Kỳ Nhi nghĩ nếu chết ở Trung Nguyên rồi sẽ bị xích lại, còn phải đi qua mấy trăm quả núi mấy trăm con sông, nó không thể bị giết ở đây, chẳng khác gì việc phải quay lại Nam Lương. Nhưng có một điều nó không giải thích được, tại sao tên nam nhân Trung Nguyên này lại chăm sóc trị thương cho nó, còn cõng nó đi khắp nơi, chẳng lẽ vì hắn chạy nhanh hơn cả thỏ? "Ngươi là người do Hải Phượng Hoàng phái tới à?" Nó chỉ có thể nghĩ đến cái tên này. "Ta không quen phượng hoàng, ta chỉ biết con tiểu kỳ lân nhà ngươi!" "Không phải sao..." Trí óc bảy tuổi nghĩ mãi vẫn không hiểu, ai ai cũng biết nó không thể mang lại quyền lợi gì cho kẻ khác, ngược lại thi thể của nó có thể đổi được không ít vàng bạc, người này cứu sống nó căn bản là làm việc thừa thãi, chẳng lẽ trời nóng sợ thi thể thối rữa đợi quay về Nam Lương mới ra tay? Nếu là như vậy, người này cũng quá cẩn thận rồi. "Đang nghĩ gì vậy?" "Ngươi tên gì?" Hắn hình như họ Ngụy. "Ngụy Vô Song, Kỳ Nhi có thể gọi là Ngụy đại ca!" Ngụy Vô Song vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trên lưng, thần sắc ẩn chứa vô hạn sủng nịch. Kỳ Nhi nhìn hắn kì quái, ngươi không phải huynh trưởng của ta, ta tại sao phải gọi ngươi là [đại ca]? "Ngụy Vô Song, tên kia làm sao vậy?" "Tên nào?" "Tên... trị thương..." "Tiểu Lâm à?" "Phải. Vừa rồi hắn rất không vui, ngươi cũng vậy!" Hiểu được Kỳ Nhi muốn hỏi cái gì, Ngụy Vô Song không khỏi bật cười, "Bởi vì Tiểu Lâm không muốn rời xa Ngụy đại ca, gọi là lưu luyến..." "Lưu luyến?" Lại là cái gì nữa, người Trung Nguyên thật khó hiểu. Qua một hồi không thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy bé con đã ngủ say. Hài tử kì hoặc này, có lúc rất già dặn, rồi lại có lúc vô tri như đứa bé ba tuổi. Hắn rốt cuộc là nhân vật lợi hại nào... lại gặp phải nhiều chuyện như vậy. "Chư vị tiền bối mời tránh đường, bằng không tại hạ xin vô lễ!" Nhẹ giọng nói nhỏ, sợ đánh thức bé con đang ngủ trên lưng. Sáu người dù đã ăn mặc phục sức của Trung Nguyên nhưng vẫn nhận ra là người dị tộc, xem ra khó đối phó hơn đám người lần trước một chút.. "Giao đứa bé kia ra ta sẽ cho ngươi đường sống!" Nhìn tên niên thiếu trước mặt, sáu người kia cũng có ý xem thường, chẳng qua chỉ là lo lắng nếu giết hắn rồi sẽ khiến người Trung Nguyên chú ý. "Tránh ra!" Oa nhi đang ngủ say nghe một tiếng quát khẽ liền tỉnh lại, Ngụy Vô Song vươn tay chuyển bé con ra trước ngực, cọ cọ gương mặt của nó, "Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sẽ xong ngay!" Kỳ Nhi nghe lời nhắm mắt, dựa sát vào ngực Ngụy Vô Song, lúc trước nó từng gặp vài người muốn bảo vệ mình, nhưng những lúc như thế này đều bỏ nó lại mà chạy đi. Võ công của Ngụy Vô Song có lẽ rất cao, lúc cưỡi ngựa trên đường cũng có rất nhiều người đuổi theo nhưng hắn đều đánh bại tất cả, hắn nói xong ngay thì sẽ xong... "Kỳ Nhi có thể mở mắt rồi!" "Bọn họ đâu?" Mở mắt ra nhìn thấy đã ở một nơi khác. "Bị đánh chạy rồi!" Ngụy Vô Song nhướng mày có chút kiêu ngạo. "Đã chết rồi à?" Bọn họ nhất định sẽ không chịu lui. Hài đồng chỉ mới vài tuổi nói đến chết chóc lại giống như một việc đã rất quen thuộc.  "Chúng ta đi Dương Châu được không?" Người của Triển Phủ võ công cao cường, là nơi an toàn cho Kỳ Nhi dưỡng thương vài ngày, không thể để hắn tiếp tục chịu đưng mệt mỏi. - --------- "Đại ca!" "Ngụy đại ca!" "A Kiệt cũng ở đây à?" "Đừng nói nữa! Ta vừa bị Triển bá bá giáo huấn, không công bằng a, tại sao Triển đại ca không bị mắng chứ?" Niên thiếu tuy rằng oán giận nhưng vẻ mặt vẫn rất rạng rỡ, Quần Ngạo nhìn hắn bất đắc dĩ lắc đầu. "Hài tử xinh đẹp quá!" Hai người ngồi xuống nhìn ngắm Kỳ Nhi, Kỳ Nhi cũng để mặc cho bọn họ ngắm nghía, nó có cảm giác bọn họ cũng giống như Ngụy Vô Song. "Hắn thật sự rất đẹp, Ngụy đại ca hắn là thê tử của ngươi à?" "Đừng nói lung tung! Không chừng là muội muội của Đại ca!" Vì sao tên niên thiếu