ta muốn chào từ biệt A Kiệt!" Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi ra khỏi phòng, vào đến cư thất của A Kiệt thì thấy Yến Thanh Thanh cũng ở đó. Nhìn thấy hắn A Kiệt lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn nói. "Nhị phu nhân, A Kiệt, ta đến chào từ biệt." Yến Thanh Thanh nói, "Ngươi muốn đi đâu? Có phải chúng ta đón tiếp không chu đáo?" "không phải. Vì ta có việc gấp không thể ở lâu." "Thì ra là vậy. Thế thì ta cũng không giữ Ngụy công tử lại, việc gấp quan trọng hơn." Ngụy Vô Song cúc cung bái biệt, quay sang A Kiệt nói, "Nhanh chóng khỏi bệnh, sau này Ngụy đại ca sẽ đến thăm ngươi." Cỗ khí quỷ dị càng ngày càng đến gần, không đợi A Kiệt trả lời hắn đã ôm Kỳ Nhi bay đi. Trời đất sụp đổ, đó là cảm giác này, ngay lúc ấy A Kiệt cảm thấy không có cả sức lực để hô hấp. Nguyệt Tiên Tử dường như lại bắt đầu phát tác, lần này hắn không còn lăn lộn trên mặt đất, đau đớn lăng trì tựa hồ đã chết lặng, tia sáng cuối cùng trước mắt cũng đã tắt đi... Hắn là một kẻ ngu si. Cả thê tử hay huynh đệ ruột thịt cũng có thể phản bội ngươi, người mà ngươi xem như thân mẫu cũng sẽ hạ độc ngươi, như vậy còn có thể tin tưởng một người huynh đệ kết bái hay sao, muốn sống trên đời này phải dựa vào chính mình, muốn sống phải dựa vào chính mình. Đại ca, Đại ca... - --------- Hai người cuối cùng cũng bị đám người kia đuổi kịp. Người đứng trước mặt chính là dược nhân, không có ba đầu sáu tay, ăn vận trang phục Nam Lương không khác gì người bình thường. Nhưng bọn chúng không thể gọi là người, không có lấy một tia nhân khí, thân thể tỏa ra một cỗ tử khí khiến kẻ khác phải sợ hãi. Buồn cười... những người này trong tay đều cầm đao nhưng lại không toát ra một chút sát ý, bọn chúng không phải làm từ bùn đất chứ? Trong bọn chúng có một người còn sống, là một nam nhân trên năm mươi tuổi, thấp bé gầy gò, nghe hơi thở thì thấy nội lực dồi dào, võ công cao cường không thể lường được. Ngụy Vô Song đột nhiên thấy lạnh người, càng ôm chặt Kỳ Nhi lấy lại tinh thần. Nam nhân vẻ mặt bình thản, vô kinh vô động, chậm rãi nói, "Tên thiếu niên kia, đã đến nước này cũng không cần nhiều lời, lão hán rất xem trọng người tài, để lại tên nghiệt tử ta sẽ thả ngươi đi." "Đa tạ nâng đỡ. Vãn bối không có nghiệt tử." Lão hán thở dài, tròng mắt đảo ngang, đột nhiên lưỡi đao trong tay dược nhân biến thành mấy tia sáng lao thẳng vào Ngụy Vô Song, Ngụy Vô Song bay vọt lên cao tránh được đòn hiểm, tia sáng vừa tiếp đất đã bị đám dược nhân cầm lấy, năm thanh đao lớn liên tục công kích, Ngụy Vô Song phải che chở cho Kỳ Nhi, cố hết sức nhảy tránh. Nếu đấu với người thường hắn không thấy khó khăn, nhưng hắn vẫn còn trẻ, bất quá mười bảy mười tám tuổi, vừa xuất thủ đã bị khí thế của lão hán cùng đám dược nhân khiến cho tinh thần rối bời. "Buông đứa bé ra! Lão hán trị ngươi rồi bắt hắn cũng chưa muộn." Lão hán lên tiếng, đám dược nhân đồng loạt ngừng tay. Ngụy Vô Song buông Kỳ Nhi ra, vừa định tiến lên thì vạt áo bị Kỳ Nhi nắm kéo, "Lần này không giống ngày xưa..." "Có gì không giống, vẫn là Kỳ Nhi cùng Ngụy đại ca. Ngoan ngoãn chờ ở đây, chốc nữa bắt gà rừng cho ngươi ăn." Lão hán liếc mắt nhìn Ngụy Vô Song, từ trên lưng gỡ xuống một thanh đao, bước vào giữa đám dược nhân bày ra trận thế sáu người. Võ công của Nam Lương dựa vào các loại kỳ môn quái trận để phát huy tận cùng sức mạnh. Như thế cũng tốt, không cần xem bọn chúng là cái gì dược nhân, chỉ là một đám người võ công cao cường... Cự Long Kiếm đâm vào ngực một tên dược nhân, dược nhân không lùi nửa bước, dùng lực mũi kiếm phi thân chém xuống một đao. Ngụy Vô Song vội vã thu kiếm, chưởng lực chống đỡ một lúc rồi bứt ra xa vài bước đứng thở dốc. Một giọt mồ hôi chảy xuống cổ, tay sờ vào miếng ngọc bội bên hông. Dược nhân đáng sợ ở chỗ bọn chúng là người nhưng không phải người. Bọn chúng có võ công cao cường, nhưng hơn hẳn người bình thường ở chỗ, người bình thường bị kiếm đâm trúng liền phải thối lui, bị tấn công thì phải tránh né hoặc dồn toàn lực để hóa giải chiếu thức của đối phương. Dược nhân thì khác, bọn chúng không biết sợ hãi, hoàn toàn không quan tâm đối phương xuất thủ thế nào, càng không thể phỏng đoán bọn chúng sẽ ra chiêu gì. Thân thể của dược nhân cứng như sắt thép, một kiếm lúc nãy nếu là người thường đã bi xuyên thấu tim, mà đối với dược nhân chỉ như bị thương một chút ngoài da, quả thật là đao thương bất nhập. Miếng ngọc bội này của cha truyền cho hắn, lúc sinh thời Ngụy Vương gia luôn luôn mang theo, không ai không biết, gọi là Thượng Phương Bảo Kiếm cũng không có gì quá đáng. Hôm nay Nam Lương và Trung Nguyên đang giao hảo, bọn chúng là người của triều đình Nam Lương, nếu nhìn thấy miếng ngọc bội này có lẽ sẽ buông tha cho Kỳ Nhi. Đột nhiên vang lên một tiếng gầm rống kinh thiên động địa, một thân ảnh cao to từ trên trời giáng xuống giữa đám người, tóm lấy Ngụy Vô Song nhảy qua khỏi đầu lão hán, bay ra xa một trượng. Vừa đáp xuống đất người nọ bắt đầu lớn tiếng mắng, "Tên hỗn trướng ngươi làm lão phu tìm cực khổ bao lâu, hại lão phu chạy từ bắc xuống nam từ nam ra bắc đến hai chân rút gân, nếu không phải sư phụ ngươi xem ngươi là bảo bối ta nhất định sẽ chặt ngươi ra làm củi." Nam tử cao to tự xưng lão phu nhưng ước chừng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, thập phần anh khí, thân hình cường tráng như cây cổ thụ. "Lão phu ở đây ngươi còn không mau cút đi!" Nam tử nói xong, lão hán cúi đầu tạ tội, dẫn theo đám dược nhân nhanh chóng rời khỏi. "Đa tạ tiền bối.... A!" Ngụy Vô Song trên đầu bị đánh một cái. "Mặt mũi của Xích Luyện Môn bị ngươi làm mất hết, sư phụ ngươi tại sao lại xem ngươi là nhân tài vậy, đúng là mắt mù..." Nam tử bỗng nhiên im tiếng, hai ba bước thẳng đến chỗ Kỳ Nhi, nắm tay nó kêu lên, "Ai nha nha, tiếu cô nương thật là xinh đẹp, tiểu mỹ nhân này cho ta làm vợ được không?" Ngụy Vô Song lập tức nổi giận, không cần biết cái gì là đại ân cứu mạng, vội vã đoạt lại Kỳ Nhi, đẩy nam tử ra xa xa, "Thỉnh tiền bối tự trọng!" Nam tử cũng tự biết thất thố, ho hai tiếng rồi nói, "Không có quy củ! Biết lão phu là ai không?" Ngụy Vô Song nói nhạt, "Tiền bối vừa nói đến sư huynh, chắc là sư đệ của gia sư Liễu Dịch Viễn." Tục danh của "Địa Thần Thông" qua miệng Ngụy Vô Song lại bị gọi tùy tiện như tên A Tam A Tứ nào đó.