nhỏ tuổi kia gọi nó là thê tử của Ngụy Vô Song thì lại hứng khởi như vậy, hắn vui lắm sao? Tên niên thiếu lớn hơn có vẻ không vui lắm. "Các ngươi đều sai rồi! Kỳ Nhi là nam oa!" Ngụy Vô Song ôm Kỳ Nhi vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của nó, "Chúng ta vào trong đi! Bên ngoài lạnh quá." - ---------- "Ngụy Vô Song, bọn họ rất quan trọng với ngươi sao?" Lúc trò chuyện luôn luôn nhìn bọn họ rất vui vẻ. "Phải." "Không muốn hại chết bọn họ thì rời khỏi đây đi!" Kỳ Nhi cảm thấy rất kì quái, tại sao mình lại bắt đầu quản chuyện sống chết của người khác. Ngụy Vô Song gõ gõ lên trán bé con cười nói, "Đừng nghĩ bọn họ tuổi còn nhỏ, thật ra rất lợi hại, những người kia nhất định không thể thương tổn bọn họ." "Tùy ngươi..." Ở chung với người Trung Nguyên khiến nó cũng trở nên kì quái hẳn ra. Triển Gia là võ lâm thế gia, người nào cũng có võ công cao cường, muốn đột nhập không phải chuyện dễ, cho nên Ngụy Vô Song ở lại vài ngày để Kỳ Nhi dưỡng thương. Thế nhưng hắn đã đánh giá thấp đám người kia, đối với bọn chúng Kỳ Nhi sống phải thấy người chết phải thấy xác, đừng nói là Triển Gia, cho dù là Diêm Vương Điện bọn chúng cũng không ngần ngại xông vào. Năm người lần này Kỳ Nhi đã gặp qua, bọn chúng liên thủ tấn công, mà Ngụy Vô Song còn phải che chở cho Kỳ Nhi, tuyệt đối trốn không thoát. Đao kiếm như mưa trút xuống, Ngụy Vô Song chỉ dùng tay không cố sức chống trả. Một tên cầm loan đao chém về phía Kỳ Nhi, Ngụy Vô Song không tránh kịp, chỉ phải đưa một tay lên đỡ, lập tức xuất hiện một vết thương thâm sâu. "Đại ca, Kỳ Nhi!" Quần Ngạo vốn muốn mang đến cho Ngụy Vô Song món đặc sản địa phương, không hề nghĩ đến lại nhìn thấy tình cảnh như vậy. Ngụy Vô Song lập tức trao Kỳ Nhi cho hắn, "Mang Kỳ Nhi đi!" "Một mình ngươi..." "Đừng nói nữa, đi mau!" Ngụy Vô Song khởi động thân thể, vung kiếm xoay người cản trở năm tên kia đuổi theo. Quản gia tiếp nhận Kỳ Nhi, an bài gian phòng rồi gọi tới không ít người bảo hộ. Đêm đó Ngụy Vô Song không về, Kỳ Nhi không ngủ được. Từ lúc nó tỉnh lại luôn cùng Ngụy Vô Song ngủ chung một giường, hắn nói ở Trung Nguyên hai người cùng nằm một giường, xem ra quả thật là nằm một mình thì không ngủ được. - --------- Ngày hôm sau Ngụy Vô Song cùng Quần Ngạo trở lại Triển Phủ, xác định Kỳ Nhi bình yên vô sự liền thu thập hành lí chuẩn bị rời đi. Quần Ngạo lấy lý do muốn đi tìm Cự Long Kiếm để giữ hắn lại, ai ngờ vừa nói xong hạ nhân chạy vào báo tin đã tìm được kiếm. "Đại ca thật sự phải đi à?" "Ta không thể ở lại. Ta muốn tìm một nơi an toàn để Kỳ Nhi tĩnh dưỡng." "Ở đây không an toàn sao? Cha đã an bài..." "Quần Ngạo..." Ngụy Vô Song chạm vào vết thương trên cổ Quần Ngạo, "Sau này còn gặp lại!" "Đại ca đi đâu?" "Bạch Vân Thành." "Đại ca," Quần Ngạo gọi theo Ngụy Vô Song, "...Bảo trọng!" "Được..." Kỳ Nhi lại nhìn thấy trên khuôn mặt của hai người cái gì gọi là "lưu luyến". Nó phát hiện ra ánh mắt của cả hai đã thay đổi, trở nên... Nó không thích, nó không thích Ngụy Vô Song nhìn Quần Ngạo như vậy. "Không muốn rời khỏi tại sao không mang hắn theo?" "Không thể vì không muốn rời khỏi mà phải mang hắn theo, Kỳ Nhi còn nhỏ sau này sẽ hiểu!" Khi đó nghĩ rằng Quần Ngạo không thở được nên áp miệng truyền khí cho hắn, hắn tỉnh lại gọi một tiếng đại ca, một tiếng mị hoặc có thể khiến cho tâm trí hỗn loạn... Hắn đã hôn Quần Ngạo, đều không phải hoa tiền nguyệt hạ, lúc đó bọn họ đang nằm trong quan tài, tuyệt đối không phải chỉ là nhất thời rung động... "Vết thương đau không?" "Không đau, tuyệt đối không đau!" "Chúng ta phải đi Bạch Vân Thành?" "Phải." Bạch Vân Thành gần kề Nam Lương, Ngụy Vô Song quả nhiên muốn dẫn nó đi Nam Lương. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên ảm đạm, lạnh lùng hỏi, "Ngươi sợ thi thể thối rữa đến như vậy à?" "Hả?" Ngụy Vô Song há to miệng, ngốc nghếch đứng yên một chỗ.